Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 38: Tình huống khẩn cấp




Sau khi chơi xong mật thất, vốn dĩ bọn họ chuẩn bị trực tiếp tiến quân tới nhà hàng Haidilao.

Kết quả Hứa Linh mới vừa xuống thang máy thì thần sắc bỗng cứng đờ, cậu dựa vào tường hoãn lại trong chốc lát, sau đó vào WC một lúc lâu mới chậm rì rì mà đi ra.

Trác Du xem đến sửng sốt, còn tưởng rằng là tiêu chảy. Nhưng mà giây tiếp theo Hứa Linh lại vuốt vuốt sau cổ, cau mày, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói ở bên tai Khương Đại Nhân một chút.

Sau đó Trác Du liền thấy mặt Khương Đại Nhân xoát một cái liền hồng rực.

“Du ca, tình, tình huống khẩn cấp.”

Bộ dạng Khương Đại Nhân hận không thể lập tức liền đem Hứa Linh khiêng đi, vô cùng lo lắng nói: “Hôm nay hai chúng tôi hẳn là không ăn được, chúng ta, chúng ta hẹn lại lần sau ha!”

“Tôi chỉ nói là có dự cảm, cậu không cần gấp như vậy nha.”

Hứa Linh mềm như bông mà đem đầu dựa vào vai Khương Đại Nhân, oán trách nói: “Tôi vừa mới ở WC tiêm một liều, hiện tại đi ăn cơm sẽ không sao cả, cậu đừng làm mất hứng như vậy...”

Trác Du vẫn là vẻ mặt mộng bức.

Nhưng mà Đàm Đinh ở bên cạnh hắn, trong khoảng khắc liền minh bạch, cậu đột nhiên ngẩng đầu.

“Bảo bối, lần này tôi không thể dung túng cho cậu tùy hứng được.”

Khương Đại Nhân trầm trọng, nghiêm túc cầm tay Hứa Linh: “Giờ này khắc này, tôi không có khả năng để cậu ở nơi công cộng ngồi ngốc thêm một giây, chúng ta hiện tại lập tức bắt xe trở về—”

Đây là lần đầu tiên Trác Du nghe được Khương Đại Nhân dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy mà nói chuyện với Hứa Linh.

Giây tiếp theo Khương Đại Nhân liền xoay người, khom lưng ôm quyền đối với Trác Du cùng Đàm Đinh: “Du ca, Đàm Đinh đồng học, sự tình xảy ra quá đông ngột, thật sự là ngượng ngùng ha.”

Trác Du: “A? Cái gì cơ?”

Nhưng mà rõ ràng Đàm Đinh là người có chấp niệm với với đồ ăn ở Haidilao nhất, lúc này lại phá lệ khoan dung.

Không biết như thế nào, Đàm Đinh lỗ tai tựa hồ cũng có chút hồng, cậu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà cùng Khương Đại Nhân nói: “Không sao cả.”

Sau đó Trác Du liền nhìn cậu giống như là dừng một chút, lại xoay người nhìn về phía Hứa Linh, có chút lo lắng mà dặn dò nói: “Hứa Linh, cậu…. phải cẩn thận.”

“Có A Nhân mà.”

Hứa Linh câu lấy cổ Khương Đại Nhân, chớp chớp mắt, cảm động mà hướng Đàm Đinh tới là một cái hôn gió: “Không cần lo lắng cho tôi, bảo bối Đinh Đinh nha nha nha.”

Trác Du: “……?”

Cái cánh tay lành lặn còn lại của Trác Du nổi hết da gà còn chưa kịp biến mất, lại trơ mắt nhìn Khương Đại Nhân ôm lấy vai Hứa Linh, hai người hướng chính mình cùng Đàm Đinh vẫy tay, ngay sau đó liền khanh khanh ta ta dính vào nhau, hướng ra phía ngoài mà đi.

“Hai người bọn họ làm sao vậy?”

Trác Du đầu óc không dùng được: “Vì cái gì tất cả mọi người đều hiểu mà chỉ theo tôi không hiểu? Không phải chứ, các cậu hiểu cái gì thế? Tôi chưa biết cái gì vậy?”

Đàm Đinh trầm mặc.

Lông mi cậu run rẩy, thần sắc vi diệu mà nâng lên mắt, nhưng chung quy vẫn là không nói gì, chỉ là vô thanh vô tức mà dời đi ánh mắt.

“Tôi đói bụng, Trác Du.” Đàm Đinh nhỏ giọng nói.

Thật là một cách đánh trống lảng vô cùng vụng về.

Trác Du: “….. Vậy đi ăn cơm thôi.”

Trác Du có chút buồn bực mà hít hít cái mũi, xoay người vừa đi được hai bước, đột nhiên nhận thấy được không trung chỗ này giống như có một tia mùi hương nhỏ đến không thể phát hiện, là một mùi vừa đắng vừa có chút ngọt của sữa quyện vào nhau.

Ôi, ôi, Hứa Linh này không phải là ——

Trác Du lập tức cũng hiểu được.

“Mịa nó….”

Trác Du đột nhiên một cái lùi một cái thật mạnh về phía sau, nhìn đến hai người đang bắt xe ở ngoài cửa nhà hàng, quay đầu đối diện với Đàm Đinh, ánh mắt tràn ngập kinh sợ: “Hai người bọn họ, hai người bọn họ hiện tại là đi—”

- ----

Cái nhạc đệm nho nhỏ này khiến cho không khí trở nên có chút vi diệu.

Trác Du cùng Đàm Đinh nhất thời không nói gì, đều đỏ mặt cúi đầu, im lặng, hai người cứ như vậy mà đi tới cửa nhà hàng Haidilao.

Sau đó trực tiếp bị đội ngũ xếp hàng trước cửa nhà hàng dọa cho trợn tròn mắt.

“…. Này có chút tà môn đi?”

Trác Du mở to hai mắt nhìn đám người đông nghìn nghịt trước cửa, khó có thể tin nói: “Này nói là xếp hàng lãnh tiền lương tôi đều tin. Không phải chứ, thật sự là ăn ngon như vậy sao? Còn không phải chỉ là lẩu thôi à?”

Đàm Đinh còn đang cách cửa sổ, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm vào trong nhà ăn một hồi lâu.

Sau một lúc lâu cậu bẻ ngón tay, ghé vào bên tai Trác Du nhỏ giọng mà nói: “Tôi nghe Hứa Linh nói chủ tiệm chỗ này vô cùng phóng khoáng, dưa chuột cùng cam đều là ăn miễn phí, đồ ăn kèm với cháo cũng vậy sau khi ăn xong cơm còn tặng thêm hạt dưa để cắn...”

Trác Du cũng trợn tròn mắt: “Này còn có thể kiếm tiền sao??”

Đàm Đinh lắc đầu.

Trác Du trầm tư.

Người xếp hàng thật sự là quá nhiều, nếu như là ngày thường, với cái tính tình nóng nảy của Trác Du, sợ là đã sớm phủi tay chạy lấy người về nhà ăn mì.

Nhưng mà hiện tại Trác Du có chút tâm tư khác, tự nhiên là nguyện ý theo nghe theo mong muốn của người trong lòng, lại đứng chờ thêm chốc lát.

Trác Du thất thần mà bồi Đàm Đinh ngồi ở băng ghế nhựa nhỏ, một bên chơi chơi cờ vây mà phục vụ đưa cho để giết thời gian, một bên trộm liếc sườn mặt của nam hài đối diện, cũng không cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

Chính là hai người đợi ước chừng khoảng một giờ, nước chanh cũng uống sắp được nửa thùng, mới đi vào đại khái đi không đến bốn năm bàn.

Trác Du suy nghĩ phỏng chừng chờ đến lúc hai người xuống mồ thì không sai biệt lắm sẽ đến lượt bọn họ, cuối cùng Đàm Đinh lắc lắc đầu, nói đi về thôi.

Vì thế Trác Du vẫn là không thể không gọi điện thoại, gọi Lý sư phụ đến đón bọn họ về nhà.

Trên đường Đàm Đinh cầm túi bắp nhỏ nhận được trước nhà hàng Haidilao, có chút héo héo mà dựa vào cửa sổ xe, không nói lời nào.

Trác Du kêu một cái không xong, đứng ngồi không yên.

Cậu ấy, cậu ấy có phải là không vui hay không.

Trác Du có chút sợ hãi mà nghĩ, rốt cuộc thì cũng là do mình một hai phải kéo cậu ấy đi chơi mật thất bằng được, nên mới chậm trễ thời gian, nhưng mà làm sao mà mình biết được có lắm người xếp hàng như vậy chứ...

Hai người xuống xe, Trác Du nhìn Đàm Đinh chậm rì rì mà đem cửa xe đóng lại, chậm rì rì mà xoay người, chậm rì rì mà khom lưng ôm quyền với Lý sư phụ nói cám ơn.

Lý sư phụ chưa bao giờ được hưởng loại đãi ngộ này, mồ hôi đầy đâu, chân tay đều không biết nên đặt đâu: “Ai nha, Tiểu Đàm đồng học khách khí quá...”

Sau đó Đàm Đinh lại chậm rì rì mà xoay người ——

“….?”

Đàm Đinh nhìn người trước mặt đang dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm mình, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy, Trác Du?”

Trác Du lưỡng lự.

“Cậu, cậu có phải là không cao hứng không?”

Trác Du biệt biệt nữu nữu mà nói: “Tuần sau chúng ta sẽ đi sớm, sau đó sẽ vào đó ăn được không, hoặc là ngày mai liền đi, sư huynh cũng không biết là sẽ có nhiều người như vậy...”

Đàm Đinh ngây người.

“Tôi không có không cao hứng.”

Sau một lúc lâu Đàm Đinh mới phản ứng lại đây, có chút dở khóc dở cười mà đã mở miệng: “Tôi chỉ là có chút lo lắng cho tình huống của Hứa Linh, bởi vì tôi nhớ rõ lúc đó.... sẽ có chút khó chịu…”

Trác Du sửng sốt.

Đàm Đinh liền thấy Trác Du ở trước mặt mình đứng bất động như một tòa điêu khắc, phảng phất như là bị đóng băng, lại như là hồi tưởng lại chuyện gì mà trầm mặc thật lâu.

“Cậu đi nghỉ trước đi.”

Sau một lúc Trác Du trực tiếp nâng tay lên, mạnh mẽ đem Đàm Đinh đẩy đẩy lên trên lầu: “Chuyện sư huynh đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được.”

Đàm Đinh ngây người một chút.

“Không sao.”

Đàm Đinh có chút ngượng ngùng: “Tôi chỉ là nghe Hứa Linh nói cửa hàng này ăn rất ngon mà thôi, kỳ thật cũng không có đặc biệt muốn ăn, chỉ là nghe có chút mới lạ thôi…..”

Nhưng mà Trác Du chỉ là lắc đầu.

Hắn ngẩng đầu yên lặng nhìn chằm chằm Đàm Đinh nhìn trong chốc lát, lại quay đầu đi, khăng khăng nói: “Cậu chờ tôi.”

Đàm Đinh không biết Trác Du muốn làm cái gì, nhưng nhìn bộ dạng quyết tâm của hắn, cũng chỉ đành nói được.

Đàm Đinh trở về phòng ngủ nằm trên giường ngây người trong chốc lát, sau một lúc lâu lại đứng dậy nhắn tin WeChat cho Hứa Linh, hỏi thăm tình hình hiện tại của Hứa Linh như thế nào.

Sau đó ánh mắt cậu dừng lại ở trên đầu giường, dừng ở hai con thỏ bông nhỏ một trắng một đen mà lần trước cậu cùng Trác Du gắp được.

Đàm Đinh nhìn chằm chằm lỗ tai lông xù xù của hai con thỏ có chút bẩn, lại ngây người trong chốc lát.

Sau một lúc lâu Đàm Đinh đứng lên, mỗi tay nắm một đôi tai của một con thỏ, tay trái nắm con thỏ đen, tay phải nắm con thỏ trắng, xoay người vào nhà tắm.

Chờ đến lúc cậu vừa lòng mà xách theo hai con thỏ đã được giặt sạch sẽ, thơm tho đi ra thì điện thoại trên giường lại vừa vặn trùng hợp mà chấn động một chút.

Đàm Đinh sửng sốt, đầu tiên tìm chỗ có nắng mà xếp hai con thỏ thành hàng lên, lại lau lau tay, lúc này mới cầm điện thoại lên.

【 Linh Linh Tử 】: Không cần lo lắng đâu ~ Tôi không có việc gì ~

Đàm Đinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một chữ một chữ mà nghiêm túc gõ: “Là bởi vì hôm nay lúc ở mật thất… quá dọa người sao?”

Nhận được câu hỏi, Hứa Linh trực tiếp cười ầm lên.

【 Linh Linh Tử 】: Ha ha ha ha ha đương nhiên không phải a, này hai đâu có liên quan gì nha, chỉ là vừa vặn trùng hợp tôi đến kỳ thôi.

【 Linh Linh Tử 】: Hơn nữa sao tôi có thể sẽ sợ mật thất cấp thấp như vậy nha, tôi cùng bạn tôi hai năm đi mê cung nhà ma lớn nhất ở U quốc, cuối cùng còn là cười mà đi ra đó 【 thẹn thùng 】

【 Linh Linh Tử 】: Nhưng là cậu cũng hiểu đi, ngẫu nhiên nhu nhược một chút, làm nũng một chút cũng không có gì không tốt, hì hì hì hì

Đàm Đinh hoàn toàn sửng sốt.

Cậu nhớ tới sắc mặt trắng bệch cùng tiếng thét chói tai trong mật thất của Hứa Linh hôm nay, chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của người này thật sự là tinh vi, thật sự là... thật sự là...

Bạn nhỏ Đàm Đinh ngoan ngoãn giờ phút này chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Sau một lúc lâu Đàm Đinh mới miễn cưỡng hòa hoãn lại, lại chậm rì rì trả lời: “Tình huống hiện tại của cậu sao rồi.... có cần nghỉ ngơi nhiều không, có phải là tôi... quấy rầy cậu không?”

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Tốc độ gõ chữ của Hứa Linh đại khái nhanh gấp 10 lần Đàm Đinh.

【 Linh Linh Tử】: Không sao đâu, vừa rồi A Nhân đã đánh dấu tạm thời cho tôi rồi, thuốc ức chế cũng uống nên tôi liền tống cổ hắn đi nấu canh cho tôi rồi.

【 Linh Linh Tử】: Cho nên hiện tại cảm giác cũng không còn quá khó chịu, chính là có chút nóng, còn muốn cậu bồi bồi tôi nhiều chút~

【 Linh Linh Tử】: Bồi tôi buôn chuyện một lúc được không, bảo bối Đinh Đinh~

Đánh dấu tạm thời...

Hứa Linh người này nói chuyện thật sự là quá thẳng thắn, Đàm Đinh đột nhiên cảm thấy điện thoại trong lòng bàn lập tức liền trở nên nóng bỏng, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.

Đàm Đinh nhớ rõ lần trước chính mình gặp được loại chuyện này, chị y tá ở cái bệnh viện kia cũng cùng chính mình nói tới cái “Đánh dấu tạm thời” này, hình như là.....

Tâm tình Hứa Linh vẫn là vô cùng tốt mà gõ chữ lên khung thoại.

【 Linh Linh Tử 】: Nhưng mà, tôi thật sự rất vui vẻ nha, lần yêu đương này với tôi mà nói thật sự quá thoải mái 555, A Nhân tuy rằng đầu óc có chút không quá linh hoạt, nhưng là người thật sự rất tốt, rất tốt, rất thành thật, cũng rất có ý thức trách nhiệm!

【 Linh Linh Tử】: Tôi cảm giác lần này tôi muốn động chân tình, làm sao bây giờ 5555 【 xoay vòng vòng rơi lệ 】

Chắc Khương Đại Nhân đồng học nhìn đến hàng chữ này sẽ vừa mừng vừa lo, Đàm Đinh nghĩ.

【 Linh Linh Tử 】: Tôi còn nhớ rõ lần đầu hai chúng ta nói chuyện, sau khi cậu đi chính là hắn tới tìm tôi muốn WeChat, cả người cộc lốc ngây ngốc đứng ở trên sân bóng rổ mà khen tóc tôi nhuộm đẹp, tôi lúc ấy liền……

【 linh linh tử 】: Ai nha ai nha cậu ấy đã về rồi, tôi off trước nha ~ Chúng ta nói chuyện sau nha! Moa moa!

Đàm Đinh dừng một chút, nhắn lại chữ được, sau đó tắt điện thoại đi.

Cậu lại ngồi phát ngốc một lát, ngay sau đó liền đứng lên, kéo cửa phòng ra, đi xuống lầu.

Dưới lầu là dì Hứa với vẻ mặt nôn nóng, đang đứng ở cửa phòng bếp, đang đi đi lại lại.

Bà thấy Đàm Đinh đi xuống lầu thì như thấy Bồ Tát sống, lập tức cầm lấy cổ tay cậu, giống như nắm lấu gọng rơm cứu mạng, nắm gắt gao, không buông tay.

“Tiểu Đàm đồng học.”

Dì Hứa lòng nóng như lửa đốt nói: “Cậu có thể… cậu có thể vào xem tiểu thiếu gia một chút không, cậu ấy không cho tôi đi vào nhưng tôi thật sự là có chút lo lắng a.”

“Cậu ấy vừa rồi mang tất cả đồ dùng bằng sứ nhập khẩu mà phu nhân đã mua ở nước A vào năm ngoái. Cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn nấu ăn, bộ đồ sứ đó ít nhất phải có giá sáu con số.”

Dì Hứa thậm chí bắt đầu nổi lên nước mắt: “Hơn nữa từ nhỏ đến lớn cậu ấy đã bao giờ sờ vào bếp lò, dao phay a, vốn dĩ hiện tại một cánh tay của thiếu gia còn đang bị thương, cậu ấy có một tay thì làm sao để thái ra, cậu ấy thật là, thật là làm tôi lo muốn chết a...”