7 năm trước lần đầu tiên gặp anh, anh mỉm cười dịu dàng nói với cô. - Làm quen em. Truyện gay cấn hơn khi 7 năm sau gặp lại, anh bước tới, đôi mắt màu trà tĩnh lặng đến mức đáng sợ, hai tay ôm gọn trong túi quần, một vẻ lịch lãm mà uy quyền, anh lạnh nhạt hỏi. - Nhan Tử Kiều?!
Chỉ là 7 năm sau cô không nhớ ra anh, anh đã không dám nhận định đó là cô. Vận mệnh tình cảm là do trời sắp đặt, nhưng nhân duyên phải tự chính ta tìm lấy. Dù bị ngăn cách bởi không gian, bị ràng buộc bởi thời gian nhưng yêu anh, cô nguyện tự tìm trong bóng tối bước ra bởi luôn có một sợi tơ hồng dẫn lối cô bước tới bên cạnh anh.
Anh đẹp trai lại giàu có như vậy, nếu một ngày anh quên em thì em biết phải làm sao?. Em xinh xắn lại đáng yêu như vậy, nếu một ngày em quên anh thì anh biết phải làm sao đây? - Hàn Thiên Vũ vô thức lên tiếng. Lâm Khả Khả khẽ cười, tay ôm cổ anh nhướn mày. - Nếu có ngày đó, em sẽ để anh đi bên em lần nữa. Một con người tưởng chừng như có tất cả nhưng lại không thể quên một bóng hình....