"Anh cũng biết rõ em thích Latte hương chanh, thích nửa sữa không đường; biết em nuôi rất tốt, không kén ăn, coi như ăn thông cũng không quan hệ. Nhưng anh biết cô ấy năm năm rồi, khó tránh khỏi sẽ lưu lại một chút thói xấu, anh cho rằng chỉ cần có em ở đây, những thứ thói quen kia sớm muộn sẽ bị thay thế. Không ngờ là lúc anh phát hiện thói quen đã thay đổi, thời điểm đó em đã không còn ở bên anh nữa rồi."
"Những thứ này. . . . . . Cũng là Lục Y Ti nói?" Cô yêu thích, cô nhỏ mọn, tất cả đều bị trải bày ở trên mặt bàn, ngoài lúng túng, Thịnh Đản cư nhiên cảm thấy trái tim nóng lên.
"Không phải, tự mình cảm thấy, chỉ là không tìm được cơ hội để nói." Anh cười cười, ôm cô chặt, hưởng thụ phần thực tế này.
Nghe vậy, Thịnh Đản không nhịn được hồ nghi nhíu mày, bởi vì kinh ngạc, tiếng nói không tự chủ cao lên: "Ngay cả em chòm sao Tinh Tọa anh cũng biết, nguyện vọng sinh nhật, thích ăn cái gì cũng có thể cảm thấy?"
"Những thứ kia à. . . . . . Xem em phỏng vấn, xem fan của em viết trên trang web chính thức, nhìn em công khai tài liệu, chẳng phải sẽ biết sao."
Đơn giản như vậy là biết? Cô có nhiều trong suốt hóa! Thịnh Đản nghẹn họng, không dám tin liếc xéo anh, lời nói nhà này thật đúng là đã làm bài tập nhiều lần, nhưng mới vừa rồi bọn họ đang thảo luận về vấn đề không giống nhau! Anh đang ngăn đề tài? Cho là như vậy cô cũng sẽ bị lấy hết mơ hồ?
Thịnh Đản dùng sức xoay người, chân sau co lại ở phía dưới đệm, nhìn thẳng anh: "Em chỉ là muốn nói cho anh biết, em không phải là công cụ anh điền vào chỗ trống giải sầu tịch mịch, anh cùng em nói thứ này là có ý gì?"
Anh bất đắc dĩ liếm liếm môi: "Là muốn nói cho em biết, anh chủ động giải thích với một cô gái, ghi chép tất cả yêu thích của cô ấy, thậm chí vì tốt cho cô ấy còn cố ý đi học. Em cảm thấy tùy tiện tìm người điền vào chỗ trống giải sầu tịch mịch, cần như vậy à?"
". . . . . ." Thịnh Đản nhất thời thất thanh.
Dĩ nhiên không cần, anh là Tùy Trần, sợ rằng tùy tiện vài chiêu ngoắc tay, sẽ có rất nhiều người đứng xếp hàng nguyện ý thay anh giải sầu tịch mịch.
Cho nên, cô đối với anh mà nói là đặc biệt? Là muốn hiểu rõ muốn lấy lòng?
"Phải nói anh cũng nói rồi, nếu như em còn muốn tiếp tục làm bạn bè mà nói. . . . . ."
Thịnh Đản nắm chặt hai quả đấm, nghĩ tới phản ứng của cô có thể đưa đến các loại kết cục. Nếu như cô muốn tiếp tục làm bạn bè thì như thế nào? Anh nguyện ý phối hợp thành toàn sao? Sắm vai hóa thân vĩ đại lấy thân phận bạn bè để cho cô hô tức là tới đuổi là đi?
Hay là nói, anh sẽ tự động đem cái này coi là cự tuyệt, rút người lui ra, từ đó biến mất trong thế giới của cô không thấy gì nữa?
—— Được rồi, Thịnh Đản, cũng đừng tự lừa mình dối người nữa rồi. Bạn bè? Ha ha, căn bản liền không phải cô muốn! Tại sao tại trong phòng thay quần áo bị anh đối đãi như vậy, không những không phản kháng, lại còn một tia hưởng thụ? Nếu như là lời của người khác, đã sớm trở mặt đi! Tại sao nghe được anh nói chỉ muốn muốn cùng cô cùng nhau chúc mừng, sẽ đưa đi lên cửa? Bởi vì không bỏ được, không bỏ được để cho anh hi vọng cùng mong đợi thất bại. Tại sao phát hiện người ngoài cửa là anh, còn phải cố ý ăn mặc một phen? Bởi vì luôn muốn đem mình hoàn mỹ nhất hiện ra trước mặt anh.
Cô giống như là nhân cách phân liệt, yên lặng ở đáy lòng tự mình hỏi, tự mình trả lời.
Từng hành vi thất thường đều có nguyên nhân, từng nguyên nhân xét đến cùng luôn là một câu —— cô yêu Tùy Trần.
Mặc kệ đã từng đối với anh có nhiều thất vọng, vì anh chảy qua bao nhiêu lệ, yêu vẫn là yêu, có tăng không giảm.
Được rồi, cho là đời trước thiếu anh, cô chịu bất cứ giá nào.
Cho dù vẫn không đợi đến một câu cô vẫn muốn thổ lộ, cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
"Bỏ làm bạn bè của anh!" Lúc Tùy Trần đang nín thở lặng lẽ đợi câu trả lời, cô chợt quát, khí thể như lửa, "Ba em nói, muốn buông liền buông, không bỏ được liền lấy, không cần có lỗi với chính mình!"
". . . . . ." Chuyện này. . . . . . Thật sự lầm bầm lầu bầu, hay là đang nói với anh?
Không đợi Tùy Trần hiểu được thì cô gái bên cạnh đột nhiên lật người, trực tiếp dạng chân ngồi trên đùi anh.
Ôm ấp yêu thương, mềm hương ôn ngọc, những thứ này anh đều đã không phải là lần đầu tiên gặp, cố tình duy chỉ có lần này, chỉ là một động tác, liền dễ dàng đem tâm tư anh trêu chọc lăn lộn.
Anh theo bản năng ôm hông của cô, giơ tay lên ấn đầu cô đến trước mặt, dùng sức hôn môi của cô.
Môi lưỡi dây dưa, Tùy Trần nhắm mắt lắng nghe cô không hề nữa đè nén mà “ưm”, đầu ngón tay bản năng theo bắp đùi bên trong cô trượt vào dưới váy áo ngủ, cô không tránh, chỉ là có chút khẽ run.
Anh chứa đựng cười, ghé vào bên tai của cô thì thầm: "Anh có chưa nói với em, anh sẽ không tùy tiện trêu chọc đùa bỡn cô gái, mỗi sự kiện anh làm cũng hung ác nghiêm túc."
". . . . . ." Con ngươi Thịnh Đản khẽ run. Đây không phải lời kịch trước kia của cô sao? Anh nhớ?
Rất dễ nhận thấy, anh không có hứng thú tiếp tục làm giải thích cặn kẽ, làm chuyện như vậy trước, không thích hợp nói nhảm quá nhiều.
Nghĩ tới đây, Tùy Trần lật người, đè cô ở dưới thân thể, tỉ mỉ hôn theo xương quai xanh của cô một đường đi xuống.
Chờ Thịnh Đản ý thức được mình đã bị cởi không một mảnh vải thì cô cắn chặt môi dưới, gương mặt ửng đỏ, khi anh động thân hoàn toàn tiến vào thân thể mình thì không nhịn được than nhẹ: "Có thể hay không tắt ti vi. . . . . ."
"Mở ra rất tốt, để cho cậu ấy xem một chút."
Để cho cậu ấy xem một chút? Khiến người nào nhìn? Thích Huyền? Đây là cái thú vị gì? !
Mùa đông nắng mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp, Thịnh Đản quỳ gối trên giường nghiêng đầu qua, quan sát gương mặt Tùy Trần đang ngủ đắm chìm trong nắng mai, khóe miệng anh mang theo độ cong giơ lên.
Không biết anh đang mộng gì, chỉ là càng không ngừng khẽ gọi tên của cô.
Từ "Thịnh Đản" đến "Con nai nhỏ", anh tới tới lui lui lặp lại rất nhiều lần, mỗi một lần nghe tên của mình từ phiến môi xinh đẹp của anh bay ra thì ngọt ngào dưới đáy mắt Thịnh Đản không ngừng sâu hơn.
Cô ức chế không được vươn tay, đầu ngón tay tại trên mặt hắn chạy.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp mặt thì anh và Đỗ Ngôn Ngôn ở trước mặt cô trình diễn tình sầu triền miên, mà bây giờ, người đàn ông này là của cô. Phát triển thật kỳ diệu, nếu như khi đó có người nói cho cô biết, có một ngày cô sẽ yêu Tùy Trần yêu đến loại trình độ này, Thịnh Đản nhất định sẽ khinh thường cười to ba tiếng, ai sẽ yêu người đàn ông nát như vậy đây nè.
Đúng vậy, nát tốt, nhỏ mọn, lòng trả thù nặng, thủ đoạn tàn nhẫn, trong lòng lại có cô gái khác.
Mà cô cư nhiên ở ngoài sáng biết anh có nhiều khuyết điểm vậy, vẫn không biết bất giác đi chú ý.
"Thịnh Đản. . . . . ."
Khi anh lại một lần mơ hồ không rõ nỉ non lên tiếng thì Thịnh Đản cười cong chân mày, không nhịn được cúi người, cố ý ghé vào lỗ tai anh kêu to: "Anh không tỉnh, Thịnh Đản hãy cùng người ta đi rồi!"
"Em dám!"
Lời nói rõ ràng chui vào màng nhĩ, Thịnh Đản nheo tròng mắt lại, ngồi dậy, trông coi anh: "Em biết ngay anh đang giả bộ ngủ."
". . . . . . Vậy em không thể cho anh nụ hôn chào buổi sáng sao?" Tùy Trần chống nửa thân lên, lót gối đầu, tiếp tục nằm xuống, oán trách nhẹ trừng cô.
Cho là giả bộ ngủ rất dễ dàng sao? Anh cũng rất khổ cực có được hay không? Không phải là muốn xem xem cô có thể hay không len lén hôn anh ....
"Không cần, ai cho anh tối hôm qua dùng sức như vậy, hại em đến bây giờ cũng cảm thấy toàn thân chua xót đau đớn."
"Một lần nữa? Lần này đổi dịu dàng lắm luôn ý. . . . . ."
"Đi tìm chết á." Thịnh Đản tức giận đẩy anh ra, rất tự nhiên lật người, nằm ở bên cạnh anh, nâng lên cánh tay của anh nhốt chặt mình, "Mới vừa rồi Tam Thủy ca có gọi điện thoại tới nha."
"Nói gì rồi hả?" Tay của anh không an phận trượt vào cổ áo T shirt của cô, khi lòng bàn tay đụng phải nội y của cô, rất bất mãn nhíu nhíu mày.
Mắt Thịnh Đản trợn trắng, không sợ người khác làm phiền mà đem tay của anh kéo ra, tận lực duy trì ngữ điệu bình thường tiếp tục nói: "Nói bảo khi anh tỉnh lại phải đi phòng làm việc của Khuất Mặc, bọn họ muốn cùng anh thảo luận chuyện loại sản phẩm mới khai trương."
"Ừ." Lòng anh không yên đáp một tiếng, tay khống chế được, nhưng môi mất khống chế, không tự chủ liền hôn lên cổ của cô, "Còn em, hôm nay có công việc hay không?"
"Có, buổi tối muốn đi tham gia hội ký giả điện ảnh khởi động máy."
"Tại sao cười đến nhộn nhạo như vậy?"
"Bởi vì đây là lần đầu tiên em đóng phim, mặc dù chỉ là vai phụ, nhưng đối với em thì nam diễn viên kia chính là thần tượng của em, cực kỳ đẹp trai. . . . . ." Nói được nửa câu, cô cảm thấy có cái gì không đúng, Tùy Trần vốn chỉ là như có như không hôn cô, đột nhiên dùng sức hút cổ của cô. Dù là tối hôm qua mới mới nếm thử việc đời, Thịnh Đản cũng có hiểu biết tối thiểu, "Này! Không cần hút á..., ngộ nhỡ bị ký giả phát hiện, anh bảo em phải giải thích thế nào đây!"
"Cứ nói là kiệt tác của anh." Đại công cáo thành, anh hài lòng nhìn mình ở trên cổ cô in dấu đỏ.
"Ha, ha ha ha." Thịnh Đản cười khan mấy tiếng, sắc mặt sững sờ, liếc xéo anh, "Đùa giỡn này một chút cũng không buồn cười."
"Anh không nói giỡn." Chuyện công khai quan hệ này, có thể lấy ra đùa giỡn hay sao?
"Vậy thì càng không buồn cười rồi. Anh đừng quên đối với truyền thông không rõ chân tướng mà nói, anh thế nhưng mới vừa thất tình đây nè."
"Ừ, trước là thất tình, hiện tại hợp lại rồi, không được sao?"
Hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt, cô nói là anh và Đỗ Ngôn Ngôn có được hay không!
"Tốt lắm, sao phải không công khai, được chưa?" Anh có thể thỏa hiệp, dù sao buộc cô đi vào khuôn khổ phương pháp còn nhiều mà, "Không phải em nên tới giúp anh catwalk show."
"Sản phẩm mới khai trương sao? Em phải hỏi qua Sâm ca trước mới có thể quyết định đấy."
Nghe vậy, tay Tùy Trần không tự chủ tăng thêm sức lực, nhéo ở cổ của cô, "Giúp người đàn ông của em sân ga còn phải đã hỏi người khác?"
". . . . . . Không có nháo á..., anh ấy là người đại diện của em!" Nói là nói như vậy, nhưng Thịnh Đản biết, coi như Sâm ca không đồng ý, cô cũng sẽ chết dây dưa đến mức anh ấy gật đầu mới thôi.
Không chỉ là sản phẩm mới của Tùy Trần khai trương, trong cuộc đời của anh từng cái quan trọng trong nháy mắt, cô đều muốn tham dự.
"Biết, một hồi anh tự mình gọi điện thoại cho anh ta." Anh cũng không tin Nhậm Sâm dám nói không!
"Đầu tiên nói trước nhé, giúp anh đứng hết đài em liền đi trước, sau đó truyền thông phỏng vấn anh tới ứng phó." Tất cả mọi người cho là bọn họ chơi cứng rồi, loại thời điểm này cô thay Tùy Trần sân ga, những ký giả kia sẽ làm ra liên tưởng gì, cô dĩ nhiên có thể đoán được. Vừa nghĩ tới muốn tươi cười trả lời đống giả nhân giả nghĩa kia một đống vấn đề bát quái, Thịnh Đản đã cảm thấy sợ.
"Ừ."