Scandal Đình Đám

Chương 64




"Tại sao ngay cả bạn bè của Thích Huyền cũng không bỏ qua cho?"

"Party rời đến chỗ ở tốt nhé, làm party quan trọng nhất chính số lượng nam nữ bằng nhau, nếu không rất không có tinh thần." Lục Y Ti bày ra gương mặt vô tội, giống như tất cả là thuận nước đẩy thuyền.

Là có nhiều thuận nước đẩy thuyền á! Khóe miệng Thịnh Đản rụt rụt, nhạy cảm liếc xéo cô: "Tớ nói, có phải cậu coi trọng một bạn bè nào đó của Thích Huyền hay không? A! Có phải là người lần trước ở Nhật Bản khi cậu uống say sau đó ôm không chịu buông hay không?"

"Làm sao có thể, cậu cũng nói là uống rượu say, uống rượu say khướt có thể tưởng thật được sao?"

"Rượu vào lời ra." Lúc này Thịnh Đản mới phát hiện ra, thật ra thì mình cũng rất có tiềm chất thăm dò bát quái.

"Thôi đi, vậy cũng phải là tớ có can đảm này mới được. Làng Giải Trí các người cứ như vậy một chút xíu, hơi có điểm gió thổi cỏ lay lông gà vỏ tỏi, không đến mấy hôm liền truyền đi, mọi người đều biết. Cậu nghĩ sao, tớ mới chỉ là trợ lý của cậu, chuyện lần trước ôm vị trai đẹp say khướt kia ngay cả Tạ Miểu cũng biết rồi, còn lấy ra uy hiếp tớ." Nghĩ đến đây, hàm răng của Lục Y Ti cũng rất ngứa, cô thề một ngày nào đó cũng muốn nắm được chuôi của Tạ Miểu.

"Tam Thủy ca? Uy hiếp cậu?" Đây là tình huống gì?

"Đúng! Anh ta nói lần sau còn dám làm như vậy, anh ta sẽ tới hiện trường thu thập chứng cứ, phát cho truyền thông, nói Thịnh Đản bán đứng trợ lý lôi kéo lòng người."

"> mãnh

Không sai, cô đánh hơi được mùi gian tình nồng nặc.

Nhưng nghe giọng điệu của Lục Y Ti, cô dám đánh cuộc, người này tuyệt đối là chậm lụt đến hoàn toàn không có nghĩ tới phương diện này.

"Cậu cũng rất tức giận, có phải hay không! Thật là quá đáng! Lần sau? Tớ nhổ vào, lần sau tớ làm sao có thể để cho anh ta bắt được!"

"A, ha ha." Thịnh Đản không phản bác được cười khan một trận, mới vòng vo hỏi, "Gần đây cậu rất thường xuyên liên lạc với Tam Thủy ca hả?"

"Ai muốn thường xuyên với anh ta, là anh ta mỗi buổi tối không có việc gì làm đều ở trên MSN gửi video mời tớ, tớ muốn không nhận còn bắn tớ ra. Làm ơn, chính tớ đang liên tục nhìn! Mỗi lần cũng bị anh ta làm hại thua hết, hiện tại phân số của tớ đã là chịu rồi! Gặp quỷ, anh ta cho rằng ti vi nhà anh ta, nhấn một cái sẽ có người bật mở à?"

". . . . . . Sau đó?" Làm ơn, người nào đối với trò chơi mỗi buổi tối của cô cảm thấy hứng thú, nói chủ đề chính đi, tiết lộ tin tức gian tình đi.

"Sau đó. . . . . . Sau đó liền. . . . . . Tán gẫu. . . . . ."

Ấp a ấp úng, có vấn đề, rất có vấn đề! Thịnh Đản không biến sắc, duy trì khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng: "Tán gẫu cái gì?"

"Ách. . . . . ." Lục Y Ti gãi gãi đầu, lại gãi gãi mặt, vâng dạ hồi lâu, bất cứ giá nào, "Thịnh Đản, là như vậy, vốn là chúng ta thật sự chỉ là tán gẫu, nhưng tớ vừa nghe thấy tên kia nói có lời đồn đãi cậu bị Thẩm Phi bao nuôi, tớ liền kích động, không cẩn thận liền nói cho anh ta biết. . . . . . Nói cho anh ta biết Thẩm Phi là cha cậu."

". . . . . ." — - —||| Lại còn ngây ngốc muốn đào bát quái của người khác, kết quả mình mới là đối tượng bị bát quái? !

"Chẳng qua tớ cũng không thua thiệt, tớ cũng moi ra lời nói của anh ta, mặc dù nói không biết độ chân thật có cao hay không. Thì ra là, Tùy Trần căn bản cũng không có ở chung một chỗ với Đỗ Ngôn Ngôn, mỗi ngày anh ta trừ vội vàng chuyện nahx hiệu của mình thì là hỏi thăm tin tức của cậu, không có ước hẹn, cũng không có bất kỳ điện thoại khả nghi. Tạ Miểu nói, bây giờ đời sống tình cảm của anh ta trống rỗng, không tựa như dùng ảo diệu tắm vậy."

Nghe vậy, Thịnh Đản trầm mặc hồi lâu, mặt không chút thay đổi, ngay cả chính cô cũng phân tích không ra tâm tình khi nghe đến mấy câu sau, chỉ là thật vất vả cô mới tốn sức mỉm cười nặn ra lời nói: "Thật sao? Có quan hệ gì với tớ?"

Lần này đến phiên Lục Y Ti không phản bác được rồi.

Người trước mặt là bạn bè cuối cùng của cô, cô đương nhiên biết rõ đằng sau nụ cười của Thịnh Đản hàm chứa cái gì.

Thật không sao sao? Vậy thì sẽ không trốn tránh.

Mặc dù như thế, Lục Y Ti vẫn không có nói chuyện rõ ràng, dù sao tình cảm là chuyện của hai người, dù là bạn bè, thật ra thì cũng không có quyền lên tiếng.

Một lát sau, cô nghĩ tới chuyện quan trọng hơn: "A, chỉ là có chuyện tuyệt đối liên quan đến cậu."

"Cái gì?"

"Tạ Miểu nói, bọn họ nghe được một lời đồn đãi, nói là Thích Huyền đem quan hệ tam giác giữa Tùy Trần cùng Đỗ Ngôn Ngôn còn có Thành Luật nói cho truyền thông."

"Điều này sao có thể!" Thịnh Đản không chút suy nghĩ, kinh ngạc gầm nhẹ, bật thốt lên.

"Ừ, Tạ Miểu cũng cảm thấy rất không có khả năng, nhưng. . . . . . Sau khi nghe nói Tùy Trần không hề nói gì, cho nên Tạ Miểu rất lo lắng đầu óc anh ta có phải bị cửa kẹp rồi hay không."

"Bọn họ nghe được từ đâu?"

"Nói là một bạn bè truyền thông tiết lộ."

"Bạn bè lộn xộn cái gì, căn bản là đang khích bác ly gián! Coi như dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, về điểm chuyện hư hỏng này Thích Huyền đã sớm rõ ràng, anh ấy muốn nói thì đã sớm nói rồi, tại sao còn phải chờ tới bây giờ? Cũng không phải là chụp ‘ẩn núp’. Loại này chuyện Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ, coi như cho Thích Huyền tiền thì anh ấy cũng đều không làm!"

Thịnh Đản rất kích động, thình lình liền nổ tung.

Lần này, dù là tổ bạn thân, Lục Y Ti cũng khó mà hiểu được điểm kích động này của cô là kết quả ở đâu, không thể làm gì khác hơn là trước sử dụng chính sách trấn an: "Bình tĩnh bình tĩnh, thật ra thì cũng chỉ là hoài nghi anh ta thôi, hoài nghi chứ sao. Hơn nữa, coi như tin tức của Tùy Trần, cũng không chỗ nào, cũng sẽ không đem Thích Huyền như thế nào cả."

"Ai nói sẽ không như thế nào, cậu không biết lòng trả thù của đàn ông nặng bao nhiêu, anh ta căn bản là bao che khuyết điểm lại còn nhỏ nhặt trong tình yêu. Lúc đầu tớ chính là bị vu oan giá họa, mới. . . . . . Mới, mới có thể lầm đường lỡ bước đấy!" Thịnh Đản nín nửa ngày, cuối cùng cũng sống chết không thế nào dùng từ thích hợp để hình dung.

Trên thực tế, cô chỉ không nguyện ý lại đi thừa nhận, ban đầu, cũng là bởi vì như vậy, cô mới chậm rãi yêu Tùy Trần, đã xảy ra là không thể ngăn cản, cho đến khi cô nhếch nhác kết thúc.

"Không giống nhau."

"Không giống nhau ở đâu hả?"

Bị hỏi như vậy, Lục Y Ti mới ý thức được mình nói sai, chỉ có thể cứng rắn nói: "Ý tứ của tớ đó là, ban đầu cậu đối với Tùy Trần mà nói là một người xa lạ, bây giờ Thích Huyền khác thế, không phải anh ta và Tùy Trần là anh em sao."

"Chính là như vậy anh ta mới càng giống như đầu óc bị cửa kẹp qua á! Anh ta vì cô gái kia mà không quan tâm tới cảm thụ của tớ, dù sao tớ vẫn luôn là người không quen biết, rất giỏi, đến cuối cùng biến thành người xa lạ quen thuộc nhất; nhưng tại sao anh ta có thể vì cô gái kia mà hoài nghi anh em của mình? Cậu sẽ vì đàn ông mà hoài nghi tớ sao?"

Rốt cuộc, Thịnh Đản kích động qua thì miệng không che đậy, khiến Lục Y Ti mơ hồ hiểu rõ tâm tình của cô.

Nói gì không cần thiết, nói gì không muốn gặp rồi, nói gì thích hoài nghi, tất cả đều là giả.

Cô hiển nhiên là cho đến nay cũng không thể quên lãng những thứ uất ức mà Tùy Trần mang lại cho cô, từ đầu tới cuối là không thừa nhận, cùng với lúc kết thúc cuối cùng chẳng hề để ý.

Không bỏ được những thứ uất ức kia, là bởi vì cô căn bản không bỏ được người người đàn ông kia thôi.

"Tại sao không nói lời nào? Cậu cư nhiên còn đang do dự? Chẳng lẽ tương lai có một ngày cậu thật đúng là sẽ vì đàn ông mà hoài nghi tớ sao?" Thịnh Đản cũng không chút nào nhận thấy nguyên do tâm tình mình quá khích, vẫn rối rắm không giải thích được mà phỏng đoán.

Lục Y Ti cũng vô ý phơi bày, chỉ là mắt trợn trắng, theo lời của cô mà nói: "Tớ cảm thấy căn bản tớ không cần trả lời loại vấn đề không thể nào xảy ra này. Tớ nhắc lại lần nữa, là Tạ Miểu hoài nghi tin tức của Tùy Trần, trên thực tế, Tùy Trần chẳng qua là ý kiến gì cũng không phát biểu mà thôi."

"Không phát biểu ý kiến chính là đại biểu cho việc anh ta tin lời đồn đãi, tớ hiểu rõ anh ta, anh ta nói qua anh ta rất bao che, loại thời điểm này nếu như anh ta muốn bảo vệ Thích Huyền, nên trực tiếp khiến những lời đồn khích bác ly gián bạn bè của truyền thông kia loại trừ đi!"

". . . . . ." Không cần cố gắng cùng một cô gái ở trong trạng thái thịnh nộ giảng đạo lý, đây tuyệt đối là chân lý.

Vì vậy, Lục Y Ti giữ yên lặng rồi.

Điện thoại cố tình thông suốt ngoài dự đoán, khiến Thịnh Đản không hề có trình tự quy tắc gì theo logic. . . . . . Ứng nghiệm.

"Lục Y Ti, bây giờ không phải là cô ở chung một chỗ cùng Thịnh Đản? Bọn tôi cho cô một cái địa chỉ, cô lập tức dẫn cô ấy tới đây. Oan Gia Ngõ Hẹp, không thể buông tha, hiện trường mùi thuốc súng quá đậm, tóm lại, tớ hoài nghi một láy nữa Tùy Trần cùng Thích Huyền rất có thể sẽ đánh nhau. . . . . ."

Là điện thoại của Tạ Miểu, thật ra thì biết lâu như vậy, Tạ Miểu rất ít khi gọi điện cho Lục Y Ti.

Cho nên, cô không chút nào hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh.

Chỉ có thể nói. . . . . . Xem ra Thịnh Đản thật đúng là rất hiểu rõ Tùy Trần, lại xem ra Tùy Trần thật đúng là một người đàn ông cặn bã trọng sắc khinh bạn!

Cái gì gọi là rất có thể sẽ đánh nhau?

Hoàn toàn chính là bịa đặt sự thật! Giấu giếm chân tướng!

Tùy Trần cùng Thích Huyền căn bản là đem xe mới của nhà người ta va chạm thí nghiệm, là như thế nào? So với ai khác túi khí an toàn dùng tốt hơn? So với ai khác xe chịu đựng va chạm tốt hơn?

A, này nhất định phải chúc mừng Tùy Trần rồi, anh thắng.

So với chiếc xe của Thích Huyền sau xe bị vểnh lên, còn chiếc xe của Tùy Trần chỉ có bộ phận đầu xe cùng sườn xe lưu lại một chút dấu vết va chạm, có thể nói là toàn thắng.

Những tin tức này, đều là Thịnh Đản xuyên qua tin thời sự mới biết được.

Cô cũng không có chạy tới hiện trường, chỉ vì rất nhanh sau đó, Tạ Miểu lần nữa gọi điện thoại tới, bảo cô ngàn vạn lần đừng xuất hiện.

Nguyên nhân là chiến tranh đã xảy ra, chiến trường còn cách bãi đỗ xe hoạt động thương diễn của bọn họ không xa, bãi đỗ xe ngoài trời!

Cho nên nếu như vào lúc này Thịnh Đản xuất hiện, có thể nghĩ là biết, truyền thông ùn ùn kéo tới tuyệt đối sẽ cho rằng chuyện này có liên quan tới cô.

Vì vậy, kế hoạch ban đầu là party dời đến chỗ ở tốt của Lục Y Ti, cứ như vậy biến thành mọi người cùng nhau xem tin tức.

Cũng chính bởi vì có chuyện xảy ra, bọn họ cử hành party, từ nhà Thịnh Đản chuyển dời đến nhà Thích Huyền.

"Được rồi, Thích Huyền, xe cũng đừng sửa, dứt khoát đổi cỗ xe tăng, cùng anh tiếp tục đụng."

"Ừ, xe tăng không tệ, vậy thì không ngừng lên tin tức giải trí, làm không tốt ngay cả tin tức quân sự cũng sẽ truyền ra."

"Không tệ, sáng lập kỳ tích, có bao nhiêu minh tinh có thể hồng đến tin tức quân sự chứ."

Đối mặt với nhạo báng của bạn bè, Thích Huyền có thái độ khác thường không có tâm tình phối hợp, chỉ là miễn cưỡng nhếch môi, từ trong tủ lạnh cầm lon đồ uống, trực tiếp hướng ban công đi tới, thuận miệng bỏ xuống một câu: "Lúc đi đem phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ."

Xong rồi, tình huống lần này rất nghiêm trọng.

Đây là tất cả bạn bè biết Thích Huyền đều nhất trí tiếng lòng, dĩ nhiên cũng bao gồm Thịnh Đản.

Ở trong ấn tượng của cô, chỉ có lần trước, một tuần san có tiếng là sẽ tung tin tức Thích Huyền cùng Tăng Hân thân mật ra thì anh mới từng có loại vẻ mặt này.

"Mọi người cứ chơi tiếp, tôi đi xem anh ấy." Ngẫm nghĩ chốc lát, Thịnh Đản vẫn không yên lòng theo sát đi theo ra ban công.

Cô cố ý đem cửa sổ sát đất trong phòng khách đóng lại, ngăn cách ồn ào trong phòng, quay đầu, cẩn thận từng li từng tí quan sát bóng lưng cô đơn cách đó không xa đang ngồi trên ghế mây.

Hít sâu một hơi, Thịnh Đản mới cất bước tiến lên, đem áo khoác trong tay đưa cho anh: "Trời lạnh như vậy, nhiều mặc chút."

Nghe tiếng, thân thể Thích Huyền rõ ràng chấn động, tròng mắt quét qua chiếc áo khoác, cũng không có nhận, mà là theo cánh tay nắm áo khoác nhìn lên trên, cho đến khi tầm mắt chống lại cô, anh mới khẽ mím môi, nói nhỏ: "Thật ra thì hiện tại người mà anh không muốn thấy nhất chính là em."

". . . . . ." Này, liên quan gì tới cô chứ!

Không đợi Thịnh Đản trả lời, Thích Huyền cứ thế tiếp tục nói: "Em rất muốn thắng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra đi, quá nhiều lý do, mỗi một điều anh đều không biết nên làm sao nói cho em biết."

"Vậy em không hỏi là được." Thịnh Đản chu mỏ, cô không tưởng tượng bát quái của anh, chỉ là quan tâm anh mà thôi, nếu như không muốn nói, không nói là được rồi, cô cũng nhất định không truy vấn tận gốc.

"Vấn đề chính là, nếu như em không hỏi, anh liền không có cơ hội nói ra ngoài, không nói ra, anh càng khó chịu." Cho nên, chỉ có thể không thấy được cô, anh mới tương đối không phiền lòng.

"Rốt cuộc là muốn em làm như thế nào đây. . . . . ." T-T

Thích Huyền cúi đầu, rất nghiêm túc, đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc làm ra quyết định: "Em cứ hỏi đi."

"Cái đó. . . . . ." Đột nhiên trịnh trọng như vậy, chuyện lạ, Thịnh Đản ngược lại không biết nên hỏi cái gì.

"Không biết em có nghe nói qua một lời đồn đãi hay không, giới truyền thông có tung tin tức về em, nói anh đem chuyện của Tùy Trần cùng Đỗ Ngôn Ngôn giũ ra." Anh sợ chờ Thịnh Đản nói ra, sau đó sẽ thay đổi chủ ý cái gì cũng không muốn nói nữa, cho nên quyết định tự mình nói ra. Sau khi nhìn thấy Thịnh Đản gật đầu, Thích Huyền nhíu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, thì ra là cô đã sớm nghe nói.

"Hôm nay em mới vừa nghe Lục Y Ti nói." Phát giác nghi ngờ của anh, Thịnh Đản chủ động nói rõ.

Đã như vậy, anh liền đem tất cả ngột ngạt giấu ở trong lòng thẳng thắn nói ra: "Em cảm thấy chuyện này rốt cuộc là người nào làm?"

"Đỗ Ngôn Ngôn." Mặc kệ có phải là bởi vì thành kiến hay không, tóm lại, đây là phỏng đoán hàng đầu của Thịnh Đản, cô không hề giấu giếm bật thốt lên.

"Có phải hay không! Ngay cả em đều đoán được là Đỗ Ngôn Ngôn, tên ngu ngốc kia là vẫn mù là như thế nào!"

"Anh ta thật sự đang hoài nghi anh sao?" Thích Huyền kích động khiến trái tim Thịnh Đản chợt bị ghim lại, rất đau, nhưng được cô che đậy rất tốt.

"Hôm nay hiện trường hoạt động gặp được cậu ấy, thái độ của cậu ấy rất lạnh nhạt, anh hỏi cậu ấy có phải đang hoài nghi anh hay không, cậu ấy cư nhiên nói với anh một câu ‘có làm hay không chính cậu còn không rõ ràng sao’."

Thịnh Đản cắn cắn môi, hỏi "Là anh ta đụng anh trước?"