Say Tình

Chương 80




Ba năm sau…

Một ngày mưa giông tầm tã, hạt mưa lất phất bên ngoài tấm kính trong suốt, thi thoảng bị cơn gió hất lại biến thành hình bầu dục, in vằn ở đó rất lâu rồi mới trôi chảy xuống.

Gia đình ba người nhà Diệp Băng Băng cùng ngồi trên ghế sô pha, đứa trẻ đã lên ba tuổi, bi bô nói, chơi đùa cùng mấy mô hình đồ chơi.

Thời gian qua, họ có cuộc sống bình thường, không ồn ào, không hoa lệ nhưng ấm cúm và hạnh phúc. Thi thoảng lại xuất hiện trên các mặt báo, hiển nhiên trở thành gia đình kiểu mẫu trong mắt mọi người.

Thấm thoắt, thời gian trôi qua, mọi thứ như vừa chỉ xảy ra ngày hôm qua đó, nhưng tất cả đã xếp vào quá khứ miên man.

Họ nhớ về lần đầu gặp gỡ, bao nhiêu biến cố phong ba, bao nhiều tiếng cười và giọt nước mắt, tất cả chính là bước đệm cho những ngọt ngào, yêu thương ở thời điểm hiện tại.

Vòng tròn thời gian chưa bao giờ dừng lại, có thể họ đã phải đi qua rất nhiều vòng quay, quay cuồng chóng mặt, nhưng trong cái mê mẩn của đầu óc vẫn có thể nhìn thấy ra người quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Có những khi, gặp sớm hay muộn không quan trọng, cùng nhau đi một đoạn đường dài hay ngắn cũng không sao, chỉ cần bản thân thấy xứng đáng và hạnh phúc là đủ.

Có thể, sẽ có những duyên phận chọn cách đi đường vòng như anh và chị để chạm tới được hạnh phúc, nhưng cũng sẽ có những người chọn đi đường tắt như Cố Hiểu Phong và Bành Bội Bội. Điều đó, chứng tỏ một định lý: phương thức đi như thế nào không quan trọng mà quan trọng là cách mình chọn lựa đường đi và người cùng đồng hành.

Bởi vì, mỗi người sẽ có một hạnh phúc khác nhau, không thể áp đặt theo một khuôn khổ hình mẫu nào cả.

Tình yêu chính là muôn màu muôn dạng…

*******

Bảy năm về trước, tại trường đại học K, một cô sinh viên năm nhất cứ lẽo đẽo sau một anh sinh viên năm ba, hot boy trường, cho dù anh có cố xua đuổi thì cô ta vẫn không chịu buông tha.

Diệp Băng Băng lúc đó mặt dày, không biết liêm sỉ, càng không có lòng tự tôn, cứ nhất mực theo đuổi theo tình yêu mà chị tự cho là định mệnh.

“Vương Dực Quân, em nhất định sẽ biến anh thành chồng mình, là ba của con em.”

“Cô là phụ nữ đó, giữ chút tôn nghiêm đi.”

“Em không cần tôn nghiêm, em chỉ cần anh.”

Sau này, khi anh công khai tình yêu, cô sinh viên ấy vẫn không bao giờ chịu từ bỏ, không còn lẽo đẽo theo nữa mà chọn cách gửi thư, gửi quà vào thời điểm cố định hoặc dịp lễ đặc biệt nào đó, chọn cách âm thầm bước đi sau anh, không cần biết anh có trân trọng, có ngoái lại nhìn hay không, thì cô gái ấy vẫn như chiếc đuôi không bao giờ tách ra được của anh.

Tình yêu đầu như cơn mưa giông mùa hạ, dẫu cho biết là sẽ ướt, rất lạnh nhưng con người ta vẫn cứ thích đâm đầu vào một cách mù quáng, không lý trí.

Chuyện tình tay ba giữa họ bắt đầu nổi như cồn, ai ai cũng biết, ai ai cũng đàm tiếu.

Mặc kệ mấy lời khó nghe, mặc cho người ta nói gì, Diệp Băng Băng chưa bao giờ từ bỏ tình yêu của mình, chị như thiêu thân, cứ lao vào chốn biển lửa, càng lúc càng say, càng mu muội.

Suốt hai năm rong ruổi, chị chưa bao giờ nhận được hồi đáp, mà ngược lại chỉ ôm đắng cay về mình, có những đêm khuya muộn lại một mình bó gối khóc rúc rích, có những khi sưng mặt, bầm mày vì tự hành hạ bản thân, cho dù chị đã rất cố, cố để quên đi thứ tình yêu không thể ấy nhưng lại không sao làm được.

Càng cố quên lại càng nhớ…

Cứ có ai nhắc tới sự ngọt ngào, hạnh phúc giữa Vương Dực Quân và Tô Hiểu Lâm bất chợt chị lại chạnh lòng, suốt cả một tuần sầu ưu, khắc khoải trong nỗi tương tư.

Trái tim nhỏ bé của chị lần đầu rung động đã bị bóp nghẹn đến vụn vỡ…

Về sau, khi anh đã tốt nghiệp, chị cứ tưởng mình sẽ sớm lãng quên đi nhưng hình ảnh anh vẫn mãi hiện lên trong tâm trí chị, chị lại càng thôi thúc bản thân cố gắng để được vào làm chung một công ty cùng anh, dù chỉ là âm thầm ở phía sau ngắm nhìn theo bóng lưng ấy cũng đủ rồi.

Trong suốt mấy năm, chị một mình chịu đựng, một mình ôm ấm ức và đau khổ vào bản thân, chị biết mình dại dột nhưng cũng không có cách gì mà thoát ra được khỏi mớ bòng bong ấy.

Có đôi khi chị tự hỏi: Nếu như chị chưa từng gặp anh? Chưa từng yêu anh thì cuộc sống của chị hiện giờ sẽ thế nào? Có thể dễ dàng hơn một chút không?

Có điều, chị chưa từng hối hận vì tình yêu của mình, chị yêu anh, nếu được chọn lại chị vẫn chọn con đường mình đã đi qua, mặc dù khổ đau hay cạn lệ nhưng chị cảm thấy nó xứng đáng.

********

Mối tình đầu có nắng, gió và hoa

Có bài ca thiết tha nhiều nhung nhớ

Như bông hoa ngậm sương vừa mới nở

Buổi ban đầu gặp gỡ tưởng là mơ

Mối tình đầu dệt nên những vần thơ

Những đợi chờ hờn ghen buồn vô cớ

Biết bao đêm chuyện trò tâm sự dở

Chẳng thể nào nói hết nỗi tâm tư

Mối tình đầu trao gửi những bức thư

Từ dạo ấy trong lòng xao xuyến lạ

Mà giờ đây đâu rồi sao xa quá

Mối tình đầu kỷ niệm của đôi ta.

(Quách Tỉnh)

Thơ là tui sưu tầm… đổi gió một chút để cùng gợi nhớ về mối tình đầu.