Đêm khuya tĩnh mịch, Diệp Băng Băng lặng mình ngồi bên khung cửa sổ, tay bó gối, ánh mắt trông chờ ngó ra ngoài, lòng như lửa đốt.
Một tuần nay Vương Dực Quân hầu như không về nhà, nếu có về cũng đã là hai, ba giờ sáng, trong tình trạng say bí tỉ.
Có đôi khi chị thầm nghĩ: Có phải anh đang thầm oán trách chị, nếu không có chị và đứa bé anh sẽ đang hạnh phúc bên Tô Hiểu Lâm hay không?
Tiếng mở cửa khiến Diệp Băng Băng cắt đi dòng suy nghĩ, theo bản năng chị chạy tới đỡ chồng, ân cần hỏi han: “Sao anh uống nhiều thế?”
Ánh mắt Vương Dực Quân nhìn chị, tận sâu đôi mắt ấy là sự oán thán, chán chường, vô vọng và bất lực, nó tạo nên ngọn lửa rực cháy muốn thiêu sống đi thân xác chị.
Một cái hất tay khiến Diệp Băng Băng văng ra xa, khắp người chị toả lên hàn khí lạnh lẽo, đóng băng thân thể chị, nó truyền thẳng trực tiếp vào trái tim đang rỉ máu của chị.
Anh chỉ thẳng tay vào mặt chị, vẻ mặt lạnh lùng đến dửng dưng: “Là cô, sao cô cứ bám lấy tôi mãi như thế hả?”
Giây phút ấy Diệp Băng Băng chết sững, chị vờ vịt không nghe thấy, cứ cố chấp chạy tới đỡ lấy chồng: “Anh say rồi, đừng quậy nữa. Bà nghe thấy bây giờ.”
Vẫn cái tên đó “Tô Hiểu Lâm” được anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, văng vẳng bên tai chị, gắn với anh trong những đêm say.
Diệp Băng Băng bất lực ngồi bệt xuống ghế sô pha, khuôn mặt thẫn thờ nhìn vô định, tim chị như chết lặng, nước mắt tuôn từng dòng, xuyên thấu vào tâm can chị.
Có lẽ chị đã sai… sai ngay từ khi bắt đầu.
Vốn duyên mỏng manh trách sao tình chẳng sầu.
Tay chị khẽ ôm lấy đứa con bé bỏng chưa chào đời vào lòng, cảm giác chưa bắt đầu đã kết thúc, chị bị chính chồng mình ghẻ lạnh vứt vào lãnh cung, đau đớn và tuyệt vọng.
Đêm tân hôn anh say đến mất tỉnh táo mà gọi tên người phụ nữ khác.
À không, hầu như đêm nào anh cũng say để gọi tên cô ấy- Tô Hiểu Lâm.
Vậy anh đồng ý kết hôn với chị làm cái gì?
Rốt cuộc chị đã làm gì sai?. Truyện Mạt Thế
Làm gì sai để bị đối xử như thế.
Nỗi uất nghẹn xông lên tận cổ họng khiến chị nghẹn ứ, lồng ngực nóng ran như muốn nổ tung, sắc mặt tái trắng bệch như không có giọt máu nào chảy tới, thân thể run lên bần bật, lòng chị như bị cứa ra từng khúc một.
Chị khóc không nổi, cười cũng chẳng xong.
Có lẽ người yêu nhiều luôn là người sai.
Anh không sai, người sai là chị, chị quá ngốc, chị yêu quá nhiều, nhưng chị cũng không biết cách nào đưa bản thân thoát ra khỏi đó. Chân chị như mắc phải vũng lầy sâu, càng cố ưỡn mình lên thì sún xuống càng nhiều.
Đêm ấy gần như cả đêm chị không ngủ, mắt chị tỉnh bơ, nhắm lại không nổi.
Ánh nắng vàng tinh nghịch đùa giỡn khoé mắt khiến Vương Dực Quân tỉnh giấc, theo thói quen anh lấy ly nước mật ong ấm uống mấy ngụm, tinh thần tỉnh táo.
Xuống nhà, anh cố tình đi một vòng quanh biệt thự, không thấy chị đâu mới hỏi cô hầu: “Này, cô chủ đâu rồi?”
Cô hầu đáp: “Cô chủ đã ra ngoài từ sớm rồi.”
“Ò…”
Là anh đang quan tâm hay chỉ vì cái gọi là trách nhiệm.
Diệp Băng Băng chậm rãi đi trên con đường tấp nập, chị lẻ bước, người càng đông đúc lại càng khiến chị thêm u sầu.
Ngồi xuống trên chiếc ghế đá bên đường, sương sớm làm chị thấy lạnh lẽo, nhưng không lạnh bằng trái tim đóng băng của chị.
Có đau không? Rất đau.
Có buồn không? Không chỉ có buồn mà còn tuyệt vọng, xót xa.
Có mệt không? Không chỉ mệt mà rã rời, đau đớn.
Nếu trên đời có ai mà thấy vui vẻ nghe chồng gọi tên người phụ nữ khác chắc là chị sẽ thán phục lắm!
Gió thu thổi qua hơi se lạnh, đi thẳng vào trái tim hiu quạnh, xuyên thâu vào tâm can rối ren của chị.
Quay trở về nhà trong tinh thần mệt mỏi, bà nội gọi cắt đứt đi dòng suy nghĩ của chị: “Băng Băng…”
“Dạ.”- Theo lời gọi chị chạy tới ngồi xuống cạnh bà.
Bà nội chậm rãi nói: “Thấy hai đứa bên cạnh nhau vui vẻ như này ta yên tâm rồi, có lẽ bà khiến hai đứa sẽ không thoái mái. Được rồi, ngày mai bà dọn về nhà, nhường lại không gian này cho hai đứa.”
Vẻ mặt Diệp Băng Băng khá ngạc nhiên, lòng chị thật sự không muốn bà nội rời đi, thời gian qua chỉ có bà luôn bên cạnh trò chuyện cùng mẹ con chị, nay bà đi rồi thì chị biết phải làm sao.
“Hay là bà ở lại thêm thời gian nữa đi.”
“Ta hiểu ý cháu, yên tâm ta sẽ sang thăm chắt nội thường xuyên.”- Bà Vương cười nói.
Người trò chuyện duy nhất của mẹ con chị cũng rời đi, số lần Vương Dực Quân trở về nhà chỉ đếm đầu ngón tay, một mình Diệp Băng Băng lên xuống nhà, nằm rồi lại ngồi, thở dài đằng đẵng.
Thật sự trước đó chị chưa từng lường qua được cảnh tượng này… Có thể xem như vỡ mộng hôn nhân, chỉ những ai trải qua rồi mới thấu.
Vương Dực Quân trở về nhà rất muộn, thấy Diệp Băng Băng ngồi chờ mình đến ngủ quên bên sô pha thì hơi chạnh lòng, lấy tấm chăn nhẹ đắp lên người, vô tình khiến chị giật mình tỉnh giấc.
Đôi môi Diệp Băng Băng cố cười, như chưa có chuyện gì xảy ra, như chị chưa từng nghe chưa từng thấy, ân cần hỏi han: “Anh về rồi sao? Đã ăn gì chưa?”
“Tôi ăn rồi, sao không vào phòng ngủ đi.”- Anh không nhìn chị, chỉ để lại một giọng nói lạnh nhạt.
Mâm cơm vẫn nguyên trên bàn thu hút đôi mắt Vương Dực Quân, chị chưa ăn, chị vẫn ngốc nghếch chờ anh về. Có phải thời gian qua anh quá vô tâm và vô tình rồi chăng?
“Tôi chợt nhớ ra mình lại đói rồi.”- Anh quay sang nhìn chị nói.
Hớn hở như trẻ lên ba, Diệp Băng Băng hối hả chạy tới đun nóng lại đồ ăn, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi chung bàn, cùng ăn một bữa. Bữa ăn hiếm hoi khiến lòng chị ấm hơn hẳn.
Quay trở về phòng, chần chừ một lúc rồi Diệp Băng Băng nói: “Ngày mai em đi khám thai, anh có muốn đi cùng không?”
Anh ngoái đầu sang nhìn chị, cái nhìn hờ hững, cất giọng lạnh lẽo thấu vào từng thớ da thịt: “Ngày mai tôi bảo Châu Tử Yên đưa cô đi.”
Nếu anh không đi thì chị cũng không cần ai đưa đi cả, chị cố mỉm cười gượng: “Không cần đâu, em tự mình đi được.”
“Vậy được, đi cẩn thận.”
Chỉ vậy thôi sao?
Anh thật sự không lo lắng cho chị một chút nào hay sao?
Chị nhếch môi cười trong đắng buốt, là do chị ảo tưởng.
Cái bụng chị vẫn chưa to lắm, chầm chậm đi bên hành lang khoa sản bệnh viện, cứ mỗi lần nhìn thấy người ta có chồng đi bên cạnh ân cần chăm sóc chị lại chợt thấy chạnh lòng.
Ngồi xuống bên cặp vợ chồng trẻ, thấy chị đi một mình thì cô gái chợt hỏi: “Cô đi một mình sao? Chồng cô đâu?”
Người chị chết lặng, môi cố lắm mới nhếch nhẹ nụ cười, lòng thắt nghẹn, cố gắng kìm cảm xúc nhất thời: “Anh ấy bận.”
Cô gái ấy lại nói tiếp: “Người ta đi khám thai đều có chồng đi cùng cả, lần sau cô nên bảo chồng đi nếu không sẽ dễ bị chạnh lòng lắm!”
Phải, chạnh lòng lắm!
Chị chỉ đành gật đầu, khẽ đáp: “Ừm…”
Ngồi một mình nơi đầy lạnh lẽo như bệnh viện thật sự không ai muốn, nó khiến người ta sởn da gà.
Tay lau vội đi giọt nước mắt tủi hờn, đi theo tiếng gọi bác sĩ, Diệp Băng Băng đi vào phòng khám.