Say Tình: Yêu Em Đến Cuồng Dại

Chương 36: Nổi điên (h)




Trong phòng đang bật điều hoà, quần áo chợt biến mất khiến Bạch Linh run rẩy một lát, sau đó rất mau đã bị độ ấm trong miệng Yến Lạc dẫn dắt.

- Yến Lạc, đừng... Ưm... Anh đừng nổi điên như vậy...

Bạch Linh suýt chút nữa bị doạ khóc, đôi tay nắm chặt tóc hắn muốn đẩy hắn ra.

- A...

Đầu lưỡi trơn tru khẽ cuốn lấy núm anh đào làm cả người Bạch Linh nhũn ra, thanh âm cũng trở nên kiều suyễn.

- Ưm ưm, Yến Lạc, anh không thể như vậy.

Cô giãy giụa muốn lùi về phía sau.

Hắn buông tha bầu ngực cô, liếm liếm cánh môi, hai chân đè chặt lại đôi chân ngọc khiến cô không thể động đậy.

- Không thể như vậy? Vì sao?

Đầu tóc hắn bị cô nắm nên hơi rối bời, tóc mái trên trán che hơn nửa mặt mày, ánh đèn chiếu xuống như một bóng ma, biểu tình lại càng lạnh nhạt âm u.

- Bây giờ đang ở nhà đó! Bên dưới còn có mọi người!

- Đây là chuyện em để ý, nhưng tôi thì không.

Dứt lời hắn duỗi tay cởi xuống áo sơ mi tay ngắn trên người, tuỳ ý ném trên thảm rồi lại duỗi tay cởi bỏ thắt lưng.

Vẻ mặt Bạch Linh tuyệt vọng không thôi, tuy rằng lúc trước từng làm với hắn một lần rồi, nhưng dù sao lúc ấy cô cũng không có ý thức...

Nhưng lần này nếu bị ngủ, thật sự khiến cô khó lòng chấp nhận được.

- Bạch Linh, em chỉ cần trả giá bằng thân thể là có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này, em nên thấy may mắn vì điều đó.

Lúc này lý trí của Yến Lạc đã thoát ly khỏi sự khống chế của bản thân. Bạch Linh phản kháng và giãy giụa như đang chọc thẳng vào sợi thần kinh căng thẳng của hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ bực bội, thậm chí muốn giết người.

- Em phải biết rằng, trước khi biết em là con gái của người phụ nữ kia, tôi còn muốn khiến cho tất cả những người có quan hệ với bà ta đều chết không được tử tế, đây chính là kết cục của bọn họ.

- Nhưng mà, em là một ngoại lệ. Tôi chấp nhận sự tồn tại của em, phóng túng giữ em ở bên cạnh mình, chỉ cần em chịu ở cạnh tôi, ngoan ngoãn nghe lời thì tôi có thể bảo đảm em sẽ bình yên không có việc gì.

- Nhưng vì sao? Vì sao em luôn chống đối tôi! Hết lần này đến lần khác muốn phản kháng tôi!

- Bạch Linh, em có biết mẹ tôi chết như thế nào không? Lúc biết được tên nam nhân Yến Thịnh kia ngoại tình, chỉ một lòng theo đuổi người phụ nữ kia thì bà liền giận đến phát điên, phát điên thành tâm thần rồi tự sát mà chết!

- Mà em, chính là con gái của người phụ nữ kia! Con gái của người đã gây nên cái chết cho mẹ tôi! Em thiếu tôi, cả đời này em phải bồi thường cho tôi!

Những lời Yến Lạc nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trong lòng Bạch Linh, khiến cô đau đớn không thở nổi.

- Không... Không phải...

Sắc mặt cô trắng bệch, muốn giải thích nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.

Yến Lạc cởi bỏ thắt lưng, vật hùng vĩ cách một lớp quần mỏng đã dựng đứng từ lâu.

Hắn hơi khom lưng, không thèm để ý Bạch Linh đang che chắn hai tay trước ngực mà trực tiếp kéo xuống quần nhỏ của cô.

- A!

Bạch Linh hét lên một tiếng, hai chân kẹp chặt không cho hắn như ý muốn.

Một tay Yến Lạc kéo ra một chân cô, dễ dàng liền cởi ra được quần nhỏ, tầm mắt chăm chú vào nơi riêng tư trắng nõn không một sợi lông tơ.

- Đừng mà!

Bạch Linh duỗi tay che lại, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, cô bất lực cầu xin hắn.

- Yến Lạc... Xin anh đừng như vậy...

Yến Lạc không hề nghe cô, nắm lấy một chân cô vắt lên vai mình, nụ hoa e thẹn lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn cố tình không làm cô được như mong muốn, duỗi tay cắm một ngón vào trong nụ hoa, tuy đường đi hơi trúc trắc nhưng rất mau liền nuốt trọn cả ngón tay.

- Nhìn xem, bên dưới nhẹ nhàng như vậy liền nuốt cả ngón tay tôi rồi.

Ngón tay hắn không ngừng thọc ra thọc vào trong nụ hoa khiến Bạch Linh tê dại không thôi.

- Ưm... a... Đừng...

Không biết bị chọc trúng nơi nào, cả người Bạch Linh chợt run rẩy cong eo lên, khoái cảm như nước lũ nhấn chìm cả người cô.

Yến Lạc nhìn biểu tình mê mang của cô ở trong khoái cảm, hắn khẽ cười một tiếng rồi lại cắm thêm một ngón, sau đó là hai ngón.

Ba ngón tay không ngừng càn quét bên trong khiến từng cọng dây thần kinh của cô như rã rời, toàn thân nóng bỏng đến lạ thường.

- Không cần... A... Quá nhanh rồi... Ưm... ha...

Hai chân cô đặt bên hông hắn, mỗi lần tưởng kẹp chặt hai chân nhưng đều vô ích, khoái cảm ngập đầu khiến Bạch Linh khóc lên thành tiếng.

- Hu hu... không cần... to quá... huhu... không được... rút ra đi... A......

Bạch Linh cảm thấy có gì đó sắp tới, phầm eo đột nhiên cong thẳng lên, thét chói tai rồi đạt đến cao trào.

Mới trải qua kích thích cực hạn, trên mặt Bạch Linh đỏ hồng đầy kiều mị, bộ ngực theo hô hấp phập phồng trên dưới, cô đắm chìm trong khoái cảm một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.

Yến Lạc rút ra ngón tay, nhìn biểu tình mê người của cô, hắn khẽ cười nói:

- Linh Linh, cao trào thoải mái không?

Bạch Linh mờ mịt nhìn về phía hắn, nước mắt làm tầm mắt cô có chút mơ hồ.

- Không... không biết...

Thoải mái sao? Có lẽ là thoải mái đi.

Yến Lạc cười nhẹ một tiếng, nói:

- Có lẽ chờ lát nữa em sẽ biết thôi.