Tiếng chào vang trời của ba người làm Bạch Linh sợ đến mức giật mình một cái.
- Tôi không phải... không phải......
Bạch Linh luống cuống tay chân muốn giải thích nhưng Yến Lạc lại nắm chặt tay cô, cúi đầu cười nhìn cô.
Rõ ràng cái gì hắn cũng chưa làm, nhưng cô lại nhìn ra từ trong ánh mắt hắn chứa đựng một tia uy hiếp.
- Tôi... Tôi...
Bạch Linh cứ "tôi" nửa ngày vẫn không nói thành câu, dưới tầm mắt nóng bỏng của ba nam sinh, cô chỉ đành yên lặng ngậm lại miệng.
Thôi vậy, cô còn đang tự hỏi sao tên Yến Lạc này lại dễ dàng đồng ý với điều kiện của mình như vậy, hoá ra là đang chờ cô đến đây!
Trên khuôn mặt nhỏ của cô viết rõ ba chữ "không cao hứng", thậm chí một chút ánh mắt cũng không muốn cho Yến Lạc.
- Tính cách em ấy hướng nội, không thích nói chuyện.
Yến Lạc thuận miệng nói, nắm tay cô đi đến vị trí còn trống rồi ngồi xuống. Những người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì về lời hắn nói.
Trong ba người nam sinh kia thì có hai người Bạch Linh đã từng gặp. Lần đó nói xấu Yến Lạc bị hắn bắt tại trận thì hai nam sinh này cũng có mặt ở đó.
Quyển Đồ thấy Bạch Linh dường như đang trộm đánh giá mình thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Bạch Linh thấy vậy thì cạn lời, chỉ yên lặng thu hồi tầm mắt. Cô cảm giác người này mình không thể nào dùng mạch não bình thường để đối đãi nổi.
Yến Lạc thuận miệng giới thiệu ba người kia một chút.
- Quyền Đồ, Nhất Giang hai người này em đã gặp qua rồi, còn kia là Đổng Nam.
Nói xong hắn lại giới thiệu cô cho ba nam sinh kia.
- Bà xã của tôi.
Bạch Linh nghe vậy thì véo đùi hắn một nhát.
Thậm chí còn dùng móng tay cào vài cái cho hả giận. Dù cô không có ý đồ phản bác quan hệ của hai người, nhưng vẫn muốn thay đổi cách xưng hô của bọn họ đối với mình.
- Mấy cậu kêu tôi Bạch Linh là được rồi.
Ba người đồng thanh.
- Vâng, chị dâu.
Bạch Linh: "......"
Vẻ mặt không cao hứng, cô lại véo đùi Yến Lạc vài cái.
Hắn cười cười bắt lấy bàn tay cô, thấp giọng nói:
- Ngoan, đừng làm loạn nữa, ăn cơm trước đi.
Nhất Giang biết điều lập tức bảo chủ quán mang đồ ăn lên.
Trước khi Yến Lạc đến, bọn họ đã gọi sẵn món, phần lớn đều là món ăn tương đối thanh đạm, bởi vì tối qua Yến Lạc quan sát thấy cô không ăn được đồ cay.
Trong khi ăn cơm không ai nói gì nữa. Ba nam sinh kia còn đang không biết tìm đề tài gì để nói chuyện phiếm với chị dâu, còn Yến Lạc thì đang cúi đầu bóc tôm.
Ngón tay thon dài không quá thuần thục bóc tôm, một lúc lâu sau thịt tôm tươi thơm mới lộ ra ngoài, sau đó hắn liền đặt vào trong bát cô.
Bạch Linh hơi sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.
- Ăn đi.
Nói rồi hắn lại gắp một con tôm vào trong bát mình rồi bắt đầu lột vỏ, sau đó lại thuần thục bỏ vào bát Bạch Linh.
Bạch Linh cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung ăn cơm.
Dù tức giận thì cũng không thể không ăn cơm, buổi chiều cô còn phải tập quân sự nữa, chỉ có lấp đầy bụng mới có sức lực.
Hơn nữa đồ ăn ở quán này thật sự không tồi, cô rất thích, còn có ba người khác ở đây, không phải đơn độc ăn cơm với Yến Lạc làm cô thấy nhẹ nhàng không ít.
Chờ khi cô ăn no nê, buông đũa xuống uống một ly nước chanh thì hơn nửa mâm tôm đều đã vào trong bụng cô rồi.
Yến Lạc dừng động tác bóc tôm, dùng khăn ướt thong thả xoa xoa tay, nhìn ba người khác rồi nói:
- Mấy cậu ăn xong rồi thì về trường học trước đi.
Trong miệng Quyển Đồ vẫn còn đang gặm một miếng xương sườn, nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên miệng "ư ư" hai tiếng như muốn biểu đạt rằng mình còn chưa ăn no.
Đừng nói là Nhất Giang, ngay cả Đổng Nam cũng cảm thấy đầu óc Quyển Đồ e là có bệnh nặng gì đó. Hai người không hẹn mà cùng bưng kín miệng Quyển Đồ, cười cười nói với Yến Lạc.
- Đều ăn no hết rồi, chúng em đi trước nha.
- Ưm ư ư...
Quyển Đồ vẫn không từ bỏ.
Tôi chưa ăn no mà!
Đổng Nam nghiến răng nói nhỏ với hắn:
- Đi ra ngoài bọn tôi lại mua cho cậu ăn!
Ba người đột nhiên rời đi khiến không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh.
Bạch Linh mở to mắt, cảm thấy tình huống hiện tại không ổn cho lắm.
Như cô dự đoán, sau khi ba người kia rời khỏi thì Yến Lạc lập tức bại lộ ra bản tính. Đôi tay hắn liền duỗi về phía hông cô, sau đó dễ như trở bàn tay liền ôm cô vào trong lòng ngực.
- Anh lại muốn làm gì!
Bạch Linh có cảm giác đúng là khóc không ra nước mắt, như thế nào đến nơi đâu cũng có thể bị tên điên này chiếm tiện nghi!
- Cho tôi ôm một lát, tôi cần nạp điện!
Nói rồi hắn từ phía sau vùi mặt vào cổ cô, nhẹ nhàng ngửi hương vị trên người cô, vẻ mặt thoải mái mà cọ cọ.
Bạch Linh phản kháng không được nên chỉ có thể nói.
- Không được để lại dấu vết trên người tôi!
Hắn vừa mới há miệng định để lại một vết dâu tây trên người cô, nghe thấy vậy chỉ đành ngượng ngùng thu hồi miệng, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm liếm chiếc cổ thiên nga kia.
- Kẻ điên.
Bạch Linh thấy hắn như vậy thì không nhịn được mắng một câu.