Say Nắng

Chương 26




Flex : Đinh Ngọc Ánh Dương trong tưởng tượng của HMG\=))

Khum đẹp lắm nhma nhìn được\=))

.

.

.

Khi vừa đón lấy được cánh tay của tôi, Minh lợi dụng chiều cao 1m83, nó nhẹ nhàng đặt tay mình lên xoa đầu Ánh Dương, mặt Tuấn không cười nổi khi thấy hành động ấy, nó mang theo sự khó chịu nói "cậu là?"

Chưa để Minh kịp hé lời, tôi kiền chen vào "đây Lê Hoàng Khải Minh, thằng anh em chí cốt của tao" tôi vẫn bám lấy cánh tay Minh, bước lên một chút để ra vẻ rằng bản thân mình không có Tuấn vẫn có thể dễ dàng tiếp xúc với môi trường xung quanh

Từ hồi cấp hai, Tuấn đã cho rằng bởi nó mà tôi mới nói chuyện một cách bình thường với bạn học, nó cho rằng nó là cây cầu nối giữa tôi và cả lớp, không có nó tôi sẽ chẳng có ai thèm bắt chuyện

Tôi bực lắm nhưng cũng chẳng nói được gì, vì đơn giản quả thật thời gian đó tôi cũng chẳng có chút vị thế nào ở trong lớp

Tuấn cười chừ sau câu nói chí mạng của tôi, nhưng mặt nó vẫn thản nhiên như chẳng sợ bố con thằng nào "ồ vậy à, tao là người đảm đương vị trí bạn trai của Ánh Dương ấy, chào nhé!" mặt tôi và Minh cứng đờ đứng bất động tại chỗ, đến nỗi Vy còn phải phát ra tiếng chửi thề "Vãi cả l**"

Vy cảm giác không được ổn lắm, cố gắng kéo tôi và Minh ra chỗ khác "chết mje rồi, bọn tao phải đi lên khu C để nghe kết quả, hẹn lần sau gặp nhé"

Dương thở phào nhẹ nhõm khi thoát được khỏi con ác quỷ Văn Tuấn, cái ánh mắt nó nhìn tôi giống như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống ngay tại đó vậy

Tôi còn đang thở lấy lại sức thì Minh đã không vui lên tiếng "hóa ra trước kia mày cũng có đứa thích cơ à, thân thiết phết nhỉ"

Minh đứng dựa đầu vào tường phán xét, cái Vy thì đi chỗ khác từ bao giờ, không để bị thua thiệt "Mày thì lại khác quá, dính Lan như gì mà có quyền nói ai"

- "Mày so sánh như thế mà coi được à"

- "tại sao lại không? Mày có quyền thích người khác mà đòi cấm tao?"

- "tao thích người khác bao giờ"

- "lại còn cãi"

- "dm dạo này mày hơi bị láo rồi đấy"

Minh lấy tay nhéo má tôi một cái đau, chẳng khác gì mẹ tôi quản con gái cả, với cái tính cách ngang ngược của nó thì tôi biết, nếu còn cãi nữa ắt có lẽ chúng tôi sẽ combat đến tối

- "thằng ranh đấy nói mày là người yêu tương lai của nó, mày vẫn không phản bác lại? tao nhìn một lần tao đã biết nó không phải loại trai tốt gì rồi, thẳng toẹt ra là nó không thích mày thế thôi" Minh nói một câu thật dài, mặt nó không nhìn thấy biểu hiện đang nén giận của tôi

- "ừ.. Mày thì lúc nào cũng có nhiều người thích, mày thì có quyền chọn lựa, còn tao lại chẳng có ai thèm để mắt tới, mày thì nổi tiếng, nên mày tự cho mình cái quyền được phán xét mối quan hệ của tao, hết Đạt rồi đến Tuấn, mày đều nghĩ tao chẳng là gì trong mắt tụi nó, mày cứ đội cái tính cao ngạo của mình lên đầu đi, tao đéo thèm"

Mặt tôi nghiêm túc lên một chút, đôi mày nhau lại, vừa nói vừa bực, tôi không nổi tiếng thì có thật, nhưng suốt năm nay tôi đã cố gắng mở lời hơn, tôi dang rộng cánh tay để đón lấy thứ hay ho khác, và cuộc sống tôi vốn dĩ là một thứ hết sức bình thường, Minh ngang nhiên sông vào lấy đi sự bình thường ấy, nó không cho phép tôi thích Đạt, nó nói rằng Tuấn chẳng có gì với tôi, nó tước đoạt hết những niềm vui còn sót lại trong đống tàn cuộc nho nhỏ

Vậy bây giờ nó lại có quyền đứng đây dạy tôi cách sống?

- "Ánh Dương! mày đừng có đánh tráo khái niệm" Minh nhăn nó, nhìn tôi hồi lâu

- "Ừ cứ coi như tao đã đánh tráo khái niệm đi, Khải Minh! Từ giờ tao không muốn liên quan gì tới mày hết, làm ơn" có vẻ như việc nó thân thiết hơn với Lan cộng thêm những lời không đáng có lúc nãy đã làm cơn giận của tôi bộc phát

Minh sững người trước câu nói không đầu cuối của tôi, đuôi mắt nó trở nên hoang mang "Dương, mày hiểu nhầm rồi, ý tao không phải như thế"

Cho dù có là như nào đi nữa, chắc tôi với nó cũng không nên nói chuyện tiếp...

.

.

.

- "Sau thế Dương? Mặt mày hôm nay ỉu như bánh đa nhúng nước vậy"

Tôi quay trở lại băng ghế ngồi dưới khán đài thì bị Lâm nhìn qua đánh giá

- "tao có sao đâu?"