Không khí ban đêm rất ẩm ướt, tạo nên sương mù mông lung, bao phủ ở xung quanh núi cách xa đó, hòa lẫn với ánh trăng chiếu trên mặt đất màu bạch ngân, giống như cánh ve, lại như lụa mỏng, tựa sầu bi nơi mi gian (giữa hai lông mày) của nữ tử.
Ánh trăng phản chiếu trong Hi Di trì, gợn nước lay động, tỏa ra ngân quang.
Tuy rằng Thanh Dao không thích người hay gây sự như cung chủ Nguyệt cung là Thường Nga, nhưng nàng không thể không thừa nhận đêm trăng tròn đẹp như vậy khiến lòng nàng say. Nàng loáng thoáng nhớ lại, trước kia không lâu trong một đêm trăng tròn, nàng ở trong một nơi sương mù vờn quanh, ngửi hương thơm của hoa cỏ, cưỡi bạch hổ trốn trong đám cây bệ lệ (một loại cây thường mọc thành bụi, thường xanh, lá cây dùng làm phấn rôm, còn gọi là mộc liên). Nhưng mà trí nhớ này quá mức mơ hồ, hình ảnh chợt lóe lên trong đầu rồi chợt biến mất không thấy.
“Minh Thiệu tướng quân, chàng có ở đây hay không?” Thanh Dao nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bốn phía yên tĩnh, bởi vậy thanh âm của nàng thực rõ ràng như quanh quẩn mọi nơi. Nhưng mà không có ai trả lời nàng, Nam Minh trống không tựa như chỉ có một mình nàng, nàng bắt đầu cảm thấy bất an.
“Tướng quân?”
“Khụ khụ. . . . . “
Thanh âm ho khan rất nhỏ xuyên qua màn đêm, đập vào trong lòng Thanh Dao, lập tức nàng phấn chấn tinh thần, “Là ai?”
“Khụ khụ, là Thanh nhi sao?”
Minh Thiệu?
Thanh Dao mừng rỡ: “Chàng ở nơi nào, sao ta lại không thấy chàng?”
“Thanh nhi.”
Trong lòng Thanh Dao chấn động, dưới tàng cây lê trống rỗng trước mắt bỗng có thêm một bóng người. Nhưng nàng lập tức ý thức được đó là Minh Thiệu, hẳn là vừa rồi hắn dùng kết giới che đi bản thân mình.
“Tướng quân, chàng không sao chứ?” Thanh Dao kéo váy, ba bước cũng thành hai bước vội vàng chạy qua, ngày thường Minh Kính mỗ mỗ dạy nàng phải rụt rè nàng hoàn toàn không để ý.
Minh Thiệu dựa vào thân cây, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Thanh Dao ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn kỹ mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, giống như bị thương thật nghiêm trọng. Nàng đưa tay qua đỡ hắn, kết quả vừa đụng đến thân mình của hắn, nàng cảm giác trên tay mình dính dính. Dựa theo ánh trăng nhìn vào lại thấy toàn là máu.
“Chàng bị thương? Sao lại thế này, sao lại nhiều máu như vậy?”
“Đừng lo.” Minh Thiệu miễn cưỡng đứng dậy, “Vốn muốn chờ khôi phục lại một chút rồi đi tìm nàng, nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Nước mắt của Thanh Dao chảy ra : “Nhưng mà chàng bị chảy thật nhiều màu. Lăng Ba nói chàng đối phó với Phá Thiên không có vấn đề gì, ta cũng không biết là sẽ như vậy. Phá Thiên đâu, hắn đi rồi sao?”
“Ừ, hắn cũng bị trọng thương. Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”
Đương nhiên Thanh Dao biết là Minh Thiệu muốn an ủi mình nên nói vậy, trong lòng nàng lo lắng giống như lửa đốt, nước mắt không nhìn được mà chảy xuống. Nàng nhớ rõ trước kia chính mình không thích khóc, từ khi rời đi Phương Trượng tiên sơn, nàng đã khóc vài lần.
Minh Thiệu thực tự nhiên giúp nàng lau nước mắt: “Nàng khóc cái gì? Nước mắt của nàng chính là nước của Vô Ưu tuyền rất trân quý, cứ như vậy mà lãng phí thì thật đáng tiếc.”
Vô Ưu tuyền! Trong đầu Thanh Dao hiện lên một đạo kim quang.
Đúng rồi, Vô Ưu tuyền, sao nàng lại không nghĩ đến Vô Ưu tuyền chứ. Nếu nàng là Hi Di tiên tử chuyến thế, nhất định nàng có thể khống chế Vô Ưu tuyền!
Thanh Dao đang cảm thấy buồn rầu bỗng vui vẻ hẳn lên, nàng xoay người chạy đến bên cạnh Hi Di trì, hít một hơi thật sâu. Sau đó nàng mặc niệm pháp quyết có thể khống chết nước, hai tay chuyển động trước ngực, ngón tay làm các động tác linh hoạt. Theo sự biến hóa các ngón tay của nàng, nước chậm rãi từ trong trì bay ra, giống như một con rắn trong không trung cuộn mình lại, sau đó hóa thành từng giọt nước giống như mưa rơi vào người Minh Thiệu.
Nơi nào được nước trong Vô Ưu tuyền rơi vào thì máu tươi lập tức biến mất, trên bạch y của Minh Thiệu nhiều điểm màu đỏ lui dần, sáng sủa hẳn lên.
Giống như, giống như là nằm mơ.
Nhìn việc đang diễn ra, Thanh Dao vừa lòng nháy mắt với Minh Thiệu mấy cái: “Không có việc gì chứ?”
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng hoa mắt, hình ảnh mơ hồ bị chia thành từng mảnh nhỏ, từ trong đầu nàng không ngừng hiện lên. Cảnh trượng tương tự như thế này, người cũng tương tự vậy. . . . . . Thật lâu thật lâu trước kia, giống như nàng đã từng làm việc này, nhưng mà tựa hồ người kia lại không phải nàng. . . . . .
“Thanh nhi?”
Hình ảnh biến mất, nhất thời Thanh Dao cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít. Nàng mơ mơ màng màng, thấy Minh Thiệu đang nhìn chằm chằm mình một cách kỳ quái, nàng vội nói: “Không có gì. Chàng không sao chứ?”
“Ừ, không hổ là Vô Ưu tuyền. Khó trách. . . . . .”
“Khó trách cái gì?”
Khó trách năm đó Tuyên Ly rời Vô Ưu tuyền xuống hạ giới, Hi Di trì khô cạn, Thượng đế giận chó đánh mèo đổ tội cho hắn cùng Vị Hi, thậm chí không tiếc hy sinh vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhất Thiên giới. Thế nhân đều biết Vô Ưu tuyền không có nguồn, dùng một chút thì ít đi một chút. Lại có ai sẽ nghĩ đến, nguồn của Vô Ưu tuyền lại ở trong một đôi mắt. Trong vạn năm đó, Hi Di đã biến thành linh hồn của Vô Ưu tuyền, ánh mắt của nàng chính là nguồn của Vô Ưu tuyền!
Minh thiệu cười lắc đầu: “Không có gì, chúng ta rời nơi này thôi. Vừa rồi nàng nhắc đến Lăng Ba, chẳng lẽ nàng đi Tây Hải Long cung?”
“Đúng vậy.”
“Quay về Phục Ma điện đi. Ta nói với Chân Võ đại đế là muốn mượn sư muội của ngài một lát, đến bây giờ còn chưa đưa nàng trở về, không biết trong lòng sư huynh của nàng sẽ giận ta như thế nào đâu.”
“Huynh ấy biết ta tới tìm chàng . Kỳ thật. . . . . . Đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Thanh Dao không biết nên giải thích như thế nào. Sự tình diễn ra đột nhiên cũng quá nực cười, căn bản nàng không thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra cái gì. Thời điểm nàng từ biệt Dao Cơ và Chân Võ đại đế đã nói là muốn đi tìm Minh Thiệu, Sương Linh muốn đi cùng nàng nhưng bị nàng cự tuyệt. Khi đó nàng không thể xác định tình huống của Minh Thiệu và Phá Thiên như thế nào, nàng tùy tiện đến rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên nàng không thể liên lụy đến Sương Linh.
Lúc gần đi, Thanh Dao đưa Tinh Tinh cho Sương Linh nhờ chăm sóc. Nếu ngay cả an toàn của chính mình cũng không thể bảo đảm, sao nàng có thể cho Tinh Tinh đi theo mạo hiểm với mình.
Đối với Tinh Tinh, nàng có cảm giác rất kỳ quái, không muốn rời xa. Nếu như lời của Minh Thiệu đều là sự thật, Vị Hi là kiếp trước của nàng, như vậy thì Tinh Tinh là người bạn duy nhất của nàng kiếp trước.
Nàng không muốn, cũng không nhẫn tâm khiến cho nó gặp nguy hiểm.
Thanh Dao nói: “Ta không thể trở về Thiên giới, hiện tại tất cả mọi người đều biết ta là Phù Vân linh chủ, ta cũng không rõ chính mình có quan hệ gì cùng Cẩn Dật Thiên tôn, nhưng mà nhất định Thượng đế sẽ sợ ta lại dây dưa cùng Cẩn Dật, hắn sẽ không cho phép ta ở lại Thiên cung. Còn có, Dương Tuyền đế quân. . . . . . Ta đã thấy hắn
Không thể đoán được, mới có ngắn ngủi một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lòng Minh Thiệu biết Dương Tuyền đế quân đối với Thanh Dao có nghĩa gì, cho dù đã quên, một vết sẹo nhìn thấy ghê người đã khắc vào trong lòng kia, vĩnh viễn cũng không thể biến mất.
Hắn tay của Thanh Dao, thật tự nhiên kéo nàng vào trong lòng: “Không thể quay về thì chúng ta không quay về. Chúng ta sẽ ở lại Nam Minh, được không?”
Mặt Thanh Dao đỏ bừng, hai gò má cũng nóng lên.
Ngay cả chính nàng cũng không biết đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, nàng yêu thương người nam tử bề ngoài lạnh lùng nhưng đối với nàng phá lệ tận tâm này. Thời điểm ở Tây Hải, mặc dù đối mặt với những bức họa ghi chép hỉ nộ ái ố sầu oán sinh tử trong thạch động, nàng đối với Cẩn Dật cũng chỉ có cảm kích và thân thiết. Không giống hiện tại, Minh Thiệu cho nàng cảm giác hoàn toàn không giống với Cẩn Dật.
Thanh Dao tin tưởng, phần chấp nhất này là Vị Hi lưu lại cho nàng —— cái loại chấp nhất nguyện ở trong Vong Xuyên chịu khổ đời đời kiếp kiếp cũng không muốn quên đi hắn.
“Thanh nhi.” Minh Thiệu gọi tên của nàng.
Hắn nhìn kỹ đôi mắt của nàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, bàn tay với các vết trai cùng với da thịt mịn màng của nàng dính sát tại một chỗ. Cảnh tượng như vậy.
Rất nhiều hình ảnh ở trước mặt xẹt qua, nàng thét chói tai đẩy Minh Thiệu ra, lui về phía sau. Bởi vì động tác quá lớn nên có gì đó rơi ra từ trong ống tay áo nàng, lăn đến bên chân Minh Thiệu.
Đó là một viên trân châu màu trắng, nhưng so với chân trâu càng mượt mà bóng loáng, giống như tỏa ra ánh sáng của nhật nguyệt.
“Thanh nhi?” Minh Thiệu thấy rất khó hiểu.
Thanh Dao cũng cảm thấy hoảng hốt, nàng nhặt hạt châu từ mặt đất lên, đang muốn cất vào ống tay áo thì bị Minh Thiệu cầm lấy tay.
“Đây là cái gì?”
“Ta cũng không biết, là Dao Cơ đưa cho ta, nàng để ta cất giữ.”
“Hình tròn, màu trăng, như tinh hoa của nhật nguyệt hợp lại. . . . . .” Minh Thiệu nhớ trong sách cổ có một đoạn viết như vậy, không khỏi kinh hãi, “Là thượng cổ di châu ‘Nhật Nguyệt Tinh’!”
Mới nói xong những lời này, bỗng nhiên “Nhật Nguyệt Tinh” tỏa ra hào quang sáng chói khiến mắt bọn họ cảm thấy đau đớn, tay Minh Thiệu run lên, nó liền rơi xuống. Thanh Dao không rõ đã xảy ra chuyện gì, trước mắt chỉ có một màu chói lọi, nàng đau đến chảy nước mắt, Minh Thiệu cảm thấy bàn tay lạnh lẽo. Minh Thiệu sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên nhanh chóng đem nàng bảo vệ trong ngực, dùng thân thể của chính mình bảo vệ nàng
Từng tiếng chim hót truyền đến, uyển chuyển êm tai. Đây là Hoàng Diên điểu dăc biệt có tại Nam Minh, nhỏ nhắn xinh đẹp, cả thân thể màu vàng, chỉ có một đám hồng vũ trên trán tô điểm. Tiếng kêu của chúng thanh linh, Thiên hậu từng tán thường: tiếng hót như nhạc, luận về âm thanh đứng đầu trăm loại chim.
Mười ngón tay của Minh Thiệu nhẹ vuốt tóc Thanh Dao, hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Thanh nhi, không có chuyện gì.”
Mấy con Hoàng Diên điểu tung cánh bay qua bên Thanh Dao, nàng từ trong lòng Minh Thiệu ngẩng đầu lên, từng cảnh trí quanh mình lần lượt lướt qua: cây lê, tảng đá, Hoàng Diên điểu, Hi Di trì, còn có ‘Nhật Nguyệt Tinh’ vừa rơi bên chân nàng.
Cái gì đều không thay đổi, thoáng như một giấc mộng.
Nhưng nàng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Rốt cuộc là sai ở đâu?
Một chút thần sắc lạnh nhạt hiện lên trong mắt nàng, thanh bần lãnh liệt, nhưng ngay sau đó thần sắc ấy biến mất, trong phút chốc khôi phục bình thường hết thảy, nhanh đến không thể tin được.
Trong lòng Minh Thiệu như có cây kim đâm vào, nảy sinh nghi ngờ, còn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm.
Đó là một ánh mắt từ rất lâu rồi mới thấy, ba trăm năm trước ở Phi Thiên Phong trên Bồng Lai lần đầu nhìn thấy, là ánh mắt Thanh Dao nhìn hắn thời điểm đó. Loại ánh mắt mang theo vẻ cao ngạo cùng khinh thường, coi rẻ vạn vật, giống như trên thế gian này căn bản không vật gì có thể được nàng đặt trong mắt.
Hiện tại Thanh Dao khờ dại thuần túy, sao có thể có ánh mắt như thế này!
“Tướng quân, ” Thanh Dao ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Minh Thiệu, “Chàng có sao không?”
Thanh Dao như vậy, rõ ràng là ở cười, nhưng trong mắt nàng lại toàn là bi thương. Ánh mắt của nàng chính là Vô Ưu tuyền trong suốt, ánh trăng chiếu vào bên trong, gió thổi qua, ngân quang lấp lánh.
“Không đúng!” Minh thiệu nhíu mày.
Không đúng!
Nhất định có chỗ nào không đúng!
“Tướng quân cũng nhận thấy có gì đó không đúng sao?” Thanh Dao đưa tay vuốt lên trán hắn, thanh âm như tiếng trời, “Thời điểm đạo bạch quang kia hiện lên, bầu trời vẫn còn tối, nhưng mà hiện tại. . . . . .”
Đúng vậy, hiện tại là ban ngày!
Không chỉ có như thế, ngay cả cảnh trí xung quanh cũng có biến hóa rất nhỏ. Rêu trên tảng đá nhạt hơn, trên cây lê có hoa, còn có nước trong Hi Di trì cũng có biến hóa!
Nơi này là Nam Minh, nhưng không phải là Nam Minh lúc đầu!
Thanh Dao nói xong, Minh Thiệu lập tức nhìn cảnh tượng quanh mình. Đang lúc bọn họ nhíu mày trầm tư, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm tiếng binh khí va chạm.
Từ xưa Nam Minh đã hoang vắng, ngoài người trông coi Vô Ưu tuyền là Vị Hi thì không có ai khác. Từ năm nghìn năm trước Vị Hi rời đi, Hi Di trì này chính là một nơi thê lương, không còn có ai đặt chân quaá.
Nhưng mà hiện tại. . . . . . .
“Đi, đi xem.” Minh Thiệu kéo tay Thanh Dao bước qua.