Say Năm Tháng

Quyển 3 - Chương 10: Chẳng khác nào chim hồng dẫm trên bùn tuyết (3)




Bước vào đại môn Lăng Tiêu điện, Thanh Dao cũng lo lắng. Có lẽ hình ảnh nàng che mặt quá mức quỷ dị nên vô số ánh mắt quét qua người nàng, mang theo nghi vấn lẫn tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng cũng may trước mặt nàng có Chân Vũ Đại Đế che chở, ẩn cư mấy ngàn năm sau, đương nhiên khi trở lại Thiên giới hắn chính là tiêu điểm chú ý của mọi người. Nàng chỉ làm nền thôi, cho dù bị chú ý cũng chỉ là kinh động thoáng nhìn thôi.

“Tiểu thần Chân Vũ tham kiến Thiên Địa Bệ hạ.”

Thanh âm Chân Vũ Đại Đế lọt vào tai khiến Thanh Dao hồi thần, vội vàng đi theo khom mình hành lễ.

Thiên đế cười gật đầu, cất cao giọng nói: “Mấy ngàn năm không thấy, phong thái Chân Vũ vẫn như trước, rất tốt, rất tốt! Lần này mời ngài về, Cẩn Dật cùng Minh Thiệu đều có công lao, nhất là Cẩn Dật, không thể phủ nhận, ha ha.”

“Thiên đế quá khen.” Cẩn Dật khom người.

“Đúng rồi, sao lại không thấy Minh Thiệu Tướng quân?”

Thiên đế vừa nói xong đã nghe thấy thông báo của Thiên quan truyền từ cửa đến: “Minh Thiệu Tướng quân đến ——”

Thanh Dao vừa mới buông lỏng tâm, trong nháy mắt vụt thót lên tận cổ họng, nàng lén lút lùi về sau lưng Cẩn Dật mấy bước, len lén quay đầu nhìn Minh Thiệu.

Minh Thiệu dường như cảm giác được Thanh Dao đang nhìn hắn, lúc đi qua nàng, hắn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng một cái. Trong đầu Thanh Dao oanh một tiếng, vô số hình ảnh như nước vỡ đê ầm ầm lao ra, hỗn độn mơ hồ, giống như trừ hắn ra, tất cả mọi thứ đều mờ ảo, giống như nàng đã trải qua ngàn vạn ngày đêm chỉ để chờ khoảnh khắc hắn nhìn nàng.

Thanh Dao cúi đầu, lông mày nàng nhăn lại một chỗ, tim cũng đập liên hồi. Rõ ràng chỉ là cái nhìn cực kỳ ngắn ngủi, đối với nàng mà nói lại giống như đã trải qua ngàn vạn năm. Đến khi nàng cảm giác ánh mắt đó không còn mãnh liệt nữa, nàng rốt cục lấy dũng khí ngẩng đầu lên.

Mà lúc này Minh Thiệu đã sớm thu hồi tầm mắt từ trên người nàng, đang trả lời Thiên đế. Có lẽ là do nàng quá lo lắng, Minh Thiệu cũng không hề nhận ra nàng, hắn và những thần tiên khác giống nhau, chỉ vì nàng đi cùng với Chân Vũ Đại Đế nên mới tò mò về thân phận của nàng thôi.

“Tướng quân rốt cuộc đã tới, ta đang muốn tìm ngài đây.” Thiên đế hôm nay cực kỳ vui vẻ, “Mấy ngàn năm nay khổ cực Tướng quân, chiến công của ngài đối với Lục giới quá rõ ràng. Hôm nay Chân Vũ đã trở về, ta đã ban Phục Ma điện cho ngài ấy, sau này sẽ do Tướng quân và Chân Vũ cùng nhau thủ hộ Lục giới, cùng đảm nhiệm danh vị Chiến thần. Hai người thay phiên làm việc, không biết ý Tướng quân thế nào?”

Minh Thiệu có chút ngoài ý muốn. Trước đây Thiên đế đã đáp ứng hắn, chỉ cần Chân Vũ Đại Đế trở lại sẽ cho phép hắn từ chức Chiến thần, từ đó không hề can thiệp nữa. Nào biết hắn còn chưa mở miệng, Thiên đế đã tiên hạ thủ vi cường**, đánh gãy đường lui của hắn. Ở trên đại điện ngay trước mặt nhiều thần tiên như vậy Thiên đế nói hắn và Chân Vũ Đại Đế cùng đảm nhiệm chức vụ, hiển nhiên là đã suy tính từ trước.

**ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Minh Thiệu cười khổ, xem ra Thiên đế không có ý thả hắn. Thật may mắn Thanh Dao vẫn còn sống, hắn đã tìm được Thanh Dao. Chỉ cần có Thanh Dao bên cạnh hắn, chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?

Nơi có nàng, vĩnh viễn đều có hắn.

“Mọi chuyện mặc cho Thiên đế làm chủ.” Minh Thiệu gật đầu một cái.

Thiên đế không nghĩ tới Minh Thiệu dễ dàng đáp ứng như vậy nên mừng rỡ nói: “Được, sau này chúng sinh Lục giới nhờ cậy vào hai vị.”

“Chúc mừng Thiên đế bệ hạ, chúc mừng Chân Vũ Đại Đế, chúc mừng Minh Thiệu Tướng quân!” Trên điện chư thần cùng lên tiếng chúc mừng.

Thiên đế nhìn trên điện, thanh âm hòa hoãn rất nhiều: “Thấm Phương cung Lê Hoa tiên tử có ở đây?”

“Lê Hoa tiên tử Như Nhã, tham kiến Thiên đế bệ hạ.”

Giọng nữ ngọt ngào uyển chuyển như chim oanh, lại giống như ánh nắng mùa xuân tháng ba rơi xuống cánh hoa, mềm mại, ấm áp. Mà chủ nhân thanh âm càng làm cho người ta say mê, nàng từ trong đám người bước ra, nàng mặc một bộ bạch y giống như đóa hoa yêu kiều theo dòng nước, phản chiếu ánh mặt trời, trong phút chốc hoa cỏ mặt trời, tất cả đều mất đi sắc thái.

Tất cả nam tiên có mặt thấy vậy đều kinh ngạc. Theo tiên cấp, các Tiên hoa môn hạ của Thanh đế đều không được ở Lăng Tiêu điện . Ngày thường các Tiên hoa đều ít giao tiếp với bên ngoài, những Thần tiên gặp mặt các nàng cũng không nhiều. Hôm nay Như Nhã ở chỗ này, là bởi vì Thiên đế muốn dắt tơ hồng cho nàng cùng Minh Thiệu, ngay từ đầu đã sắp xếp xong xuôi.

Nghe Như Nhã tự xưng là Lê Hoa tiên tử, Minh Thiệu đột nhiên cả kinh, sợ mình nhìn lầm, chăm chú quan sát Như Nhã. Tâm hắn trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt.

Quả nhiên là thế!

“Hôm qua Thanh đế nói với ta, nói Tướng quân tìm ngài ấy hỏi thăm về Lê Hoa tiên tử. Ha ha, là do ta sơ sót, Tướng quân đã vất vả vì chiến sự nhiều năm như vậy, đúng là nên suy nghĩ đến chuyện chung thân của mình. Bất kể bàn về tướng mạo hay phẩm đức, Lê Hoa tiên tử Như Nhã cùng Tướng quân vô cùng xứng đôi, không bằng nhân dịp này định ra hôn lễ của hai người đi.”

Thiên đế vừa nói xong, Như Nhã tiên tử xấu hổ cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, hiển thị rõ tư thái của tiểu nữ nhi. Có thể cùng Chiến thần uy nghiêm nhất Thiên giới kết làm chim liền cành, là chuyện mơ ước thiết tha của biết bao nhiêu tiên tử, nàng cũng là một trong số đó. Hôm nay hạnh phúc có thể chạm đến tay, giống như là mơ vậy.

Vậy mà một câu nói của Minh Thiệu hoàn toàn đập bể mộng đẹp của Như Nhã.

Minh Thiệu nói rõ ràng từng chữ: “Ngàn năm vạn năm, Lục giới bao la, trong lòng Minh Thiệu chỉ có một Phù Vân linh chủ thôi, xin thứ cho Minh Thiệu không thể tòng mệnh!”

“Thật hay cho câu ‘ngàn năm vạn năm, Lục giới bao la, trong lòng Minh Thiệu chỉ có một Phù Vân linh chủ thôi’!” Thiếu nữ áo lam mắt ngọc mày ngài bước vào đại điện, thanh âm vang vọng nói, “Tướng quân có thể nói ra những lời này, cũng coi như không phụ một lòng say mê của tỷ tỷ ta đối với ngài.”

“Sương Linh?” Thiên đế vừa mừng vừa sợ.

Trên đại điện vang lên một trận xôn xao. Ba trăm năm trước sau khi cắt đứt hôn sự, Sương Linh không hề xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới lúc này nàng lại có mặt tại đây.

Một mực yên lặng diễn vai người đi đường, trong lòng Thanh Dao rốt cuộc nổi lên một gợn sóng. Nàng âm thầm quan sát Sương Linh, nghĩ thầm thì ra nữ tử này chính là vị hôn thê của Cẩn Dật, Sương Linh tiên tử. Nhưng tại sao nàng ấy lại gọi Phù Vân là tỷ tỷ? Thanh Dao đầy bụng nghi vấn nhìn về phía Cẩn Dật.

Cẩn Dật và Thanh Dao liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Hắn quay đầu nói với Sương Linh: “Sương Linh, ta. . . . . .”

“Yên tâm, không phải ta tới tìm ngài.” Sương Linh cắt đứt lời hắn, “Chỉ là ta nghe nói Minh Thiệu Tướng quân muốn kết hôn với Lê Hoa tiên tử trong cung Thanh đế cho nên muốn tới xem thử, trừ tỷ tỷ ta ra, rốt cuộc là nữ tử nào có thể chiếm được trái tim của Chiến thần. Ha ha, Như Nhã tiên tử quả thật rất xinh đẹp, nhưng phàm trần có câu nói ‘khát nước ba ngày, chỉ uống một bầu’. Minh Thiệu ca ca, tỷ tỷ ta chính là một bầu nước duy nhất của huynh, đúng không.”

Minh Thiệu trong mắt lóe lên một nụ cười như có như không: “Đúng vậy.”

Nụ cười ấy rơi vào mắt Thanh Dao, nàng không khỏi cảm khái, Chiến thần Minh Thiệu quả nhiên là một người chung tình.

Sương Linh cũng hài lòng. Nàng vốn tới để hưng sư vấn tội, không ngờ lại nghe được một câu này của Minh Thiệu. Ánh mắt tỷ tỷ đúng là tốt hơn so với nàng!

“Chuyện ta muốn làm đã làm xong, cáo từ.”

Thường Nga vội vàng ngăn cản nàng: “Sương nhi đợi đã, phụ mẫu cô cũng rất nhớ cô, cô không trở về Thanh Yêu sơn gặp họ sao?”

“Nếu bọn họ có thể khiến người khác tổn thương mấy ngàn năm, có nữ nhi ta hay không thì có quan hệ gì, để cho bọn họ ân ân ái ái với nhau đi!”

Thanh âm Sương Linh cuồng vọng, nếu là những thần tiên khác chỉ sợ đã bị Thiên đế cách chức hạ phàm từ lâu rồi. Từ trước đến giờ Thiên đế luôn thương yêu nàng như cháu gái ruột, cũng bởi vì năm đó Cẩn Dật thoái hôn mắc nợ nàng, cho nên chuyện này cũng không hề trách phạt.

Thiên đế chỉ phất tay một cái, thở dài một tiếng nói: “Thôi, Sương nhi lui ra đi, về sau đừng tùy hứng như vậy nữa.”

Sương Linh khom người, đang muốn đi thì bóng dáng nữ tử bạch y che mặt bên cạnh Chân Vũ Đại Đế chợt xông vào tầm mắt của nàng.

Nàng ngẩn ra, “Ừm, vị tiên tử này là?”

Thanh Dao đang lo lắng không biết trả lời thế nào, Chân Vũ Đại Đế đã nói: “Vị này là đệ tử của Khê phu nhân phi tử Viêm Đế, cũng là sư muội tại hạ, Hàn nhụy tiên tử.”

“Hàn nhụy? Nhụy hàn hương lãnh. Đúng rồi, Vân Khê trong Thanh Đăng Cốc quả thực có một cây hoa lê hàn nhụy vạn năm, là năm đó ta tặng cho nàng. Thời gian thấm thoát, không nghĩ tới hàn nhụy đã trải qua ngộ đạo thành tiên.”

Người nói là một nữ tiên đoan trang ưu nhã, Thanh Dao nhớ tới Khê phu nhân từng nói với mình, bản thể của nàng là hoa lê hàn nhụy, chính là do Thượng Nguyên phu nhân tặng cho. Nói như vậy, vị tiên nữ cao quý trước mắt này xác thực là Thượng Nguyên phu nhân thống lĩnh mười vạn ngọc nữ trên Thiên giới.

Thiên đế nhướng mày: “A? Nói như vậy Thượng Nguyên phu nhân và Hàn nhụy tiên tử cũng coi là quen biết cũ.”

“Bệ hạ, không chỉ có Thượng Nguyên phu nhân và vị tiên tử này là quen biết cũ, Minh Thiệu đã từng gặp nàng một lần. Minh Thiệu còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo nàng, bệ hạ tha lỗi.”

Thiên đế cùng chư thần trên điện còn chưa kịp phản ứng, không biết Minh Thiệu muốn làm gì, ngay cả Thanh Dao cũng như rơi vào sương mù, bỗng nhiên Minh Thiệu kéo tay nàng, nói với Chân Vũ Đại Đế “Thần thượng, mượn lệnh sư muội một lát, đa tạ”, sau đó không biết thế nào nàng liền mơ mơ màng màng đi theo Minh Thiệu ra khỏi Lăng Tiêu điện.

Mới bình tĩnh lại không bao lâu Lăng Tiêu điện lại náo nhiệt, bàn tán xôn xao, tiêu điểm lập tức từ Sương Linh biến thành Thanh Dao, chỉ là trong số họ không ai nhìn thấy được diện mạo Thanh Dao.

Trong khoảnh khắc Minh Thiệu kéo tay Thanh Dao, tâm Cẩn Dật đã chìm xuống đáy cốc. Hắn đã đánh giá thấp Minh Thiệu! Một tầng băng tiêu vẫn không thể địch nổi tư niệm mấy trăm năm của Minh Thiệu đối với nàng!

Một người khác cũng cô đơn đó là Lê Hoa tiên tử Như Nhã, bóng lưng quả quyết của Minh Thiệu rời đi đã khắc sâu trong lòng nàng, cũng không có cách nào xóa đi. Nhân gian bây giờ đã là tháng tư, là thời gian hoa lê héo tàn. Mà hạnh phúc của nàng còn chưa nở rộ tới cực hạn thì đã tàn phai rồi. Khóe miệng của nàng mang một nụ cười khổ.

Tác giả có lời muốn nói: ngao, tôi tới đổi mới