Say Mộng Giang Sơn

Chương 993: Thu lưới




Trong bóng đêm thâm trầm, trăng trên trời cao rọi xuống một tia sáng trong trẻo, yên bình chiếu sáng cả một lâm viên lộng lẫy um tùm. Khóm trúc trong vườn được chăm chút kỹ lưỡng tinh xảo, giả sơn trì thủy, phòng ốc được bài trí đẹp đẽ, cột nhà và tường được điêu khắc tinh xảo.



Đường đi quanh co sâu thẳm, có một căn phòng được trang trí tinh xảo, ngọn nến trong phòng hắt ra ánh sáng rực rỡ.



Một cái giá có trụ giá được làm từ những thanh gỗ nhỏ, ngọn đèn lưu ly được trang trí bằng những hạt ngọc châu điêu khắc hoa văn kỹ lưỡng tỏa ra những ánh sáng êm dịu nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn, Trương Xương Tông ngồi trước bàn trang điểm, mặc chiếc áo ngủ màu đỏ thẫm, xõa tóc, ngồi đối diện với chiếc gương đồng bát giác lăng vân, vừa ngâm nga hát, vừa bôi lên mặt những thứ để làm đẹp da.



Trước mặt y bày ra hơn hai mươi chiếc đĩa ngọc to nhỏ. Trong mỗi chiếc đĩa lại có rất nhiều những thứ khác nhau: đậu xanh say nhuyễn, nước ép rau củ, bột hạnh nhân, mật ong, lòng trắng trứng, dưa chuột lát mỏng v.v…



Vốn dĩ nhan sắc của Trương Xương Tông đã nổi bật hơn người, lại cộng thêm y bỏ công chăm sóc sắc đẹp như vậy nên làn da của y lại càng thêm đỏ ửng trắng hồng, đàn hồi căng mịn khiến cho nhiều người phụ nữ còn cảm thấy ghen tị.



- Cộc, cộc, cộc!



Trương Xương Tông đã bôi lên đầy mặt hỗn hợp của nhiều thứ dưỡng da, dưa chuột lát mỏng cũng đã đắp lên được một nửa mặt. Tiếng gõ cửa phòng khiến cho y có chút bực mình, quay đầu nói:



- Bổn cung đã ngủ rồi, có chuyện gì mà giờ này vẫn còn đến làm…



Chữ “phiền” còn chưa nói dứt, Trương Xương Tông đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng bật dậy khỏi cẩm đôn, nhanh chân chạy ra ngoài, chạy qua bức bình phong ra tới sảnh, với tay mở cửa phòng.



Tên Nội vệ đứng ngoài cửa đó vốn biết Trương Phụng Thần cũng giống như những phi tần trong cung, có thói quen đắp mặt dưỡng da. Những thứ mà Trương Xương Tông cần dùng đều là do đích thân gã chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quỷ đó của Trương Xương Tông, gã vẫn bị dọa cho sợ hãi.



Tên Nội vệ đó trấn tĩnh lại rồi thấp giọng nói:



- Phụng Thần, có tin tức truyền đến từ Thao Châu!



Trương Xương Tông mừng rỡ nói:



- Kết quả ra sao?



Tên Nội vệ nói:



- Tất cả đều thuận lợi! Vương Lang Tướng nói, chậm nhất là ngày kia có thể về đến Trường An, bên phía của Phụng Thần có thể bắt đầu hành động được rồi!



Trương Xương Tông mừng rỡ khôn xiết, vỗ mạnh hai tay vào nhau khiến cho gương mặt hơi rung chuyển một chút làm rơi mấy miếng dưa chuột thát lát đang đắp trên mặt:



- Tốt lắm! Đại công lần này rút cuộc cũng về tay ta rồi!



Người truyền tin này đi vào từ Huyền Vũ Môn, cánh cửa này do doanh trại kỵ binh quản lý. Chính vì vậy trong thành Trường An này không có bất cứ một ai nghi ngờ, cũng chính vì vậy mà Dương Phàm đã nhận được tin báo trước cả Trương Xương Tông.



Nửa đêm, trong gian phòng khách rộng rãi nhất của đại trạch Liễu thị nằm trên hòn đảo giữa hồ, đuốc lửa cháy sáng rực bốn xung quanh tường, chiếu sáng cả một góc sảnh. Trong phòng khách và ngoài sân có không dưới năm mươi người đang đứng nghiêm trang. Những người này cao thấp béo gầy khác nhau, tuổi tác lớn nhỏ không đều, chỉ có duy nhất một điểm tương đồng đó chính là màu sắc của trang phục trên người và thần sắc của bọn họ.





Trang phục đều màu xanh, đây là thứ màu dễ dàng hòa quyện vào bóng đêm nhất. Thần sắc của bọn họ đều lạnh lùng, lãnh đạm, dường như đã nhìn thấu mọi sự sinh tử trên đời. Trong thiên hạ này dường như chẳng còn chuyện gì có thể lay động được tâm trí của bọn họ.



Độc Cô Vũ ngồi trong phòng khách, trong ngoài sảnh đứng nhiều người như vậy, nhưng không có bất kỳ một âm thanh nào, thậm chí ngay cả đến hơi thở của bọn họ cũng không thể nghe thấy được. Điều đó khiến cho tiếng uống trà nhè nhẹ của Độc Cô Vũ trong phòng cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Cổ Trúc Đình đẩy Dương Phàm ngồi trên chiếc xe lăn từ từ bước ra, Độc Cô Vũ vội càng đặt tách trà xuống, đứng dậy.



Dương Phàm lướt mắt nhìn một lượt những người mặc áo xanh. Cũng là thần sắc như vậy, trước kia hắn đã từng nhìn thấy trên rất nhiều gương mặt khác, bao gồm Cổ Trúc Đình, Nhậm Uy. Nhưng hiện giờ bọn họ ở bên cạnh hắn đã lâu rồi, đã khác ngày trước rất nhiều. Bọn họ đã không còn là những sát thủ thuần túy, đến cả mạng sống cũng không thuộc về bản thân mình, thất tình lục dục đều đã gắn bó chặt chẽ trong tâm trí của bọn họ.



Cao thủ mà những gia tộc vùng Quan Lũng có thể cung cấp không chỉ có những người đang đứng ở đây, nhưng để có thể dùng cái chết để đối diện với nhiệm vụ thì chỉ có những người đó thôi. Nay những người đó đều đã có mặt ở đây, mỗi người bọn họ đều là những cao thủ bậc nhất, trung thành hết mực đối với gia chủ, bất cứ lúc nào cũng có thể giao nộp tính mạng của bản thân mình.



Những người mà bọn họ phải đối phó không phải đều là đám người không tinh thông võ thuật. Sau lần hành động này, rất có thể có một số người trong số họ sẽ biến mất khỏi thế gian này. Nhưng bọn họ vẫn hết sức lãnh đạm, thái độ đối với chính tính mạng của bản thân mình đã vậy, đối với tính mạng của người khác cũng như vậy.



- Nhị Lang!




Độc Cô Vũ chắp tay hành lễ hướng về phía Dương Phàm. Dương Phàm rút từ tay áo ra một sấp giấy, chậm rãi đưa cho Độc Cô Vũ. Độc Cô Vũ không nhìn mà đưa luôn cho một người áo xanh, tóc râu đều đã bạc trắng. Người đó bắt đầu phân phát sấp giấy trong tay. Người mặc áo xanh đứng giữa phòng khách đó hiển nhiên là có thân phận địa vị cao hơn những người mặc áo xanh còn lại đứng ở bên ngoài phòng. Những người mặc áo xanh trong phòng, mỗi người đều nhận được một mảnh giấy.



Trên mỗi mảnh giấy đều có tên của một người, đằng sau đó ghi rõ thân phận, địa chỉ của bọn họ và còn đặc biệt ghi chú người đó có tinh thông võ thuật hay không. Đọc xong, mỗi người bọn họ đều vo giấy lại, cho vào miệng nuốt chửng, sau đó sải bước ra khỏi phòng khách, căn cứ theo độ khó dễ của nhiệm vụ họ được nhận mà mang theo số lượng người không giống nhau. Chỉ trong vòng một khắc đồng hồ, toàn bộ phòng khách đã trống không còn một người nào.



Từ đầu đến cuối, tất cả mọi người đều không nói một câu nào. Cho đến khi phòng khách đã vắng bóng người, Độc Cô Vũ mới nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:



- Dường như Nhị Lang không được dễ chịu trong lòng?



Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài một cái. Độc Cô Vũ cười nói:



- Đương nhiên rồi, ra tay với cả người của mình, trong lòng ắt hẳn sẽ không vui.



Dương Phàm trầm ngâm không nói, Độc Cô Vũ nói tiếp:



- Nếu như Ninh Kha còn sống, nhất định sẽ cười huynh mềm lòng.



Kể từ lúc gặp lại nhau ở Trường An, hai người bọn họ đều cố ý né tránh không nhắc đến Độc Cô Ninh Kha, chẳng có bất cứ ai từng nhắc đến, lúc này thì đúng là lần đầu tiên. Hoặc là do Độc Cô Vũ cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi đau mất em ruột, nhưng đột nhiên nghe thấy y nhắc đến chuyện này, toàn thân Dương Phàm cũng rung lên một hồi.



Độc Cô Vũ nhìn ra ngoài bầu trời đêm yên ả mà nhẹ nhàng nói:



- Ban đầu khi ta lên nắm quyền Độc Cô thế gia, trong gia tộc có rất nhiều người không phục ta. Ninh Kha không hề để ý đến điều này, muội ấy giúp ta quản lý mọi việc trong nhà, phò trợ ta đưa Độc Cô thế gia từ trong lụi bại từng bước từng bước đứng dậy. Lúc đó có một số người bắt đầu kính nể tâm phục ta, nhưng vẫn còn một số người vẫn không chịu khuất phục, luôn tìm mọi cách để chống lại, đối phó, cản trở, làm hại ta…



Độc Cô Vũ chuyển hướng nhìn sang phía Dương Phàm, mỉm cười nói:



- Lúc đó ta vô cùng bực tức, nhưng không có bất cứ một cách nào để ứng phó. Huynh có biết Ninh Kha nói như thế nào không?




Dương Phàm trả lời theo phản xạ tự nhiên nói:



- Nàng ấy nói như thế nào?



Độc Cô Vũ nói:



- Muội ấy nói rằng, những thành tích mà đại huynh có được như ngày hôm nay hoàn toàn có đủ tư cách để đảm nhiệm vị trí người chủ của gia tộc. Những kẻ vẫn nhất quyết không chịu khuất phục huynh đều đã bị quyền lực và lợi ích làm cho mờ mắt rồi. Chúng ta không thể nào thuyết phục họ bằng lý trí được, an ủi nhún nhường họ chỉ là như nuôi cáo trong nhà mà thôi, chỉ còn cách sử dụng bạo lực!



Độc Cô Vũ nói:



- Chính Ninh Kha đã tự tay vạch ra và thực hiện sự kiện “Cương quyết diệt trừ tận gốc” đó. Ta có một người thúc thúc, đã bị chính tiểu muội cắt bỏ mọi chức vị, lưu đày đến Bảo Tắc Châu. Ba năm sau vị thúc thúc đó đã bị mất đi mọi ảnh hưởng đối với gia tộc. Tổ mẫu đại nhân đã từng cầu xin cho thúc ấy, hy vọng có thể để cho thúc ấy quay trở về. Nhưng Ninh Kha không chịu nghe theo, khiến cho Tổ mẫu vừa khóc vừa nhiếc mắng muội ấy ác độc.



Tổ mẫu trước giờ vẫn luôn yêu quý tiểu muội nhất… Tiểu muội nói với ta, vị thúc thúc đó tuy đã bị mất đi tất cả quyền lực, nhưng sự trừng phạt đối với thúc ấy thì vẫn không thể giảm bớt. Đó chính là một thái độ, một lời cảnh báo đối với toàn bộ gia tộc. Nếu như không ác độc với thúc ấy một chút, có nghĩa là đã thất trách đối với những người đã tin tưởng và đi theo huynh.



Nếu như không có Ninh Kha quyết đoán như vậy thì có lẽ Độc Cô thế gia hiện nay đã sớm chia đàn sẻ nghé rồi. Hơn nữa chính ta, kẻ bị cướp đi vị trí người chủ của gia tộc, còn sống sót được hay không cũng là một vấn đề!



Độc Cô Vũ vỗ nhẹ lên vai của Dương Phàm rồi từ từ đi vào bóng đêm.



...



Thẩm Mộc nhìn Thất Thất cho con bú rồi ru ngủ, nàng ta cẩn thận đặt đứa bé xuống phản, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho nó, rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi má phúng phính của con nhỏ. Những hành động đó thật vô cùng dịu dàng, trong thần sắc ẩn chứa được sự an lành và vui mừng của bản năng người làm mẹ. Một Lý đại tiểu thư từng được nuông chiều, hống hách, bá đạo này đã trở thành một vị tiểu phu nhân trưởng thành và quyến rũ rồi…



Thất Thất ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của Thẩm Mộc đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực vừa cho con bú đang được soi sáng dưới ánh nến dịu dàng của mình. Bất giác, nàng ta lườm Thẩm Mộc một cái, nhẹ nhàng kéo lại vạt áo.




Thẩm Mộc cười, thu lại ánh nhìn rồi nói:



- Nhị Lang đêm nay nhất định sẽ có chút khó nghĩ lắm.



Thất Thất lườm hắn rồi nói:



- Huynh ấy không ác độc như huynh.



Thẩm Mộc bất cần nói:



- Ta đây là quyết đoán. Nội bộ lục đục, không thanh trừ những kẻ không đáng tin. Chúng ta làm tất cả những điều này vì cái gì chứ ? Nói ta ác độc, hừ hừ. Nàng là họ Lý đó, tại sao lại đứng về phía ta ?



Thất Thất hùng hồn nói:




- Ta đây là lấy chồng thì phải theo chồng, ai bảo người ta là người của Thẩm gia nhà chàng chứ?



Thất Thất tiến đến, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thẩm Mộc, ôm lấy cánh tay của hắn, để cằm lên vai hắn, dịu dàng nói:



- Nhưng… Thiếp thực sự lo lắng, tính khí của Thái Công như vậy… Sau đêm nay, người sẽ biết rõ rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chỉ e là chàng khó mà tránh khỏi trận lôi đình của người thôi.



Thẩm Mộc vuốt ve lấy cánh tay ngọc ngà của Thất Thất, rất nhanh sau đó bèn lướt nhẹ vào bộ ngực của nàng ta, nắm lấy cái nơi mà con trai hắn vừa mới bú sữa, giọng điệu thâm trầm nói:



- Nàng yên lòng, lão Thái Công đã không còn là thiếu niên huyết khí phương cương, những chuyện tức giận là rút gươm ra nói chuyện, người sẽ tuyệt đối không làm đâu. Đợi cho đến khi hiểu rõ thời thế đại cục, người sẽ đưa ra quyết định thông minh nhất!



...



Khai quốc Huyện công, Trần Khải Tuân nằm tựa lên đùi hai ả nha hoàn trên người chỉ mặc đồ lót, mắt sáng răng trắng. Huyện công đại nhân khẽ nhắm mắt, răng khẽ nghiến lại, phùng miệng nuốt nước bọt. Hai cái thân hình thơm tho êm nhẹ của hai tiểu nha hoàn xinh đẹp diễm lệ đó, một ả thì chải tóc cho gã, còn một ả thì xoa nhẹ vành tai cho gã.



Còn một ả nha hoàn mặc bộ đồ lót xanh ngọc, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đang ngồi trên giữa hai cái đùi to lớn của gã, hai tay đang nhịp nhàng thực hiện đều đặn một động tác. Nhìn cái vị trí mà ả đang thực hiện chính là nơi cửa mình của Trần Huyện công. Trần Huyện công không phải là kẻ hoang dâm vô đạo, cũng chẳng phải là mắc bệnh loạn dâm gì. Đó chính là thuật dưỡng sinh mà sáng sớm sau khi tỉnh dậy Huyện công đại nhân phải thực hiện.



Trần Huyện công nghiến răng nuốt nước bọt, chải tóc xoa nhẹ vành tai, không chỉ có như vậy. Ả nha hoàn đang thực hiện những động tác ở nơi cửa mình của Huyện công đại nhân, chính là một động tác để dưỡng sinh, gọi là “Vĩ đâu thận nang công”, tục gọi “Thiết đang công”, cần đến đôi bàn tay xoa nóng sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cao hoàn và dương v*t, mỗi thứ một trăm lần.



Sau này một đại thi nhân thời Nam Tống, Lục Du, từng vô cùng quảng bá cách dưỡng sinh này, lại còn từng vì nó mà viết thơ tựa:



- Nhân sinh nhược yếu thường vô sự,



Lưỡng khỏa lê tu thủ tự ổi.



( Những người trong nhân gian nếu muốn luôn được khỏe mạnh vô sự,



Thường xuyên dùng tay xoa nhẹ, làm ấm hai trái lê)



Trần Huyện công đương nhiên là không dùng chính bàn tay của mình mà xoa bóp rồi. Chỉ cần nhìn dáng vẻ bề ngoài của gã, đã gần bảy mươi tuổi mà răng lợi vẫn nguyên vẹn, râu tóc đen lánh, thì cũng đủ biết thuật dưỡng sinh của gã có hiệu quả và thâm thúy đến đâu.



Toàn bộ quá trình dưỡng sinh của Huyện công đại nhân cần đến đúng một canh giờ. Gã lười biếng nằm ở đó, chờ cho ả nha hoàn đang thực hiện Thiết đang công xong xuôi thì xoa bóp lưng cho mình. Đột nhiên trong sân nhà huyên náo lạ thường, khiến cho Trần Huyện công vô cùng bực tức. Gã mở mắt, chưa kịp chửi bới câu nào thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đá tung bật ra, hại binh sĩ mặc áo giáp đeo đao sắt uy phong lẫm liệt đứng đó, tựa như môn thần.



Trần Huyện công ngây người ra, ba ả nha hoàn xinh đẹp đang hầu hạ gã cũng ngây người ra!



Trận chiến bắt đầu khai chiến từ việc bắt giữ vị Quốc công này!