Say Mộng Giang Sơn

Chương 928: Tiểu cổ rối rắm




Võ Ý Tông tức giận nói:



- Ta đương nhiên sẽ không đến cáo trạng với cô mẫu, ta nhìn là hiểu, lúc trước Cát Húc ở trên triều đình trách cứ ta, cô giáng chức hắn ra kinh, căn bản không phải bảo vệ ta, mà là giữ gìn mặt mũi của bà ấy, bà cảm thấy Cát Húc không coi vị Hoàng đế bà vào mắt.



Hiện giờ bà đã có dp là tâm phúc, nếu ta nhiều lần đấu với dp, bà ấy sẽ cảm thấy ta chẳng coi bà ấy ra gì! Hắc, vị cô mẫu này của chúng ta chủ yếu là giữ gìn quyền uy của mình, huyết thống không đáng giá một xu! Ta sẽ…đợi đến thời điểm có thể trị hắn thì sẽ trị hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!



Võ Tam Tư cảm thấy phấn chấn khích lệ:



- Tốt, tuy nói từng đụng vào cây đinh vài lần, nhưng hiện giờ ngươi đã hiểu mưu trước động sau rồi, vậy là rất tốt.



Tiến vào thư phòng, thấy Chu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung, Lý Thuân, Tống Chi Tôn, Diêu Thiệu Chi và tâm phúc của Lương Vương đều có mặt, tụ tập tại sảnh. Võ Ý Tông không khỏi ngạc nhiên hỏi:



- Nhiều người như vậy là thảo luận chuyện gì, hay là chuyện giúp án Duyên Châu?



Võ Tam Tư bảo y ngồi xuống:



- Tạ Vũ Bân Duyên Châu là người của Ngụy Vương, là cơ hội tốt cho chúng ta có thể nhân cơ hội quét sạch thế lực của Ngụy Vương, còn có thể khiến cho cỏ đầu tường cũng hướng về chúng ta, sao có thể buông tha? Phải nên thừa dịp hắn đang bệnh nặng, diệt hắn mới đúng. Tuy nhiên ngươi là võ tướng, không cần quan tâm đến việc này, Lợi Dụng và Thiệu Chi là Ngự Sử, bọn họ biết làm đấy.



Võ Tam Tư nói xong, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nói:



- Hôm qua ta vừa mới nhận được một tin tức, Hoàng đế dường như có ý dời đô đến Trường An, hôm nay tìm ngươi đến là nghị sự chuyện này.



Võ Ý Tông ngẩn ra, kỳ quái nói:



- Dời đô đến Trường An ư? Trường An hay Lạc Dương cũng thế cả, có gì khác nhau đâu?



Đám người Chu Lợi Dụng hoặc quay đầu nhìn y, hoặc che miệng ho nhẹ một tiếng, Võ Tam Tư oán hận trừng mắt nhìn Võ Ý Tông, nói:



- Cái khác không nói, chỉ nói ngươi, hiện tại ngươi là Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân, kiêm Lĩnh Kinh Đô Đồn quân, nếu Hoàng đế dời đô đến Trường An, ngươi ngoại trừ Kim Ngô Vệ thì còn có cái gì? Lạc Dương đồn quân có thể đưa tới Trường An không? Binh của ngươi lập tức mất hơn nửa đấy!



- A!



Võ Ý Tông bừng tỉnh đại ngộ, giống như bị đạn bắn trúng mông bật lên, hét to:



- Thế làm sao mà được? Không được, chúng ta phải ngăn cản cô.



Võ Tam Tư trừng mắt với y, quát:



- Ngồi xuống! Ngươi ngăn cản như nào? Ngươi cho là cô dời đô đến Trường An sao, chẳng qua là nguyên nhân lũ lụt mà thôi. Ánh mắt của cô lâu dài hơn ta và ngươi nhiều, mới vừa rồi ta thảo luận với Lợi Dụng, Tổ Ung bọn họ, dụng ý của cô đã rất rõ ràng lúc trước vì sao cô phải dời đô đến Lạc Dương, hôm nay vì sao lại dời đô đến Trường An.



Nhưng những năm gần đây bị Lý thị chèn ép của độc, ạc Dương đã là thiên hạ của Võ thị chúng ta, cho dù là Du Nghi, cũng chưa chắc đứng về phía chúng ta, nhưng hắn cũng là người trung thành với cô. Một khi cô tấn thiên (chết), hắn sẽ thế nào? Dù sao hắn cũng họ Võ đấy.



Cô mẫu bồi dưỡng Dương Phàm nắm quyền vũ lâm, đề bạt cựu thần Lý Đường tràn ngập triều đình, cũng là vì có mục đích cả đấy, nhưng cô vẫn không yên lòng, cô lo lắng một khi giao quyền, lại bị chúng ta đoạt lại, ta không hy vọng ngươi hiện tại quá lộ liễu, cũng là bởi vì nguyên nhân này. Hiện tại không thể để cô cảm thấy Võ gia chúng ta bá đạo, hống hách, ngươi hiểu chưa?



Võ Ý Tông lười phải hiểu, y chỉ biết là quyền lực của y lập tức sẽ bị suy yếu, y nổi giận đùng đùng nói:




- Lúc trước nếu không phải Võ thị chúng ta tạo thế vì cô, tận hết sức lực gạt bỏ Lý đảng, lại còn dâng thư ủng hộ cô lên ngôi, thì cô có thể thuận lợi lên làm thiên tử hay sao, hôm nay lại qua cầu rút ván, ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao?



**************



Khi Dương Phàm được ôm vào phòng ngủ vẫn còn đang hôn mê. Cả người hắn nóng sốt hầm hập, một người thân thể cường tráng chưa từng bị ốm khi phát bệnh sẽ càng nghiêm trọng, huống chi lúc này lại sốt cao rất dễ ảnh hưởng đến tính mạng.



Tiểu Man và a Nô đều luống cuống tay chân, khẩn trương phái người đi mời y sĩ. Hôm qua a Nô cười làm động thai, toàn bộ Dương gia đều như lâm đại địch, hôm nay a Lang bệnh nặng, vậy thì càng không cần phải nói, trong lúc nhất thời danh y Lạc Dương tâp trung đầy đủ tại Dương phủ, bắt đầu hội chẩn.



Bệnh của Dương Phàm nhất định là bị phong hàn, hoặc là nói phong hàn chỉ là một nguyên nhân dẫn phát bệnh. Một người sinh bệnh, ngoại trừ trong cơ thể đã có ổ bệnh hoặc là ngoại vật xâm nhập, thật ra còn có nguyên nhân thứ ba, chính là cảm xúc gặp phải tác động mạnh mẽ, áp lực tâm lý, thân thể không làm tiêu tan đi cảm xúc sẽ tạo thành áp lực, sẽ sinh bệnh.



Dương Phàm sốt cao không giảm cố nhiên là có nguyên nhân cả đêm ở trên nóc nhà bị khí lạnh xâm nhập vào trong người, mà nguyên nhân quan trọng hơn là về tâm lý. Cảm xúc bị áp lực và bi thương cực độ, cuối cùng sẽ biến thành sốt cao, sao có thể lập tức giảm được. Cho nên, tuy có danh y khai căn kê đơn, nhưng tâm bệnh kia dù gì cũng cần phải có một quá trình mới từ từ khỏi được.



Cổ Trúc Đình ôm Dương Phàm từ trên nóc nhà đi xuống, sau khi giao cho Tiểu Man ôm trở về phòng ngủ thì nàng liền chạy mất dạng rồi. Không giải thích được, mà có giải thích cũng không rõ ràng đấy, dù gì thì nàng cũng cảm nhận được trong ánh mắt của tất cả nha hoàn phụ nữ Dương phủ viết ba chữ: Nữ nhân hư hỏng! Nữ nhân hư hỏng! Nữ nhân hư hỏng! …khi nhìn nàng.



Nàng hiện tại đầu óc cũng choáng váng, hận không thể ngất xỉu giống như a Lang, đáng tiếc nàng dù muốn thì cũng không thấy có biểu hiện bệnh trạng đau đầu nhức óc.



Cổ Trúc Đình lui về Cổ gia, bổ nhào vào lên giường kéo chăn chùm đầu, khóc òa lên, khiến cho mẹ nàng hoảng sợ không biết rốt cuộc con gái bị ủy khuất gì, ngồi bên cạnh liên miên khuyên giải hỏi han nửa ngày cũng không hiểu.



Sau đó, Cổ lão trượng nhận được tin vội vàng từ Dương gia quay về, mở cửa rèm đi vào chỗ con gái, bà vợ vội vàng ra đón, khẽ khàng nói:



- Lão đầu tử, khuê nữ chúng ta sao vậy?




Cổ lão trượng không đáp, chắp tay sau lưng đi thong thả trong phòng nửa ngày, rồi thò đầu vào nói một câu với con gái đang che đầu:



- Khóc cái gì, ta muốn nói là, con gái, vậy mới tốt chứ!



Cổ Trúc Đình từ trong chăn ló đầu ra, khóc như hoa lê gặp mưa, ngượng ngùng:



- Cha!



- Hài!



- Cha ra ngoài đi!



Lão nhân xoa xoa mũi, nói:



- Con gái à, con đừng đau lòng nữa, cha thấy a Lang chúng ta không phải là người dám làm mà không dám chịu đấy, a Lang đang bị phong hàn, hiện tại vẫn đang bất tỉnh nhân sự, chờ hắn tỉnh rồi, cha sẽ nói với hắn.



Nói xong không đợi con gái phản bác, ông lão cực kỳ vui sướng chạy ra ngoài.



Bà vợ nghe vậy không hiểu ra sao cả, chỉ có điều nghe hai cha con đối đáp, dường như là có liên quan đến đại ân nhân Dương Phàm, bà vợ liền lẳng lặng đi vào chỗ con gái, hỏi:



- Con gái à, thế này là thế nào? Không phải là…không phải là…Dương tướng quân làm gì con chứ?




Cổ Trúc Đình vểnh mông tức giận vung tay, nức nở:



- Mẹ…



- Ai!



- Mẹ cũng ra ngoài đi!



******



- Bệ hạ chịu ủy thác của Thánh Hoàng, được con cháu nhường cho, ứng với mệnh trời, đã hai mươi năm rồi. Chẳng phải là suy nghĩ Ngu Thuấn khiên thýờng, có công khôi phục lại ngai vàng như Chu Công, dùng nhân tài lấy Ðại Vũ chí thánh, Thành výõng, thôi vị nhýợng quốc kỳ đạo mới yên! Từ Cố Thuấn đến Vũ, là kỳ thân tộc, đán cử thành vương, không rời thúc phụ. Vậy con cháu với thân tộc phải thế nào? Thúc phụ với mẫu ân thế nào?



Nay Thái tử hiếu kính là cao quý, tuổi tác cường tráng, nếu thống lâm thần cực, có khác gì bệ hạ! Bệ hạ niên đức ký tôn, bảo vị tương quyện, ky vụ ân trọng, tấm lòng mênh mông cuồn cuộn, sao không thiện vị đông cung, tự di thánh thể!



Thần nghe Tự Tích Minh Vương hiếu lý thiên hạ, không thấy hai họ mà cũng cầu vương, nay chư vương Lương, Định, Hà Nội, Kiến Xương nhận ấm phúc của bệ hạ, được phong vương, thần lo nghĩ thiên thu muôn đời, việc không tiện lợi, thần thỉnh truất làm công hầu, đảm nhiệm chức nhàn giản. Thần lại nghe bệ hạ có hơn hai mươi cháu, nay không được phong một tấc đất, đó cũng không phải là kế lâu dài. Thần thỉnh tứ điện đô đốc phủ cùng châu quận nơi xung yếu, phân đất cho vương...



Tấu chương này xuất hiện trên ngự án của Võ Tắc Thiên mà không phải là tấu chương của đại thần trong triều, mà là được bỏ vào một phong sớ bí mật của ngự tiền. Năm xưa khi Võ Tắc Thiên thiết lập đồng quỹ, tiếp thu mật báo dân gian, mượn cơ hội tẩy trừ kẻ thù chính trị, nhưng sau khi bà đăng cơ, đã không coi trọng đồng quỹ nữa.



Đồng quỹ vẫn có người đúng giờ mở ra, kiểm tra tin mật báo trong đó, nhưng không còn nhóm ác quan trong triều, trên cơ bản ngoại trừ những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi ra thì không có tin gì đáng giá đưa đến ngự tiền. Nhưng phong mật tin này vừa mở ra, người quản lý thanh lý Đồng quỹ vô cùng hoảng sợ, sau giây lát do dự liền lập tức trình tới ngự tiền.



Phong mật thư này rất đơn giản, tổng cộng ba đoạn, đoạn thứ nhất nói rất không khách khí, đương kim Hoàng đế đăng cơ là vì phó thác tiên đế lâm chung, các con lại không thể tranh chấp cùng mẫu thân, ngươi hiện tại hẳn là học tập Đại Vũ, học tập Chu công, vội vàng đem quốc gia trả lại cho Lý thị đi.



Đoạn thứ hai khích lệ mạnh mẽ Thái tử Lý Hiển hiện nay thông suốt, hơn nữa còn thẳng thắn nói, ngươi già rồi, quốc vụ bận rộn, không xử lý hết, nên nhanh chóng nhường Thái tử đăng cơ mới là đạo lý.



Đoạn thứ ba càng tăng tầm quan trọng, nói thiên hạ không nên có hai họ Vương gia, Võ gia được phong Vương gia chính hàng công hầu, trục xuất công chức, về nhà hưởng phúc đi thôi. Hoàng tôn họ Lý nên phải lập tức được phong vương phong tước, phái ra làm đô đốc, làm Thái Thú, nắm giữ thực quyền.



Đồng quỹ là nhận thư nặc danh đấy, nhưng phong mật thư này lại có ký tên rất rõ ràng: Quốc Tử Giám Quảng Văn Quán Bác sĩ Tô An Hằng. Đương kim triều đình ở Trường An và Lạc Dương đều có một Quốc Tử Giám, vị này chính là người của Lạc Dương Quốc Tử Giám.



Bao cỏ có đôi khi cũng có tác dụng của bao cỏ, lúc Võ Tam Tư triệu tập thân tín thảo luận đối sách, một câu “Lúc trước chúng ta dâng tấu ủng hộ lên ngôi” của Võ Ý Tông đã khơi gợi cho Chu Lợi Dụng, gã lập tức nghĩ ra một biện pháp lấy lui làm tiến: “Dâng tấu khuyên lui”, hơn nữa hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chẳng những khuyên lui Hoàng đế, ngay cả các Vương gia của Võ gia cũng phải gọt tước bãi chức.



Dựa theo phỏng đoán của bọn họ, với tính cách mạnh mẽ cứng rắn luôn luôn thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết của Võ Tắc Thiên, khi nhìn thấy phong thư này nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, không cần nói sẽ còn tiếp tục làm từng bước từng bước an bài truyền ngoiocho Thái tử, mà dưới sự tức giận, sẽ lập tức phế đi tước vị Hoàng thái tử cũng không chừng.



Võ Tắc Thiên quả thật cực kỳ phẫn nộ, nhìn thấy phong thư này, sắc mặt của bà lập tức trở nên xanh mét, môi run rẩy. Bà chỉ cần còn tại vị một ngày, cũng sẽ không bao giờ giao quyền lực ra, chứ đừng nói chi là loại ra vẻ giáo huấn cực kỳ vô lý này đánh ngã bà xuống đài, đây còn không tính, rõ ràng còn muốn gọt tất cả quyền lực người của Võ gia, còn gọt sạch cả Vương tước nữa.



Võ Tắc Thiên đằng đằng sát khí chau mày, khóe miệng cười lạnh:



- Trẫm vừa mới cấp cho các ngươi ba phần mặt mũi, đây là đắc ý càn rỡ, chuẩn bị phản công cướp lại rồi hả?



c mưa thấm làm dột. Vừa làm đồ để trang trí, vừa có hiệu quả bào vệ gia đình. Năm con thần thú đó là: Đường nghê (Sư tử), đẩu ngưu (con trâu), hải trãi (lân sư), phượng, áp ngư (một loại cá).



g, ngẩn người nhìn rất lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, khi nhìn qua một mái cong góc lầu, thấy mép Để trên lầu kia thì khẽ ngẩn ra.



(Để: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để. )