Say Mộng Giang Sơn

Chương 865: Đội quân con cháu




Võ Thừa Tự gắng gượng kéo thân thể bệnh tật ngồi ngay ngắn, ý độ tạo nên hình tượng tốt đẹp, lúc Võ Tam Tư giục ngựa theo giá đi qua, mắt thấy quân dung bất động như núi, khí thế trang nghiêm, không khỏi âm thầm tán thưởng: “Quả nhiên là một đội quân tinh nhuệ, Dương Phàm thật đúng là một kẻ có tài cầm binh!”



Y theo bản năng nhìn về phía trước, vừa lúc thấy bóng dáng Dương Phàm cao ngất, Võ Tam Tư lại là âm thầm thở dài: "Đáng tiếc hắn khăng khăng một mực không chịu trung thành hiệu lực cho ta. Nhị Trương tuy rằng kiêu ngạo, nơi dựa dẫm chẳng qua chỉ là được cô mẫu sủng ái, bọn họ căn bản không có tư cách tranh giành ngôi vị Hoàng đế, Dương Phàm càng thiển cận như thế, thật sự là đáng giận!”



Âm thanh vạn tuế liên tiếp vang lên, tiền đường sôi động như sóng triều, mặc kệ bất kỳ ai ôm tâm tư gì dần dần cũng bị bầu không khí này nuốt lấy. Đợi cho đến khi ngự giá đã dừng lại ở trước đài Duyệt binh trên cao, Thái Bình và Uyển Nhi một trái một phải đỡ hoàng đế lên đài cao, Võ Tắc Thiên tuổi gia dường như cũng thấy hai chân mình có sức lực hơn.



Đáng tiếc, điều này dù sao cũng chỉ là một loại tác dụng tinh thần, bà đi rất chậm, lại có Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi giúp đỡ, dù là như thế, khi bà rốt cục đi lên Đài duyệt binh thì vẫn thở hổn hển, trán ướt đẫm mồ hôi. Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương đỡ nữ hoàng ngồi xuống ngự tọa.



Chúng thần đi theo lên đài cao, đối với tuổi già người, vị tôn giả, Hoàng đế nhất nhất ban thưởng tọa. Trên giá gỗ mặt sau có đặt tầng băng vụn, cung nga dùng cây quạt để quạt, trên đài cao lập tức trở nên mát mẻ.



Chiếu theo điển chế duyệt binh của Đại Đường, lúc này Hoàng đế hẳn phải mặc nhung trang, đích thân thử bắn trước quân, bắn liên tiếp bảy mũi tên, tiếp tục đi lên Đài duyệt binh để kiểm duyệt, lộ rõ oai uy của Thiên Tử, đồng thời cũng cho thấy tuy rằng các quân đều có soái, nhưng tất cả quân đội đều có chung một chủ soái: Thiên tử.



Tuy nhiên trước đó Dương Phàm đã thảo luận cùng Lễ Bộ vấn đề này, bản thân nữ hoàng tuyệt đối không thể mặc nhung trang thử bắn trước quân đấy, càng không nói nữ hoàng đế căn bản không hiểu cưỡi ngựa bắn cung. Cho dù là tinh thông nhưng tuổi cao như vậy, ai dám để bà cưỡi ngựa? Ai dám để bà thử bắn.



Nữ hoàng đế không thể thử bắn, vậy nên Hoàng tử thay thế, nhưng ai aicungx biết rằng Hoàng Thái tử sắp phải thay đổi người, bây giờ để Hoàng Thái tử Lý Đán ở trước quân luyện tập võ nghệ có chút không ổn, để Lý Hiển xuất mã thì hiện tại ông ta cũng không phải là Thái tử, tuy rằng chuyện đổi Thái Tử ai ai cũng biết nhưng vẫn chưa trở thành sự thật, công khai biểu hiện ra ngoài là không thỏa đáng rồi.



Còn nữa, hai vị Hoàng tử này một giam lỏng ở Đông cung, một thì tù nhân ở thâm sơn, đều là mười lăm mười sáu năm chưa từng cưỡi ngựa, cũng rất lâu rồi chưa cầm đến cung tiễn, cho dù có đặt bia bắn thật gần nhưng nếu bọn họ bắn liên tục bảy mũi tên không trúng cũng không tránh khỏi quá mức khó coi, bởi vậy sau khi liên tục thương lượng, một bước thủ tục này đã được lược bỏ.



Võ Tắc Thiên đi lên đài duyệt binh, ngồi vào chỗ của mình, Dương Phàm liền thúc mạnh ngựa đi tới trước đài, ghìm cương ngựa, để chiến mã đứng thẳng lên, chiến mã hí lên tiếng hí thật dài, người như hổ, ngựa như rồng, xuất hiện như vậy lập tức làm cả sảnh đường đều tán thưởng.



Khóe môi của Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời cong lên, không hẹn mà cũng nở nụ cười. An Nhạc quận chúa Lý Khỏa Nhi nhìn tư thế của Dương Phàm oai hùng thì vô cùng phấn chấn, sóng mắt trong khoảnh khắc tràn ngập sự say mê, Võ Ý Tông thì nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười khinh miệt.



Móng trước của chiến mã rào rào hạ xuống đất, Dương Phàm ở trên ngựa ôm quyền, dồn khí đan điền, bẩm báo với trên đài cao:

- Tấu mời bệ hạ đại duyệt!





Trên đài duyệt binh, Võ Tắc Thiên gật gù, nội thị Cao công công liền tiến lên trước một bước, giương cao phất trần trong tay lên, cao giọng tuyên:

- Hoàng đế có chỉ, bắt đầu Đại duyệt!



Duyệt Binh quan Lục Mạo Phong giơ roi thúc chiến mãn, từ trong tam quân chạy như bay đi qua, thuận thế rút trường đao bên hông ra, hô một tiếng chói tai, tam quân xoay nghiêng, đội ngũ biến ảo, hiện ra sàn đấu võ, ngay ngắn trật tự, không loạn chút nào, đội ngũ chỉnh tề kiềm chế trận hình.



Tể tướng Diêu Sùng xuất thân Binh bộ không khỏi vuốt râu khen:

- Sĩ tốt hùng sắc bén, binh nghiệp nghiêm túc, tinh kỳ phấp phới, thương giáp chiếu rọi, sừng sững như núi, thế động thiên địa, thật sự là đội quân Hổ Bí đấy!




Võ Tắc Thiên nghe được Diêu Sùng ca ngợi từ đáy lòng, trong lòng cũng cảm thấy hết sức hài lòng, đây là đội quân do bà tổ chức và thành lập nên, trong tâm lý tự nhiên có một cảm giác thân cận, ở trên đài cao hùng vĩ nguy nga, nhìn trận hình đồ sộ lớn mạnh nư thế, khiến trong nội tâm bà cũng trào dâng một cảm giác tự hào vô cùng.



Duyệt binh quan Lục Mạo Phong trở lại dưới đài duyệt binh, giữa trán mơ hồ đã lấm tấm mồ hôi, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn như vậy, đây chính là ở ngay trước mặt Hoàng đế và công khanh cả triều, ngay trước mặt những người có quyền thế nhất trên đời này để bộc lộ chính mình. Vừa thấy sàn đấu võ đã nhanh chóng được thu dọn, Lục Mạo Phong vung trường đao trong tay lên, lại một tiếng ra lệnh, cờ xí phấp phới, một chi kỵ binh lập tức giục ngựa xuất trận.



Chi kỵ binh này đều mặc áo giáp nhẹ, đao, lá chắn, trường mâu, liên chùy nắm trong tay, thân binh bên chủ tướng vẫy cờ hiệu, quân lệnh phát ra theo tiếng chiêng trống không ngừng,theo kỳ lệnh và theo nhạc khí, các tướng sĩ giục ngựa rong ruổi, hoặc công hoặc phòng, hoặc thay đổi trận hoặc hợp trận, bắt đầu mô phỏng theo kỵ chiến trước trận.



Ở trong mắt người ngoài nghề, biểu diễn như vậy chỉ náo nhiệt, căn bản không nhìn ra cái gì, giống như nhóm Công chúa, quận chúa, lúc này đang xem diễn binh, không bằng là nói xem sĩ tốt nào anh tuấn hơn, ai có tư thế cưỡi ngựa hiên ngang hơn. Nhưng trong mắt đám tướng lĩnh và các đại thần xuất thân quân ngũ, lại nhìn ra lực chiến đấu của đội quân này.



Cái gọi là thấy là biết, trong mắt bọn họ, từng chiêu từng thức từ đội ngũ kỵ quân này, nhất cử nhất động phối hợp với trận pháp, công thủ phối hợp, hoàn toàn có thể suy đoán ra chiến lực của đội quân này, ngay cả tướng quân soi mói nhất lúc này cũng không thể không âm thầm gật đầu.



Sau kỵ chiến còn có bộ chiến, bộ chiến lại phân thành hạng chiến, thủ thành chiến, dã chiến, mã thuật, vũ kỹ, tiễn kỹ, nhiều loại tài nghệ đều thi triển ra hết. Quân dung, quân kỹ, quân học, quân khí, quân lũy đủ loại hạng cũng bày ra, tận đến giữa trưa, mới bắt đầu đến hạng mục quân luật. Trải qua một buổi sáng thao diễn, lúc này đã giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, khối băng trên đài cao đã dùng hết, nước đá trên đài chảy ròng ròng.



Toàn thể tướng sĩ tham gia Đại duyệt lại lần nữa trở lại sàn đấu võ, đứng nhóm chỉnh tề. Sở Cuồng Ca lấy tiễn không đầu ném bắn, bắn trúng người nào, người đó phải tiến lên trả lời quân luật.Với tài bắn cung của Sở Cuồng Ca, chọn người theo ý rất đơn giản, chẳng qua bởi vì quá trình thao diễn quá dài tổng cộng giằng co hơn hai tháng, cho nên những binh sĩ phụ trách học thuộc quân luật không chỉ một quyển, mà là thuộc toàn bộ quân luật.



Bởi vậy Dương Phàm rõ ràng đem việc kiểm tra quân luật này cho nữ hoàng đế, nữ hoàng tùy ý lật xem quân luật như “Thiện Hưng luật”, “Cung vệ lệnh”, chỉ định ra một điều, do Cao Công công xướng ra đầu hàng, để kiểm tra bộ phận binh sĩ. Vốn xem duyệt đến trưa, Võ Tắc Thiên bởi vì mình đích thân tham dự cũng đã cảm thấy mệt mỏi lại lần nữa phấn chấn.



Võ Ý Tông thật đúng là muốn ở tại buổi Đại duyệt tìm ra khuyết điểm của Dương Phàm, không cần quá nghiêm trọng, chỉ cần tìm ra một điểm nhỏ khiến Hoàng đế không hài lòng là tốt rồi. Nhưng cả quá trình đại duyệt đều rất tốt, y vẫn không tìm được cơ hội.



Khảo hạch quân luật là dễ gian dối nhất, y dầu gì cũng là người cầm binh, sao không rõ điểm này. Nhưng kiểm tra bộ phận binh lính là bắn tên để tuyển ra đấy, loại chuyện thiện xạ này, y thật đúng là không tin người khác có thể làm được tuyệt đối không có nhầm lẫn sai sót, mà lại do Hoàng đế đích thân chọn đề mục khảo hạch nữa. Võ Ý Tông do dự mãi, cuối cùng vẫn từ bỏ việc khả năng sẽ chọc giận Võ Tắc Thiên.



- Thùng thùng!



Trong giữa đội ngũ, một gã kỵ sĩ thân hình nhoáng lên một cái, đột nhiên lập tức ngã xuống ngựa, trong thiên quân vạn mã, chợt có một người ngã xuống ngựa vốn không làm người khác thấy được, nhưng cả đội ngũ chỉnh tề, xếp hàng thẳng tắp, có một người có động tác trong đó, đương nhiên nhìn là thấy ngay.



- A....



Thái Bình công chúa hô một tiếng, lấy tay che miệng nói:

- Có người bị cảm nắng rồi hả?



- Phốc!




Tựa như hoạn ôn dịch, có người thứ nhất ngã xuống mã đấy, người thứ hai, người thứ ba liền lần lượt mà theo, Võ Tắc Thiên thấy thế mày không khỏi vừa nhíu, hơi hơi nghiêng thân về phía trước muốn hỏi. Nhưng bà chỉ nhìn thấy dưới đài ba người Tổng Kiểm giáo Dương Phàm, Phó tổng kiểm giáo Hứa Lương, Duyệt binh quan Lục Mạo Phong vẫn đứng thẳng tắp ở đằng kia, giống như tháp sắt, không hề nhúc nhích. Lời của Võ Tắc Thiên ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.



Dù Hoàng la che trên đỉnh đầu bị gió nhẹ thổi bay phần phật, Võ Tắc Thiên chậm rãi dựa vào ghế, quay lại nói với Tể tướng Ngụy Nguyên Trung:

- Thiên kỵ quân luật nghiêm khắc, Dương Phàm trị quân có cách, lòng trẫm rất an tâm.



Ngụy Nguyên Trung hạ thấp người nói:


- Đây là do bệ hạ biết nhìn người đấy ạ!



Võ Tắc Thiên mỉm cười gật đầu.



Dương Phàm đứng thẳng ở đằng kia, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống má, lăn xuống hàm nhỏ xuống dưới, nhưng khóe môi hắn hơi cong lên, gò má hàng mi, mũi, và đôi mắt lộ ra, dường như khẽ nhăn mang theo ý cười rất mờ nhạt.



Hôm nay khí trời quả thật rất nóng, Dương Phàm sớm đã nghĩ đến vấn đề này, trước đó ngay tại bên sàn đấu võ chuẩn bị từng thùng canh đậu xanh nước ô mai, nước muối. Trong cung vua lại mang ra hơn mười hai xe băng, trên thực tế là mười lăm xe, ba xe kia hiện giờ đang được ngâm ở trong thùng canh.



Có đồ uống giải khát này, sĩ binh Thiên kỵ ai nấy thân thể đều cường tráng, trong mùa hè nóng bức thời gian huấn luyện lâu như vậy cũng đã quen, nên không đến mức bị cảm nắng ngất xỉu. Nhưng, trời nóng như vậy, nếu không gia tăng chút hiệu quả đặc thù, sao có thể tạo ấn tượng mạnh với bề trên?



Dương Phàm lúc này đang cười thầm trong lòng: “Mấy tên tiểu tử ngã nhìn rất giống, xem ra trước mặt Thiên tử, bọn họ cũng hiểu phải diễn giả giống thật, sợ người khác nhìn ra sơ hở.’



Dưới đài, thanh âm binh lính đang bị kiểm tra vẫn lanh lảnh, không hề dừng, cứ ngâm nga tổng cộng hai mươi tám khoản quân luật mà Hoàng đế yêu cầu kiểm tra, Cao công công đang cầm trục lệnh quân luật để đối chiếu, đợi họ đọc xong, quay người khom người nói với Võ Tắc Thiên:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bộ phận binh lính kiểm tra có chín người, bộ phận quân luật kiểm tra có mười tám điều, không sai chút nào!



Lúc này liên tục có mấy người ngã xuống ngựa, nhưng tam quân vẫn đứng trang nghiêm, không một ai lộn xộn, càng không một binh lính nào đi đỡ. Mặt rồng Võ Tắc Thiên vui mừng, đứng lên cao giọng nói với dưới đài:

- Các tướng sĩ khổ cực, ngày làm chính ngọ, nóng bức không chịu nổi, Tổng kiểm giáo có thể tạm thời giải tán tam quân, đi nghỉ tạm đi.



Dương Phàm trở lại lĩnh mệnh, lại mệnh Duyệt binh quan Lục Mạo Phong cao giọng truyền đạt mệnh lệnh quân lệnh, lệnh kỳ huy động, Hoàng đế và chúng hoàng thân quốc thích, huân quý quyền thần trên đài cao vốn tưởng rằng tam quân lại sẽ như rút lui ầm ầm như thủy triều, lại không nghĩ tướng sĩ ba quân nghe xong quân lệnh, nhưng lại đồng loạt xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, hướng trên đài cao tất cả đồng thanh nói:

- Bệ hạ nhân từ, yêu quý tướng sĩ, bọn thần nào dám tiếc thân. Nguyện vì bệ hạ chinh phạt tứ hải, khiến tứ di thần phục, thiên hạ quy tâm! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!



Võ Tắc Thiên không ngờ tới mình chỉ thuận miệng chỉ bảo một câu lại đổi lấy được sự hưởng ứng khí thế ngất trời của tam quân, trong lúc nhất thời cảm xúc trào dâng, kích động vô cùng, bà liên tục gật đầu, tiến lên hai bước, đi đến bên đài cao đứng lại, mở tay ra, lớn tiếng nói:

- Tốt, tốt, đây là binh của trẫm, đây là đội quân con cháu của trẫm!