Say Mộng Giang Sơn

Chương 861: Yến tiệc nhà họ Bạch




Trong phòng nhỏ bên cạnh phòng khách của Bạch phủ, người không hài lòng là Trương Xương Nghi, Lại bộ thị lang Khương Lâm ở bên cạnh không ngừng chắp tay lạy vẻ mặt kinh sợ.



Bởi vì bây giờ huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nghiễm nghiên chính là hoàng hậu và quý phi của Võ Tắc Thiên. Nước lên thì thuyền lên, địa vị của người nhà họ Trương cũng lên theo. Em họ của bọn họ là Trương Xương Nghi tuổi vẫn còn trẻ nhưng không ngờ đã được bổ nhiệm làm Lạc Dương Lệnh, phụ trách quản lý vùng trọng yếu như kinh đô.



Trương Xương Nghi quyền cao chức trọng, hai vị đường huynh của gã có thể nói là nhân vật có tiếng nói trước mặt Hoàng đế, dĩ nhiên những người đến nịnh bợ Trương Xương Nghi nối liền không dứt rồi. Trong số huynh đệ Trương thị, Trương Xương Nghi lại tham tiền, bởi vậy người đến chỗ của gã chạy chức quan cũng nhiều nhất



Hai ngày trước có một quan viên dự khuyết họ Tiết đợi một cơ hội vào bái kiến Trương Xương Nghi tặng cho gã năm mươi lượng vàng, xin gã giúp mình tìm một công việc. Họ Tiết này mặc dù là là một chức quan dự khuyết, có tư cách chức vị, nhưng vì chức quan có hạn, khi không để trống thì chỉ có thể dự khuyết, khi có ghế trống thì chỉ là một đám quan tranh nhau dự khuyết, không có người nâng đỡ thì làm dự khuyết cả đời cũng không có gì là lạ.



Trương Xương Nghi nhận vàng, đồng ý lời thỉnh cầu của người này, sau đó đem việc này báo lại với Lại bộ thị lang Khương Lâm. Khương Lâm là dựa vào hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông mới có thể lên được tới chức vị này, đương nhiên là chỉ nghe lệnh của Trương gia, nhưng vấn đề là khi Trương Xương Nghi nói cho y chuyện này đúng là lúc sắp vào triều sớm.



Cho tới trưa, khi Khương Lâm trở về Lại bộ, phát hiện ra đã quên chuyện mà Trương Xương Nghi giao cho y phải sắp xếp một chức quan cho tên họ Tiết. Khương Lâm xấu hổ mãi, lại không tiện nói thẳng với Trương Xương Nghi, đúng lúc hôm nay Bạch Nhất Thọ mở yến tiệc, Khương Lâm cũng trong danh sách được mời, tới Bạch phủ nhìn thấy Trương Xương Nghi, lúc này mới mời gã tới phòng khách nhỏ thỉnh tội.



Khương Lâm vốn định mượn không khí vui vẻ của yến tiệc, lại là người phủ khác, cho dù Trương Xương Nghi không hài lòng cũng sẽ không làm lớn chuyện, nói lại tên người đó một lần nữa là được. Ai ngờ là Trương Xương Nghi vừa nghe liền giận tím mặt:

- Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi có thể coi thường như thế, hóa ra ngươi căn bản không coi ta ra gì!



Khương Lâm khúm núm nói:

- Lệnh Doãn nói quá lời rồi, không phải là do tại hạ cố ý chậm trễ, thực sự là do tuổi cao, trí nhớ không tốt, lúc đó nghe Lệnh Doãn nói họ tên người đó rồi đi vào triều ngay, kết quả sau khi vào triều sau khi tấu xong thì quên mất tên người đó.



Trương Xương Nghi lạnh lùng cười, nói:

- Bệnh hay quên nghiêm trọng như vậy, ta thấy ngươi đúng là già thật rồi. Nếu như chỉ có một chút chuyện như vậy đã không nhớ được thì sao có thể dốc sức vì triều đình? Không bằng sớm cáo lão hồi hương đi!



Khương Lâm kinh hãi, vội nói:

- Lệnh Doãn thứ tội! Xin cho tại hạ một cơ hội nữa. Xin nói lại tên người đó một lần nữa. Tại hạ trở về sẽ lập tức làm ngay!



Trương Xương Nghi giận giữ nói:

- Khốn kiếp! Mỗi ngày số người tìm ta nhiều như vậy, ta làm sao có thể nhớ hết tên của bọn họ? Bây giờ ngươi hỏi ta, ta đi đâu mà tìm lại được người đó?





Khương Lâm bàng hoàng nói:

- Việc này… việc này phải làm thế nào bây giờ? Hay là… đợi đến sau khi kỳ thi tuyển quan chấm dứt, người này nếu như không được chọn, nhất định sẽ lại đến. Đến lúc đó Lệnh Doãn nói lại tên của hắn với tại hạ. Khi tại hạ tuyển quan sẽ sắp xếp cho hắn đầu tiên. Tuy là đợi một năm nhưng mà năm sau sẽ cho hắn chức quan phủ để bù lại. Như vậy chắc chắn là hắn đồng ý.



Trương Xương Nghi quả quyết nói:

- Không thể được! Dù hắn đồng ý, Trương mỗ cũng không đồng ý! Hắn vừa cầu đến ta, bây giờ lại không được chọ. Hừ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ Trương mỗ ta thế nào? Thanh danh của ta đã bị ngươi là hỏng rồi, chờ một năm thì còn ai đến nhờ ta giúp nữa?



Khương Lâm mặt mày ủ rũ nói:

- Vậy… vậy phải làm thế nào mới được?




Trương Xương Nghi ngẫm nghĩ một lát, hỏi:

- Tuyển quan lần này, tổng cộng có bao nhiêu người họ Tiết?



Khương Lâm nói:

- Lần này, tổng cộng có mười bốn người họ Tiết. Tại hạ đã xem đi xem lại mười bốn cái tên này, thật sự không nhớ nổi người nào là người mà Lệnh Doãn nói với tại hạ. Hay là… mời Lệnh Doãn nhìn, có lẽ còn có chút ấn tượng?



Khương Lâm nói xong lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, Trương Xương Nghi không cầm, nói:

- Ngươi không nhớ được thì làm sao mà ta nhớ được đây? Bây giờ chỉ có một cách. Trong tất cả những quan viên này, ai họ Tiết cũng cho một chức quan để làm!



Khương Lâm giật mình nói:

- Lệnh Doãn, nhất định không được! Tuyển quan như là cá diếc sang sông, chức quan trong triều có hạn. Lần này các châu phủ của cả nước cũng không có bao nhiêu ghế trống, đành phải chiếu cố đến các chức quan dự khuyết đã nhiều năm. Nếu như những người họ Tiết đều được chọn, chiếm phần lớn danh ngạch, tại hạ không dễ mà bố trí được.



Trương Xương Nghi chỉ vào mũi y nói:

- Chuyện là do ngươi làm hỏng, ngươi tự nghĩ cách đi! Quyết định như vậy đi, cho tất cả những người họ Tiết một chức quan. Không thể làm hỏng danh dự của Trương mỗ!



Lúc này Trương Đồng Hưu ở trong phòng khách lớn tiếng cười, kêu:

- Xương Nghi mau tới đây, Dương tướng quân tới rồi!



Trương Xương Nghi lạnh lùng nói:

- Ngươi xem rồi xử lý đi, hoặc là mời bốn người họ Tiết đều làm quan, hoặc là Khương Lâm ngươi từ chức quan này đi!

Dứt lời liền khoát tay áo đi ra phòng khách. Khương Lâm thẫn thờ đứng nguyên một chỗ, một lúc sau mới thở dài một tiếng:

- Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?



Muốn giữ được tiền đồ thì đương nhiên là phải đáp ứng được yêu cầu của Trương Xương Nghi, lúc này nhất định phải đảo lộn lại tất cả sắp xếp lúc đầu. Nhưng mỗi lần tuyển quan cả vua và dân đều hết sức chú ý, liên quan đến lợi ích, động vào mỗi một người đều phải suy xét đến sự phản ứng của các thế lực liên quan ở khắp nơi, huống hồ là động vào nhiều người như vậy.



Y còn có lòng nào mà uống rượu, liền quay về nha môn sắp xếp lại. Khương Lâm không đi theo hướng đại sảnh mà đi luôn từ cửa chính sảnh nhỏ đi ra ngoài, gọi một gia đinh Bạch phủ tới, nói thông báo với Bạch Nhất Thọ một tiếng, liền vội vàng trở về nha môn Lại bộ, theo yêu cầu của Trương Xương Nghi sắp xếp cho mỗi người họ Tiết một chức quan.



Không biết là có phải tổ tông họ Tiết ở trên trời đại phát thần uy hay không, những quan dự khuyết năm nay đều được nhờ rồi. Chuyện chọn quan theo họ thế này, từ xưa đến nay cũng chỉ có triều Võ Chu mới có.



****



Dương Phàm được Bạch Nhất Thọ đưa vào trong Hoa Sương để giới thiệu từng vị khách, Trương Đồng Hưu và bảy tám huynh đệ Trương gia, trong đó có người Dương Phàm đã gặp, có người Dương Phàm mới gặp lần đầu, những người này vì hai người nhà họ Trương được sủng ái nên địa vị cũng lên theo, những công tử xưa nay có chút không coi ai ra gì ngược lại lại tỏ ra rất thân mật với Dương Phàm.



Kế tiếp chính là nhân viên của phía Nhị Trương rồi, trong đó rất nhiều người đều là con nhà quyền quý ở kinh thành, có Tông Sở Khách, huynh đệ Tông Tấn Khanh hiện giờ đều có chức quan khá cao trong người, còn có Phượng Các Xá Nhân Lý Huýnh Tú, vốn còn có một vị Lại bộ thị lang Khương Lâm nữa, nhưng bây giờ đã trở về Lại bộ chỉnh lý cục diện hỗn loạn kia rồi.



Những người này vô cùng thân mật với Dương Phàm, trong đó cũng có không ít người có thân phận cao hơn so với Dương Phàm, nhưng vẫn khách khí với Dương Phàm như vậy, không giống với tác phong ngang ngược của Trương đảng, điều này khiến cho Dương Phàm có chút kỳ lạ. Nhưng rất nhanh hắn đã thông suốt được đạo lý ở trong đó: tặng quà cho người, không phải muốn nhờ thì chắc chắn là có âm mưu.



Bây giờ nghĩ tới, Trương Dịch Chi xếp Lục Mao Phong vào trong Thiên Kỵ có lẽ mới chỉ là bước đầu tiên, cũng là để thăm dò xem Dương Phàm phối hợp ra sao, khiến y nảy sinh ý tưởng chiêu mộ Dương Phàm dường như cũng không phả là không thể. Hôm nay bọn họ lễ độ với Dương Phàm như vậy, sợ là vì đã biết tính toán của hai người họ Trương. Khẩu vị của Trương Dịch Chi càng lúc càng lớn, y còn muốn nuốt cả Thiên Kỵ để trở thành thế lực của mình.



Trong lòng Dương Phàm đang âm thầm tính toán, khách sáo nói chuyện với khách khứa một hồi thì phía trước có người thông báo, huynh đệ Trương thị đã đến. Huynh đệ Bạch Nhất Thọ, Bạch Nhất Đinh vội vàng đứng dậy. Bạch Nhất Thọ cất giọng dặn dò:


- Người đâu, mời lão phu nhân và phu nhân cũng ra cửa trước đón chào!



Dương Phàm thầm kinh ngạc, Bạch Nhất Thọ này dù sao cũng là một quan tam phẩm, nịnh bợ như vậy cũng hơi mất thể diện, nghênh đón huynh đệ Trương thị thì cần gì phải cả nữ quyến ra nghênh đón, cùng lắm gọi phu nhân hắn ra là được rồi, sao còn phải làm phiền mẹ già ra đón.



Một lát sau, Trương thị phu nhân liền dìu một lão bà tóc trắng xóa đi ra. Mọi người thấy lão phu nhân toàn thân trang phục chỉnh tề, chắc là đã sớm chuẩn bị ở phía sau nhà để cùng đón khách.



Sau đó, huynh đệ Bạch thị và đám người Trương Đồng Hưu, Lý Huýnh Tú, Tông Sở Khách, còn có cả lão phu nhân và phu nhân của Bạch Nhất Thọ cùng nhau ra ngoài cửa chính đón khách. Dương Phàm đương nhiên cũng ở trong đó, chỉ thấy có ba chiếc xe bò, lại có mười mấy tên nô bộc cung kính đứng ở hai bên.



Hai huynh đệ Bạch Nhất Thọ dẫn đầu cười ha hả đi ra:

- Ngũ Lang, Lục Lang, huynh đệ Bạch mỗ nghênh tiếp chậm trễ. Thất lễ, thất lễ!



Hai huynh đệ họ Trương cũng chưa vào cửa, Trương Dịch Chi đến chiếc xe đầu tiên khẽ vén màn che lên, thi lễ, cung kính nói;

- Mẫu thân, Bạch phủ tới rồi!



Bây giờ Dương Phàm mới hiểu: “Thảo nào Bạch Nhất Thọ đưa cả lão phu nhân và phu nhân cùng ra đón khách, cũng phải là không cần thể diện đến như vậy. Hóa ra là có cả mẹ của Trương Dịch Chi cùng tới.”



Màn che vừa vén lên, một tùy tùng mặt mày như vẽ đỡ một phu nhân áo gấm váy lụa đi ra. Còn chưa thấy rõ bộ dạng nữ nhân kia, hai huynh đệ Bạch Nhất Thọ liền cúi người:

- Bái kiến lão phu nhân!



Bạch Nhất Thọ cũng đã năm mươi tuổi rồi, Trương Dịch Chi mới chỉ là thanh niên trẻ tuổi, mẹ của Trương Dịch Chi cũng chưa đến bốn mươi, còn trẻ hơn so với y, nhưng y tự nhận là môn hạ của hai huynh đệ họ Trương nên đương nhiên phải gọi là lão phu nhân.



Dương Phàm nhìn rõ lại, thấy phụ nhân trung niên mà Trương Dịch Chi đỡ tuy là Từ nương, thùy mị thướt tha, có thể sinh ra một Trương Dịch Chi khôi ngô tuấn tú như vậy, diện mạo của mẹ hắn ta sao có thể thua kém được. Hơn nữa, bà ta xuất thân nhà danh giá, được giáo dục, cử chỉ tự nhiên thanh nhã.



Trương Dịch Chi đỡ mẫu thân xuống xe mới cười nói với mọi người:

- Dịch Chi làm việc cho triều đình, không thể thường xuyên chăm sóc cho mẫu thân, trong lòng rất bất an. Bây giờ có cơ hội xuất cung, không thể bỏ mẫu thân ở nhà một mình được, nhưng ở đây lại có nhiều bằng hữu lâu ngày không gặp, không tiện lắm. May nhờ có Bạch huynh quan tâm, mời gia mẫu cùng tới, cũng tốt, đi ra ngoài giải khuây.