Say Mộng Giang Sơn

Chương 708: Càng thu càng chặt




Ánh trăng nghiêng nhô lên cao đón gió.



Phường Thượng Thiện, một tòa phủ đệ hoa lệ ngay ngoài phường đột nhiên mở rộng cửa ra, hai hàng tỷ nữ Triều Tiên cầm đèn lồng khoan thai mà đi ra, Côn Luân nô dắt ngựa đến, quỳ một chân trên đất, chờ chủ nhân đạp trên gối mà lên ngựa.



Lương Vương Võ Tam Tư uống đến mặt đỏ rực, đã có sáu bảy phần men say, được hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp giúp đỡ, hướng những người khách chắp tay nói từ biệt.



Có thể khiến cho đích thân Lương Vương ra nghênh đón tự nhiên không phải người tầm thường, dưới đèn hoa, một đôi người ngọc, đúng là xinh đẹp như liên hoa Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi.



Hôm nay đến dự yến tiệc của Lương Vương ngoại trừ là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi bị dân chúng âm thầm cười xưng là "Hoàng hậu" và "Quý phi" Đại Chu , còn có ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi , mặt khác chính là mấy huynh đệ Thôi gia, Trương Thuyết, Cao Tiễn và vài vị thanh niên tuấn kiệt, tài đức.



Về phần Thôi Địch, cuối cùng đã làm Thái Bình công chúa không vui, không có được nàng tiến cử, nhưng Thôi Thực linh cơ vừa động, đúng lúc đem hai huynh đệ Thôi Dịch và Thôi Lỵ tới kinh thành.



Hiện giờ, Thôi Thực, Thôi Dịch, Thôi Lỵ cộng thêm đường huynh của Thôi Lỵ chiếm được Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi liên danh tiến cử, trong cung lại tốn tiền, mua chuộc huynh đệ Trương thị đêm đêm thì thầm thổi gió bên gối, rốt cục đả động được Võ Tắc Thiên tự mình triệu kiến. Sau một hồi tấu đối, Võ Tắc Thiên vô cùng hài lòng đối với tài học và tướng mạo bọn họ, vì thế bốn huynh đệ Thôi gia tất cả đều làm quan.



Hiện giờ Thôi Thực một bước lên trời, đã trở thành Lại bộ khảo công Viên Ngoại Lang. Mà ba huynh đệ Thôi Dịch, Thôi Lỵ cũng đều được bổ nhiệm làm Hàn Lâm Học Sĩ, mặc dù không có bao nhiêu thực quyền, nhưng thân phận lại cực thanh quý.



Bốn huynh đệ Thôi gia thiếu niên đắc ý, vừa mới thành danh, dân gian liền xôn xao đến chuyện phong lưu liên quan tới bọn họ và Thái Bình công chúa. Nhưng tất cả mọi người không thể không thừa nhận tứ huynh đệ Thôi gia thật sự có tài học trong người, nếu không chỉ là một cửa ngự tiền tấu đối kia, bọn họ ứng phó không được.



Võ Tam Tư tự mình đưa tiễn hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi rời khỏi vương phủ, hai huynh đệ Trương Xương Tông cũng cáo biệt các bằng hữu tốt, trực tiếp quay về hồi hoàng cung, nữ hoàng đế hiện giờ vô cùng mê luyến huynh đệ bọn họ thế nên không để rời xa quá lâu.



Còn lại mọi người thừa dịp rượu còn nồng bèn dắt ngựa đi dạo, bên ngoài có nô bộc tôi tớ đốt đèn lồng, chậm dãi đi dọc theo đê Lạc Thủy vô cùng tiêu dao.



Bữa tiệc rượu hôm nay là một tay Thôi Thực thúc đẩy đấy, hiện giờ khách và chủ tận hoan, bước đầu tiên của kế hoạch màThái Bình công chúa bày mưu đặt kế Thôi Thực tiến hành có thể thuận lợi thực thi, trong lòng không khỏi đắc ý, thừa dịp rượu hưng, chậm rãi ngâm:

- Khúc chử dương khinh chu

Tiền khê điếu vãn lưu.

Nhạn phiên bồ diệp khởi.

Ngư bát hạnh hoa du.

Kim tử huyền tương dữu.

Châu phòng chiết hải lưu.

U tầm tích vị dĩ.

Thanh nguyệt bán tây lâu...”



Bài thơ này chẳng những từ miệng y ngâm ra, hơn nữa từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, Trương Thuyết cùng được mời dự tiệc nghe xong, không khỏi vuốt râu thở dài, thán phục nói với Cao Tiễn:

-" Tài văn chương như vậy Trương mỗ hiện giờ có thể sánh bằng, nhưng giống như hắn ở tuổi này liền có thành tựu như thế, Trương mỗ có thúc ngựa cũng khó đạt đến."



Cao Tiễn mỉm cười nói:

- Thôi gia là hào môn đại tộc, công khanh mấy đời nối tiếp nhau, mới có nội tình như thế, huynh đệ chúng taso với có vẻ không bằng, cũng là chuyện đương nhiên!



Trương Thuyết chỉ vào gã cười nói:

- Cao huynh trí tuệ như vậy, Trương mỗ cũng theo không kịp.



Thôi Thực giục ngựa ở phía trước, mơ hồ nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi tự nhủ mà cười: Người ngoài chỉ nhìn thấy phong cảnh, lại không biết Tứ huynh đệ bọn họ có được thân phận địa vị hôm nay, không chỉ dựa vào mỗi gia thế tài học mà có được.



Bốn huynh đệ Thôi gia đồng thời nhập sĩ, nở mặt nở này cũng không chỉ là dựa vào học vấn, nhiều người có học vấn mà không được kỳ môn đấy. Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi liên danh tiến cử, là nguyên nhân trọng yếu bọn họ có thể nhập sĩ, nhưng để được Thái Bình công chúa đáp ứng tiến cử, và còn thay bọn họ thuyết phục Thượng Quan Đãi Chiếu gật đầu, là cần phải trả một cái giá rất lớn đấy.



Góp phần thúc đẩy huynh đệ Trương thị chủ động kết giao với Võ Tam Tư, chính là một phần cái giá phải trả này.



***



Bốn huynh đệ Thôi gia phong lưu phóng khoáng, xuất thân danh môn, đúng là người mà huynh đệ Trương thị thích kết giao nhất , mà huynh đệ Trương thị hiện tại đang chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực, coi trọng nhất cũng là những con cháu danh môn bàng tuổi nhau xuất thân cao quý, bụng có tài hoa này, song phương có thể nói ăn nhịp với nhau.




Bốn huynh đệ Thôi Thực cố ý đón ý nói hùa theo, bọn họ rất nhanh liền biến thành thượng khách của ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Tư.



Một ngày này, bốn huynh đệ Thôi Thực mời ba huynh đệ Trương Đồng Hưu tới bên sông Lạc Thủy uống rượu đá cầu, nói chuyện phiếm, ba huynh đệ Trương thị vui vẻ dự tiệc.



Tại tiệc rượu, Thôi Dịch ra vẻ ngẫu nhiên nói đến chuyện Lý Chiêu Đức bị bắt vào ngục, Thôi Lỵ lập tức tiếp lời nói:

- Hoàng đế bỏ qua Tam pháp ti, đem án này giao cho Lai Tuấn Thần, xem ra,không được bao lâu nữa, Lai Tuấn Thần có thể triệu hồi Tam pháp ti, một lần nữa nắm giữ quyền lực khống chế đủ loại quan lại rồi.



Trương Xương Kỳ vừa nghe, không khỏi nổi lên tâm sự, nói:

- Ngày đó ở Long Môn, Lai Tuấn Thần gây sự cùng tam huynh đệ ta rất không thoải mái, sớm nghe nói Lai Tuấn Thần ghi hận trong lòng, chính là chờ thời cơ trả thù, nếu để cho hắn trọng chưởng Tam pháp ti, chỉ sợ bất lợi với Trương gia ta.



Trương Đồng Hưu "Xuy" một tiếng cười lạnh, khinh thường nói:

- Lai Tuấn Thần là thứ gì chứ? Sợ hắn làm chi, nhìn khắp triều đình, hiện giờ có thể có ai có tư cách đối địch với Trương thị ta?



Thôi Thực khuyên nhủ:

- Đồng Hưu, việc này không thể khinh thường, Lai Tuấn Thần mấy năm nay lật đổ đại nhân vật cũng không chỉ một hai kẻ, những người này người nào lúc trước không phải nắm quyền, ở trong triều hết sức quan trọng chứ? Bị một kẻ như độc xà nhìn chằm chằm, cũng không phải là chuyện tốt gì.



Trương Đồng Hưu như trước không cho là đúng, nói:

- Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, sợ hắn làm chi?



Thôi Thực khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:

- Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp! Nếu Đồng Hưu không suy nghĩ thấu đáo, khó có một ngày bảo toàn, không chừng sẽ để cho hắn bắt được cơ hội cắn ngươi một ngụm đấy.



Trương Đồng Hưu nhăn đầu lông mày nói:

- Bằng không thì thế nào?




Thôi Thực ghé sát tới, hạ giọng nói:

- Đối phó người như Lai Tuấn Thần, hẳn là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)!



Trương Đồng Hưu nói:

- Thôi huynh, ngươi nói ta không muốn sửa trị cái tên tiểu nhân càn rỡ kia sao? Chỉ có điều nữ hoàng đế đúng là đối với nanh vuốt này rất là coi trọng, coi như là cánh tay đắc lực. Ngũ Lang, Lục Lang nhà ta mặc dù được nữ hoàng đế sủng ái, nếu không có một lý do đầy đủ nào, cũng không có khả năng nói ba xạo, là khiến nữ hoàng tự phế cánh tay đó!



Thôi Thực lạnh lùng cười, nói:

- Sao không khiến hắn thấy lợi tối mắt, tự rước tử lộ?



Trương Đồng Hưu hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:

- Nói như thế, hay là Thôi huynh có diệu kế gì?



Thôi Thực lại ghé sát vào tai gã nói nhỏ vài câu, nghe xong lời Thôi Thực nói, Trương Đồng Hưu suy nghĩ cẩn thận cân nhắc sau một lúc lâu, chần chờ nói:

- Kế này có thể được sao? Nếu chẳng may... Phản lại khiến Lai Tuấn Thần đắc thủ...



Thôi Thực mỉm cười nói:

- Khiến hắn đắc thủ thì như thế nào? Nếu Lai Tuấn Thần đắc thủ, đó cũng là mượn tay Lai Tuấn Thần, là loại trừ một lực cản lớn khác cho chúng ta. Đối với việc Trương huynh ở trong triều xếp vào càng ngày càng nhiều tay chân, áp chế thế lực của hắn, Ngụy Vương sớm đã bất mãn rồi!



Trương Đồng Hưu nhưng nói:

- Không tồi! Bất kể kế này thành công hay là thất bại, chúng ta đều có thể có lợi! Ha ha ha. Diệu kế, quả nhiên là thiên y vô phùng (kít mít không chút kẽ hở) diệu kế, ta đây liền tiến cung, cùng thảo luận với Dịch Chi và Xương Tông một chút!



Thôi Thực giữ chặt gã nói:

- Đồng Hưu, việc này cũng không vội, hiện giờ đúng là thời điểm cảnh xuân rực rỡ, chúng ta chờ hết rượu hưng rồi nói sau!




Trương Đồng Hưu trong lòng có việc, đâu còn có tâm uống rượu, cố nhẫn nhịn một lát rồi bỏ lại Trương Xương Kỳ và Trương Xương Nghi cùng ts huynh đệ Thôi thị còn mình thì kích động tiến cung.



Việc này đã là sau giờ ngọ, Võ Tắc Thiên hạ triều, tới trước điện Võ Thành xử lý vài phần tấu chương mấu chốt, lại hướng hỏi Thượng Quan Uyển Nhi một chút về điều vận lương thảo, binh mã, khí trượng; tiến độ chuẩn bị bình ổn phản quân Khiết Đan rồiquay lại Lệ Xuân đài cùng Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi trò chuyện cười đùa một trận, đến khi tinh thần mệt mỏi liền lên giường ngủ



Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi thấy Võ Tắc Thiên thiêm thiếp, tự đi tản bộ hoa viên, cảm thấy nhàm chán lại đi câu cá, lưỡi câu vừa mới đặt vào nước ao, liền có nội thị báo lại, nói là Trương Đồng Hưu tới, hai huynh đệ rất cao hứng, vội vàng để cần câu qua một bên, gọi người mời huynh trưởng đến.



Trương Đồng Hưu được dẫn tới bên hồ nước, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi cùng gã ngồi bên bàn đá, cung nga dâng hoa quả tươi, lui ra. Trương Xương Tông liền nói với Trương Đồng Hưu:

- Hai người chúng ta ở trong cung phiền muộn cực kỳ, mỗi ngày liền ngóng trông chúng huynh đệ có thể đi theo chúng ta trò chuyện, Đại huynh hôm nay vào cung, sao không đem Xương Nghi cùng Xương Kỳ đến?



Trương Đồng Hưu nhìn mọi nơi, hạ giọng nói:

- Ta hôm nay vào cung, là có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng các ngươi.



Trương Dịch Chi kinh ngạc nói:

- Đại huynh, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?



Trương Đồng Hưu lắc đầu nói:

- Trong nhà mọi chuyện đều tốt, cũng không có sự tình!



Lập tức đem lời Thôi Thực nói với gã lại nhắc lại một lần cho Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông. Trong huynh đệ Trương thị, Trương Đồng Hưu có mưu lược, cho nên uy vọng rất cao, lúc này gã đương nhiên sẽ không đem chủ ý này nói thành là Thôi Thực đề nghị, mà là mặt dày trở thành chủ ý của mình.



Trương Dịch Chi nghe xong Trương Đồng Hưu lời nói, hơi hơi nhăn đầu lông mày, trầm ngâm nói:

- Lai Tuấn Thần người này ngang ngược, ngay cả Trương gia ta cũng không deed ở trong mắt, sớm nên thu thập hắn. Chỉ có điều, dùng như vậy thủ đoạn, dường như có chút mạo hiểm...



Trương Đồng Hưu ung dung nói:

- Dịch Chi, lá gan của ngươi nhỏ, chuyện này thì có gì phiêu lưu chứ? Ta đã cẩn thận tính toán, với sự sủng ái của nữ hoàng đế đối với ngươi và Xương Tông, nếu việc này bại lộ, cùng lắm thì trách cứ các ngươi vài câu, ngoài ra thì có gì nữa chứ?



Nghĩ Lai Tuấn Thần lúc trước mưu hại Nhất ban Tể tướngĐịch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ, sự việc bại lộ, hắn ta bị xử lý thế nào ? Lai Tuấn Thần mạo lĩnh công lao của Cát Húc, hiện giờ nữ hoàng đế đã đã biết, xử lýhắlysta như thế nào? Chẳng lẽ ở trong mắt Hoàng đế, các ngươi còn không trọng yếu bằng Lai Tuấn Thần sao?



Nếu sự việc bại lộ, sẽ không có chút hậu hoạn nào với Trương gia ta. Nếu kế hoạch có thể thực thi, như vậy mặc kệ thành bại, chúng ta đều có thể có lợi. Kế hoạch thành công, Lai Tuấn Thần sẽ suy sụp, chúng ta sẽ tiêu diệt được một đối thủ một mất một còn; kế hoạch thất bại, Lai Tuấn Thần đắc thủ, kẻ xui xẻo chính là Ngụy vương Võ Thừa Tự!



Dịch Chi, Trương gia chúng ta hiện tại đối đầu lớn nhất là ai? Chính là Võ gia! Nếu như có thể lật đổ Võ Thừa Tự, Hoàng đế tất nhiên lo lắng đem binh quyền toàn bộ giao cho trên tay Võ Tam Tư, khi đó ngoại trừ Trương gia ta, bà ta còn có thể dựa vào ai? Kể từ đó, Trương gia chúng ta sẽ không chỉ có người trong triều, còn có thể nắm giữ binh quyền, như thế lại vừa bảo vệ Trương gia ta phú quý vạn năm....!



Trương Xương Tông nặng nề mà gật đầu một cái, đồng ý nói:

- Ngũ Lang, ta cảm thấy được Đại huynh nói rất đúng, kế hoạch này vô luận nói như thế nào đúng là Trương gia chúng ta đều trăm điều lợi mà không một điều hại, có thể thử xem.



Trương Dịch Chi thấy Trương Xương Tông cũng đồng ý, không khỏi có chút ý động, hắn suy tư một chút, lại có chút bận tâm mà nói:

- Huynh xác định “phóng ra tiếng gió”, có thể khiến cho Lai Tuấn Thần động tâm? Cái tên Vệ Toại Trung kia, huynh có thể thu mua được sao?



Trương Đồng Hưu khẳng định nói:

- Ngũ Lang yên tâm, Đại huynh làm việc, khi nào không cân nhắc nặng nhe? Vệ Toại Trung người này, say xông vào Lai phủ, nhục mạ Vương thị phu nhân thân tộc, Vương phu nhân chịu nhục, phẫn uất mà treo cổ tự tử, Vệ Toại Trung vì thế thấp thỏm lo âu, ngày ngày lưu luyến thanh lâu, ngay cả nhà cũng không dám trở về. Hắn hiện tại đang muốn tìm một tòa núi to có thể dựa để có thể bảo vệ hắn bình an đó!



Trương Đồng Hưu cười ngạo nghễ, ngẩng cằm nói:

- Trên đời này, nếu nói có thể ở trong tay Lai Tuấn Thần bảo vệ hắn bình an, trừ Trương gia chúng ta, còn có người thứ hai sao?



Trương Dịch Chi trầm tư một lát, dùng sức gật gật đầu, nói:

- Được! Vậy sẽ theo ý huynh, Đại huynh làm việc, nhất thiết phải cẩn thận!