Say Mộng Giang Sơn

Chương 702: Bụi về bụi




Lai Tuấn Thần tựa như một con chó săn ngửi được mùi máu tanh, kích động bỏ đi để đuổi theo con mồi. Y vừa phục khởi đã nắm đại quyền trong tay, bản tính trời sinh tinh thông chỉnh trị người khác, nhưng trước sau lại chưa từng hiểu quan trường, cho nên yrất chậm chạp không để mắt đến cành oliu mà huynh đệ Trương thị đưa tới, bỏ lỡ một cơ hội giải hòa của tập đoàn Trương thị đang như mặt trời ban trưa.



Sáng sớm hôm sau, có nội thị đến chùa Bạch Mã truyền chỉ, gọi hộ quốc pháp sư Hoài Nghĩa vào cung, Hoàng đế muốn hạ cố hỏi thăm công việc xây dựng lại "Thiên đường" và “Minh đường". Tiết Hoài Nghĩa nghe hỏi mừng rỡ, vội vàng tắm rửa, đánh răng sạch sẽ, chỉnh trang thỏa đáng rồi bôi chút hương phấn thơm lên áo cà sa, dẫn theo hai đồ đệ tin cậy là Hoằng Lục và Hoằng Nhất cùng tiến cung.



Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục lần trước từng nghe Dương Phàm nói, cũng đã cân nhắc chuyện này, thường xuyên khổ đắng khuyên nhủ Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa căn bản không nghe. Đối với Dương Phàm, trong đáy lòng Tiết Hoài Nghĩa thật sự có nhiều kỳ vọng và kính nể, không đối đãi như đồ đệ, nhưng Hoằng Nhất và Hoằng Lục thì khác, hai người vừa khuyên giải một hồi, đã bị Tiết Hoài Nghĩa mắng chửi một trận.



Hai người không có cách nào khác, lại không khuyên bảo được, đành phải đem việc này nói ra thương lượng với các sư huynh đệ. Các sư huynh đệ có tin, có không tin, mà những người tin lời bọn họ đấy, thì cũng sớm đã mò được tiền tài mấy năm ở bên Tiết Hoài Nghĩa rồi chạy trốn rồi. Nói là trốn, kỳ thật cũng chưa có chạy quá xa, chỉ là dời xa chùa Bạch Mã, thuê chỗ khác ở, quan sát tình hình thế nào để phòng ngừa vạn nhất. Bọn họ chỉ là lưu manh, thật sự nếu xảy ra chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể trốn trước khi triều đình lùng bắt bọn họ. Chỉ cần không bị bắt, thì có thể trốn thoát được.



Còn những người không tin, thì lại cười nhạo Hoằng Nhất và Hoằng Lục chứ không có bất cứ hành động nào để chuẩn bị trốn đi, đối với họ, Hoằng Nhất và Hoằng Lục cũng hết cách. Thuốc không chữa được bênh chết, Phật độ người hữu duyên, bản thân mình đi vào đường chết, ai cũng không ngăn được, mạo hiểm thì đã mạo hiểm nói chuyện này ra cho mọi người rồi, đã hết tình nghĩa huynh đệ rồi.



Hôm nay Hoàng đế truyền chỉ triệu kiến Tiết Hoài Nghĩa, hai huynh đệ lập tức khẩn trương, Tiết Hoài Nghĩa lại là căn bản không tin Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho y, vừa thấy hai người bộ dạng, không yên, Tiết Hoài Nghĩa giận dữ, quát:

- Các ngươi đau khổ nhăn nhó mặt mày ai xem? Nếu là lo lắng, vậy cút đi, ta không cần các ngươi hầu hạ!



Hai người bất đắc dĩ, cố nặn ra vẻ tươi cười, dụ Tiết Hoài Nghĩa vui vẻ. Tiết Hoài Nghĩa vẫn chưa hết giận, hậm hực đi ra ngoài. Hoằng Nhất và Hoằng Lục liếc nhau, cười khổ đuổi theo. Bọn họ có lòng trung thành, nhưng lại không có năng lực khuyên can Tiết Hoài Nghĩa, cũng không năng lực cứu y trong nguy nan, rõ ràng là muốn bỏ mạng theo y, biện pháp ngu ngốc này thật không ai bằng, nhưng với bọn họ, đó là tận hết bổn phận.



Tiết Hoài Nghĩa vẫn còn có Ngư phù thông hành trong cung, tuy nói đã hơn một năm số lần lui tới trong cung đình càng ngày càng ít, nhưng cấm vệ cửa cung vẫn nhận ra y. Nghiệm qua ngư phù xong, đám thị vệ cấm quân liền tất cung tất kính dẫn bọn họ vào cung. Hôm nay không có triều hội, trong cung hết sức vắng lạnh, Tiết Hoài Nghĩa nghênh ngang đi xuyên qua khu kiến trúc tiền điện, rồi tiến vào hậu uyển. Tới hậu uyển, người lại càng ít. Hoằng Nhất, Hoằng Lục vốn là lòng mang không yên, lúc này lại càng nghi thần nghi quỷ, có cảm giác trông gà hoá cuốc, trên đường tình cờ gặp mặt một vài cung nga thái giám khom người nhường đường, bọn họ đều lo lắng đề phòng, dường như ngay sau đó những cung nga thái giám này sẽ hóa thân thành cao thủ đại nội.



Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy hết biểu hiện của hai người bọn họ, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ có điều giờ phút này đã vào cung, sau khi bị Võ Tắc Thiên lạnh nhạt đã lâu, y đã không dám không kiêng nể gì giống như trước đây nữa, ở trong này tuyệt đối không thể giáo huấn đồ đệ, vì vậy đành phải ra vẻ không thấy.



Võ Tắc Thiên không lên triều thì không ở điện Võ Thành cũng sẽ ở Lệ Xuân đài, mà hai cung thất này, đều phải đi qua điện Dao Quang. Trước điện Dao Quang lúc này hoa tươi đua nở, hoa cỏ đầu xuân muôn hồng nghìn tía, rực rỡ xinh đẹp. Tiết Hoài Nghĩa đi nhanh đi tới trước điện Dao Quang, trong bụi hoa phía trước đột nhiên xuất hiện một người.





Tiết Hoài Nghĩa tập trung nhìn kỹ, nhận ra là Thái Bình công chúa, không khỏi hơi hơi chần chờ một chút. Đổi lại trước đây khi y còn được sủng ái, chẳng những không cần thi lễ với vị Công chúa này, mà nàng còn phải chủ động chào y một câu “Tiết sư”, xưa đâu bằng nay, Tiết Hoài Nghĩa mặc dù tận lực duy trì vẻ ngạo nghễ, nhưng trong xương cốt sớm đã không còn ngạo khí rồi.



Y chần chờ một chút, đang định tiến lên chào, Thái Bình công chúa đã đỡ bụng bầu, khẽ mỉm cười với y:

- Tiết sư, đã lâu không gặp.



Theo Thái Bình công chúa vừa thốt, tám vị phụ nhân to lớn đang ẩn trong các bụi hoa chung quanh cũng xuất hiện, vây quanh bọn y vào giữa. Tiết Hoài Nghĩa vừa thấy Thái Bình công chúa chủ động chào hỏi mình, trong lòng rất là vui sướng, vốn đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng vừa thấy tư thế của những người kia, nụ cười cứng lại trên mặt:




- Công chúa điện hạ, ngươi có ý gì?



Thái Bình công chúa tươi cười lạnh lùng, lạnh giọng đáp:



- Phùng Tiểu Bảo, ngươi đã làm cái gì, tự hiểu, hiện giờ, sự việc đã lộ rồi.



Tiết Hoài Nghĩa chấn động, lùi hai bước, tư thế kinh sợ nói:



- Thái Bình, ngươi muốn làm gì? Ta... Ta muốn gặp Hoàng đế!



Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng, nói:




- Bổn cung đúng là phụng thánh dụ bắt ngươi! Nào, bắt Phùng Tiểu Bảo lại cho ta!



Mới vừa rồi Thái Bình công chúa biến đổi sắc mặt, Tiết Hoài Nghĩa biết tình hình không ổn. Nếu Võ Tắc Thiên không gật đầu, trong thiên hạ không ai dám động đến y, huống chi nơi này vẫn là đại nội, Thái Bình công chúa dám ở chỗ này làm khó dễ, không thể nghi ngờ là ý tứ của Võ Tắc Thiên rồi. Nhưng y vẫn hỏi, có lẽ ở đáy lòng của y vẫn còn ôm một tia ảo tưởng cuối cùng, nhưng cuối cùng tia ảo tưởng này cũng bị Thái Bình công chúa vô tình đánh tan.



Tám nữ tướng phác thủ như tám tòa núi thịt, vây chung quanh, mưa gió không lọt. Các nàng nện bước chỉnh tề tới gần, mỗi một bước đạp, nền đất rung lên.



- Sư phụ, đi mau!



Hoằng Nhất hét to một tiếng, lao tới một phụ nhân to lớn, phụ nhân to lớn cười dữ tợn một tiếng, nắm đai lưng của Hoằng Nhất lên cao như một con búp bê, thuận tay chặt lên cổ gã, thân thể Hoằng Nhất mềm nhũn, cuối cùng không phát ra âm thanh gì.



- Đại sư huynh!



Hoằng Lục hét lên một tiếng bi thảm cũng lao tới một người đang tới, tuy rằng hình thể của gã so với đối phương tựa như con chim cút nhỏ đứng trước hùng ưng, nhưng gã không sợ hãi chút nào. Phụ nhân to lớn kia không chút nể mặt, thuận tay đẩy một cái, năm ngón tay mở ra, bàn tay to đập vào ngực gã, tốc độ bắn ra của Hoằng Lục còn nhanh hơn tốc độ lúc gã lao vào, tứ chi chỏng vó ngã trên mặt đất. Hoằng Lục đầu óc choáng váng đứng lên, lảo đảo hai vòng tại chỗ, vừa mới đứng vững, lại thấy một tấm thân to lớn gần gã trong gang tấc, cười cười hai tiếng, đụng mạnh một cái, trán hai người đụng vào nhau, Hoằng Lục lại một lần nữa ngã lăn, bất tỉnh nhân sự rồi, lập tức gã bị người ta dùng vải bố nhét vào miệng, bị trói chặt lại.




Thân hình Tiết Hoài Nghĩa cũng rất cường kiện đấy, nhưng lại không am hiểu quyền thuật, khi y đi giang hồ bán thuốc giả từng biểu diễn công phu, đều là vài món khoa chân múa tay chẳng có hiệu quả gì, người ngoài nghề nhìn thấy hoạt náo mà thôi. Tám nữ tướng phác thủ to lớn này, y không thể đánh lại, huống chi là tám người, tám đôi quyền nặng như núi, Tiết Hoài Nghĩa không có lực đánh trả, chỉ chốc lát đã bị tám nữ tướng phác thủ đánh cho bất tỉnh nhân sự.



Sau một lát, đã không còn thấy ba thầy trò Tiết Hoài Nghĩa đâu nữa, chỉ thấy tại chỗ có hơn ba bao tải. Cùng lúc đó, phía sau Thái Bình công chúa xuất hiện một tướng quân mặc nhung trang. Tướng quân ấn kiếm mà đứng, mỉm cười:



- Công chúa thủ đoạn thật giỏi, xem ra bổn vương âm thầm cho binh phục kích cũng là dư thừa rồi.



Người nọ là Kiến Xương quận Vương Võ Du Ninh, thân huynh trưởng của Võ Du Kỵ, trượng phu của Thái Bình công chúa. Dù Thái Bình công chúa đã được giao một tay xử lý việc này, nhưng Võ Tắc Thiên lo lắng con gái không thể bắt được Tiết Hoài Nghĩa, bèn an bài Võ Du Ninh dẫn binh phối hợp tác chiến, để phòng ngừa vạn nhất. Hiện giờ Thái Bình đã thành công, không cần phải đụng đến binh lính, Võ Du Ninh cũng yên lòng.



Thái Bình công chúa cũng không quay đầu lại, nói:



- Bổn cung y kế làm việc, mời Kiến Xương Vương quay về báo lại bệ hạ, hết thảy thuận lợi!



Võ Du Ninh nhẹ nhàng vuốt cằm, đáp ứng. Thái Bình công chúa ra lệnh một tiếng, ba phụ nhân to lớn nhấc lên từng bao tải, nhẹ như không đi theo nàng. Võ Du Ninh khoát tay, cũng suất lĩnh cấm quân âm thầm phối hợp tác chiến quay người rời đi.



Ngoài Trường Nhạc môn sớm có hơn mười kỵ sĩ đợi ở đó, ở giữa có hai cỗ xe ngựa, ba bảo tải bị ném lên đó. Thái Bình công chúa đi lên một chiếc xe đằng trước, đoàn xe lập tức rời đi. Bọn họ không đi Đoan môn, mà là theo dịch môn bên phải i ra ngoài, đi dọc theo đường đê hai hàng liễu rủ hai bên hướng cầu Thiên Tân, một đường nhanh chóng đến chùa Bạch Mã .



Bên trong chùa Bạch Mã, những cao tăng chân chính chùa Bạch Mã là Tam Sơn hòa thượng sớm khoác áo cà sa nghiêm nghị đứng ở bên trong cửa nách phía bên phải, cửa mở ra, trong ngoài yên tĩnh, khách hành hương du khách sớm bị các đệ tử ngăn bên ngoài, không cho phép một người Bọn họ đã đợi thật lâu, nhưng không ai cử động, giống như là thạch điêu, ánh mặt trời dần dần di chuyển từ trên đỉnh đầu bọn họ xuống vai bọn họ, lúc này xa xa mới có hơn mười khoái mã vây quanh hai cỗ xe ngựa đi tới, không ngừng lại mà lao thẳng vào trong chùa. Tam Sơn hòa thượng khoát tay, hai tăng trị lập tức nhào tới, khoảnh khắc một gã kỵ sĩ cuối cùng vừa mới vọt vào chùa, liền đóng cửa chùa lại, khách tăng dẫn lộ đằng trước, hai cỗ xe ngựa kia lao tới phòng hỏa táng hậu viện, Tam Sơn hòa thượng và vài vị lão tăng cũng gấp gáp bước tới.



Trong phòng hoả táng, vài tăng nhân phụ trách hoả táng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, tăng thêm lửa than, mặt trên đè ép một tầng than thật dày, trong phòng hoả táng vô cùng oi bức, vài tăng nhân cường tráng mồ hôi đẫm y phục, nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.



Hai chiếc xe ngựa dừng lại trước phòng hoả táng, Thái Bình công chúa nhấc màn xe lên, nhưng vẫn chưa xuống xe, trên chiếc xe phía sau, ba phụ nhân to lớn nhấc theo ba bao tải bước nhanh vào phòng hỏa táng. Cửa bếp nhỏ đã mở rộng, hầm hỏa táng rất cao và rộng, vừa thấy ba phụ nhân to lớn cầm theo ba bao tải, vài hỏa táng tăng lập tức dùng móc sắt thật dài cào cào làm tăng thêm thế lửa mạnh mẽ. Ba phụ nhân to lớn không chút do dự, ném ba bảo tải vào trong hầm hỏa táng, sáu tăng nhân hỏa táng đứng hai bên lập tức đóng cửa bếp, kéo bễ gỗ, đẩy gió vào trong bếp, ngọn lửa vù vù dâng cao bắn ra khe cửa bếp hỏa táng. Trong bếp hỏa táng đột nhiên vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhóm tăng hỏa táng bịt tai không nghe, dùng hết sức lực toàn thân tăng thêm gió. Tam Sơn hòa thượng đứng ở bên ngoài phòng hỏa táng, loáng thoáng nghe được những tiếng kêu thảm thiết, hai tay hợp thành chữ thập, ảm đạm tụng niệm:



“Nam vô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha..."