Say Mộng Giang Sơn

Chương 679: Tham vọng của Nam hậu




Hai ngày này, Lai Tuấn Thần và Vệ Toại Trung thảm hại ra về đã đem chuyện Thái Bình công chúa mời rất nhiều tài tử phong lưu, thiếu niên anh tuấn thậm chí là một vị xuất gia thanh dật xuất trần cùng tới Long Môn, làm những chuyện đất trời không hay ....kể ra khắp nơi.



Xét thấy tác phong truyền thống của Công chúa Đại Đường phóng đãng thành tính, nhất là còn quyến rũ là người xuất gia lại có Công chúa làm gương trước, chuyện vui vẻ phong lưu này lập tức được dân chúng tán thành và truyền bá, trở thành đề tài câu chuyện cho bọn họ sau những buổi trà đạo, ngày hội tân xuân. Mà ngay cả chuyện Thái Bình công chúa “có bầu mấy tháng” đều không thể ngăn được sự truyền bá của lời đồn đại này.



Trương Thuyết ở Long Môn hai ngày, dưới sự khuyên bảo của bằng hữu tốt là Cao Tiễn, đã có ý đầu nhập làm môn hạ của Thái Bình công chúa, nhưng khi y quay về thành nghe được lời đồn đại này, tức thì vứt bỏ ý niệm đầu nhập làm môn hạ của Thái Bình công chúa luôn. Mấy ngày ở Long Môn, y đương nhiên biết tin đồn này không phải là sự thật, nhưng miệng lưỡi con người đáng sợ, mồm miệng mọi người đều gắn vàng, y lại là người cực kỳ yêu quý lông chim quân tử, bởi vậy mà không muốn tự hủy danh dự.



Nhưng y cũng không muốn bởi vậy mà đắc tội với Thái Bình công chúa, trong lòng quyết định sau này nên ít lui tới với nàng là được. Thái Bình công chúa hoàn toàn không biết gì cả đối với tính toán này của y, theo tin tức phản ánh của Cao Tiết đưa tới, nàng còn tưởng rằng hành trình Long Môn lần này đã thành công đả động vị tài tử này, rất có hi vọng mời chào được y đầu nhập làm môn hạ.



Sau khi Thái Bình công chúa rời khỏi Long Môn, lập tức tiến cung du thuyết Hoàng đế điều lang quân trở về quân doanh.



Thế gia vì ích lợi cộng đồng cùng tiến cùng lui, từ lâu đã có thói quen tạo áp lực với hoàng quyền, từ Hán Tấn tới nay đã thành quen, nhưng chưa từng có thế gia nào vì điều ấy mà thành lập một tổ chức chuyên môn, nếu đem sự tồn tại của tổ chức này tiết lộ cho một thành viên hoàng thất biết, không thể nghi ngờ đó là một phương thức ngu xuẩn nhất, dù là quan hệ giữa hắn và thành viên hoàng thất có mật thiết đến đâu.



Cho nên Dương Phàm chắc là sẽ không đem sự tồn tại của “Thừa tự đường” và nhân vật vai trò của mình trong “Thừa tự đường” nói cho Thái Bình công chúa biết. Cũng bởi vậy, hắn cũng hoàn toàn không có lý do gì cự tuyệt đề nghị của Thái Bình công chúa. Chẳng lẽ hắn tình nguyện ở trong núi trồng rau? Điều này không hợp tình lý. Hắn vẫn vì cứu phục Lý Đường mà cố gắng, hiện giờ lại cự tuyệt trở về binh nghiệp, cũng lại càng không hợp tình lý.



Cho nên, ít nhất ở trong mắt Thái Bình công chúa, lang quân của nàng là vui vẻ đáp ứng rồi.



Giờ phút này Võ Tắc Thiên đang cùng hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi ở Phi Hương điện thưởng mai.



Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi một trái một phải rúc bên Võ Tắc Thiên như chim én nhỏ nép vào một cây cổ thụ, nói năng nhỏ nhẹ, tình ý kéo dài.



- Bệ hạ, sao lại có chuyện hoang đường này chứ? Từ xưa đến nay, đều là nam nhân chủ chưởng thiên hạ, nữ nhân phụ thuộc nam nhân, đương nhiên không tồn tại chuyện nam nhân đòi hỏi danh phận với nữ nhân. Nhưng bệ hạ ngài thì khác, ngài là nữ hoàng, là Nữ hoàng đế độc nhất vô nhị từ xưa đến nay, thiên hạ địa thượng đấy.



- Đúng vậy, nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, bệ hạ thân là Hoàng đế, vì sao lại không thể? Nếu Bệ hạ cho chúng ta một danh phận, cũng đúng lúc chặn miệng những đại thần kia, đỡ để bọn họ nói này nói nọ trước mặt Bệ hạ. Huynh đệ chúng thần cũng không cần lén lén lút lút, che che giấu giấu như vậy...



Hai huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi sau khi được nữ hoàng Võ Tắc Thiên đặc biệt sủng ai, bất kể có yêu cầu gì, nữ hoàng đế đều đồng ý đáp ứng hai tiểu tình nhân này. Mồm miệng của hai huynh đệ càng lúc càng lớn, giờ phút này đang mê hoặc Võ Tắc Thiên cho bọn hắn một danh phận chính thức, phong bọn họ là hoàng hậu và quý phi.



Nam nhân đòi hỏi danh phận với nữ nhân? Nam nhân làm Hoàng hậu và quý phi?



Võ Tắc Thiên vừa mới nghe bọn hắn nói ra điều thỉnh cầu này, không kìm nổi cất tiếng cười to, chỉ cảm thấy hai tiểu tình nhân này quá thú vị, không ngờ có thể đề xuất một yêu cầu buồn cười như vậy. Nhưng hai người cứ nũng nịu năn nỉ, Võ Tắc Thiên sau khi cân nhắc, cảm thấy cũng không phải là không thể.



- Trẫm lấy thân phận nữ nhân trở thành Hoàng đế, vốn là đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa, đương nhiên không có tiền lệ mà theo, nếu trẫm đã là Hoàng đế, vì sao không thể phong phi phong hậu chứ?



Hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi thấy nữ hoàng đế đang suy nghĩ, dường như có chút dao động, trong lòng mừng rỡ, đang định tiếp tục làm nũng, đòi hỏi thì nội thị Tiểu Hải đột nhiên đuổi tới, khom người bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Bệ hạ, Thái Bình công chúa tiến cung, muốn tìm gặp bệ hạ!



- Ồ!





Võ Tắc Thiên buông một cành hoa mai ra, quay đầu hỏi:

- Nó ở đâu?



- Đang đợi ở ngoài cung ạ!



- Truyền nó vào đi!



Võ Tắc Thiên dứt lời, đi vào trong Phi Hương điện. Hai huynh đệ Trương Xương Tông khẩn trương đuổi theo mau, Trương Dịch Chi nói:

- Bệ hạ, Dịch Chi vừa mới nói...



Võ Tắc Thiên nói:

- Các ngươi tạm thời lảng tránh một chút, chuyện này, đợi trẫm nghĩ kỹ rồi tiếp tục định luận sau.



Trương Xương Tông nói:

- Bệ hạ, nếu người ta có danh phận rồi, thì hiện tại đã có thể thoải mái ở bên Bệ hạ, không cần phải trốn tránh nữa, còn trông mong Bệ hạ đáp ứng!



Nói xong, hai huynh đệ cầm tay nhau đi vào sau tầm màn che.



Sau khi Thái Bình công chúa trở về thành, cũng không kịp quay về nhà nên lúc này vẫn mặc ào bào lông cừu trắng tuyết.



Thái Bình công chúa đứng ở Phi Hương điện, vừa thấy Võ Tắc Thiên liền cười gọi:

- Nhiều ngày không gặp, a mẫu có khỏe không?



- Khỏe khỏe khỏe, vi nương rất khỏe. Con đấy, nên ở trong phủ an thai, không cần thiết phải đến đây.



- A mẫu, nữ nhi rất khỏe mạnh, mẹ không phải không biết, còn nữa, nữ nhi đã là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, hiểu được nặng nhẹ, a mẫu không cần phải lo lắng.



Thái Bình công chúa nói xong, nhận lấy quải trượng đầu rồng từ trong tay Võ Tắc Thiên giao cho một cung nga, mình thì dìu mẫu thân đi đến giường ngồi xuống.



Võ Tắc Thiên cười, hơi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, nói:

- Nha đầu kia, nếu tiến cung, chắc là có chuyện muốn nói với vi nương rồi. Được rồi, cũng đừng có vắt hết óc mà quanh co với mẫu thân nữa, nói đi, lần này con tới, là có chuyện à?



Thái Bình công chúa cười hì hì, nói:

- Nữ nhi có chủ ý gì, chẳng gạt được a mẫu chút nào.




Võ Tắc Thiên hừ một tiếng nói:

- Biết ngay là con có chuyện mà, nói đi!



Thái Bình công chúa ôm lấy cánh tay của bà, năn nỉ nói:

- A mẫu, mẹ hạ đạo ý chỉ, triệu hồi Dương Phàm vào trong quân đi, được không?



- Hử?



Ánh mắt Võ Tắc Thiên trở nên sắc bén, trầm giọng nói:

- Là hắn bảo con tới cầu ta sao?



- Không có đâu ạ!



Thái Bình công chúa nói:

- Là người ta thấy hắn đáng thương, mới nghĩ xin a mẫu thi ân pháp ngoại, tha hắn một lần.



Võ Tắc Thiên làm sao chịu tin, hừ một tiếng nói:

- Vi nương tín nhiệm hắn, mới phái hắn đi Lại Bộ, hắn giỏi lắm, làm chẳng ra gì thì thôi, lại còn dùng người toàn có khuyết điểm, chẳng có tài gì, làm vi nương mất cả thể diện. Dựa vào tính tình của vi nương, nếu hắn không phải là Dương Phàm, thì dễ dàng tha cho hắn sao? Hiện giờ chỉ phái hắn đi Long Môn để tự nghiền ngẫm khuyết điểm, hắn đã không cam lòng rồi hả? Còn cầu đến con sao?



Thái Bình công chúa nói:

- Thật sự không phải là chủ ý của hắn! A mẫu trừng phạt cảnh cáo Dương Phàm, cũng là khổ tâm muốn bồi dưỡng hắn. Dương Phàm biết đây là ý tốt của a mẫu, bởi vậy rất nguyện lòng, mấy ngày nay vẫn canh giữ ở Long Môn. Nhưng Lai Tuấn Thần lại không cam lòng, còn tìm đến hắn để gây chuyện đấy!




Võ Tắc Thiên ngạc nhiên nói:

- Sao lại chuyển sang Lai Tuấn Thần rồi hả?



Thái Bình công chúa nói:

- A mẫu, quan hệ giữa Lai Tuấn Thần và Dương Phàm, việc này hẳn mẹ cũng biết rồi. Nay Lai Tuấn Thần phục khởi, được a mẫu tiếp tục trọng dụng, nhưng Dương Phàm lại bị giáng chức Long Môn, Lai Tuấn Thần có thể không đi ra oai với hắn sao? Lai Tuấn Thần mở “'Thiêu vĩ yến’ tại Long Môn, muốn chế ngạo Dương Phàm.



Cũng may, nữ nhân mời mấy vị bằng hữu tốt, có ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi, có Huệ Phạm đại sự, có đám người Thôi Thực Thôi công tử cùng đến Long Môn, Lai Tuấn Thần vào ở Long Môn vốn cũng không hợp quy củ, hắn lại hô bằng hữu gọi hữu, nắm giữ cung thất, đám người Trương Đồng Hưu bắt hắn phải rời khỏi, Lai Tuấn Thần không chịu, song phương đầu tiên là động miệng, sau còn động tay chân...



Sau màn che, Trương Xương Tông nghe đến đó giật mình kinh hãi, nói nhỏ với Trương Dịch Chi:

- Nhị huynh và Bát đệ, Cửu đệ sao lại đắc tội với Lai Tuấn Thần chứ?



Trương Dịch Chi sầm mặt xuống, hừ lạnh nói:


- Lai Tuấn Thần cũng quá cuồng vọng, ngay cả Trương gia ta mà cũng không coi ra gì!



Bên ngoài, Thái Bình công chúa đem chuyện trải qua kể lại một lượt, nói với Võ Tắc Thiên:

- Lai Tuấn Thần mất mặt, đem thù này ghi tạc trên người Dương Phàm. A mẫu phong Lai Tuấn Thần làm Ti Nông Thiếu Khanh, đúng là cấp trên của Dương Phàm rồi, hắn sao có thể từ bỏ ý đồ? Bởi vậy nhất định phải tìm Dương Phàm để gây chuyện đấy.



Võ Tắc Thiên nhíu mi nói:

- Nếu hắn không sai, dù cho Lai Tuấn Thần muốn tìm kế chọc tới hắn, thì có làm gì được hắn nào?



Thái Bình công chúa làm nũng nói:

- Sao chịu nổi có kẻ sẽ cứ dùng kế với mình chứ, a mẫu cứ điều Dương Phàm vào trong quân, hai bên phân thuộc khác nhau, Lai Tuấn Thần muốn tìm hắn gây phiền phức cũng không dễ dàng. Nếu a mẫu còn muốn trừng phạt cảnh cáo hắn, vậy...trước tiên a mẫu có thể điều hắn đến nơi nào đó để hắn nếm chút khổ sở, chẳng phải cũng giống nhau sao?



Thái Bình công chúa thấy mẫu hoàng không muốn điều động Dương Phàm, liền chủ động hạ một bậc thang xuống cho bà, dù sao có nàng ở trong kinh, cho dù điều Dương Phàm đến địa phương cũng là tạm thời, qua phong ba là có điều hắn trở về, dù lòng vòng một chút, nhưng cũng không khiến người nào nghi ngờ nàng có lòng nắm quân quyền.



Võ Tắc Thiên không vui nói:

- Con gái à, chuyện hoang đường giữa con và hắn....vi nương không quản con, nhưng nếu con muốn can thiệp quốc sự, vậy không ổn, chức quan văn võ, tổ chức bộ máy một nước, sao có chấp nhận việc tư?



Thái Bình công chúa nói:

- Điều này sao tính là việc tư, lúc trước Dương Phàm từng lập được chiến công hiển hách vì triều đình đấy. Mẫu thân thường nói cần phải dùng người như này, con thấy, Dương Phàm vẫn nên đến quân ngũ nhiều hơn, mới có thể phát huy được sở trường. Ở trong nha môn, các quan lại lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, Dương Phàm lại có tình cách thẳng thắn như thế, sao mà làm được?



Sau màn che, Trương Xương Tông vui vẻ nói:

- Tốt quá, có Dương Phàm chắn tai họa, nếu không thì đã chọc tới con chó điên kia rồi.



Trương Dịch Chi mặt âm trầm nói:

- Sợ là không có đơn giản như vậy. Lát chúng ta nói với bệ hạ một tiếng, để huynh đệ chúng ta xuất cung một chuyến, hỏi rõ Nhị huynh. Lai Tuấn Thần là một con rắn độc âm hiểm, không thể không đề phòng!



Trương Xương Tông vốn không để ý, nhưng nếu Trương Dịch Chi nói như vậy, Trương Xương Tông cũng đồng ý theo.



Bên ngoài, Võ Tắc Thiên bị con gái quấn lấy, không có cách nào khác, đành phải nói:

- Được rồi được rồi, vi nương biết rồi! Chuyện này để vi nương nghĩ một chút đã, rồi quyết định sau.



Thái Bình công chúa thấy mẫu thân dù chưa đồng ý ngay, nhưng cũng không phải cự tuyệt hoàn toàn, vẫn còn có hy vọng, bởi vậy cũng không dám quấy rầy bà nữa, mà lập tức ngoan ngoãn vâng lời, nói thêm dăm ba chuyện về việc nhà, dụ dỗ được mặt rồng Võ Tắc Thiên vui vẻ, đúng lúc này, nội thị Tiểu Hải lại rón ra rón rén đi tới, hạ thấp người nói:

- Bệ hạ, chủ trì chùa Bạch Mã cầu kiến!