Say Mộng Giang Sơn

Chương 621: Không chết không ngừng




Dương Phàm và A Nô ra khỏi đường lớn, đi ven theo con đường nhỏ, trong phút chốc đã vượt qua mô đất, nhìn về phía trước, chiếc xe kia ở phía trước không xa, xem ra tốc độ cũng không nhanh.



Dương Phàm vừa thấy bên cạnh chiếc xe đó có hai thị vệ, trong lòng trầm xuống:

- Đuổi nhầm người rồi.



Khương công tử vì để mê hoặc địch nên vượt lên mấy cỗ xe ngựa không cùng phương hướng, nhân viên hộ vệ đều bằng nhau, nếu chiếc xe này là chiếc hắn muốn tìm, thì bên cạnh phải là có bảy tám thị vệ mới đúng.



Thật ra, hắn cũng biết lúc này đuổi nữa, hy vọng đã quá mong manh chỉ là từ đầu đến cuối không đành lòng, không muốn từ bỏ, mãi tới lúc đuổi kịp chiếc xe này, phát hiện nó không phải mục tiêu của mình, sự tuyệt vọng và uể oải này giống như đâm đầu vào một ngọn núi lớn vậy.



Tên hộ vệ bên cạnh chiếc xe ngựa kia chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, vội vàng rút đao đề phòng, chợt nhìn rõ Dương Phàm, vội cho đao vào vỏ, kinh ngạc hô lên một tiếng:

- Dương Lang Trung.



Dương Phàm hơi giật mìnhtập trung nhìn…không nhận ra.



Hắn không nhận ra hai người đó nhưng hai người đó lại nhận ra hắn, Dương Phàm và Độc Cô thế gia qua lại chưa tới một ngày, Dương Phàm sẽ không nhớ diện mạo hai hộ vệ của Độc Cô Thế Gia, hai hộ vệ đó lại không thể nhận không ra người bạn tốt của gia chủ.



- Các ngươi là ai?



Trong lòng Dương Phàm có một tia hy vọng trỗi dậy, thúc ngựa tiến lên phía trước.



Ninh Kha cô nương trong xe nghe thấy tiếng thị vệ la lên, bước ra dưới sự dìu đỡ của Thuyền Nương.



Giống như một cây cỏ non nớt chui ra từ trong khe hở ở một khối nham thạch, ngọn cỏ lay động trong gió, vô cùng mảnh mai, nhưng sự xuất hiện của nó, khiến toàn bộ nham thạch không chút tức giận mà sinh sôi cảm giác có thêm sinh mạng.



Thiển Lộ”, nhẹ nhàng vén lên, lộ ra một gương mặt trắng trẻo thanh tú, giống như là cây cỏ mạnh mẽ đó, dáng vẻ yếu ớt non nớt vừa chồi ra khỏi mặt đá, liền vội vàng nở ra nụ cười.



- Nhị Lang.



Trên mặt Ninh Kha hiện ra nụ cười vui sướng, nàng biết Dương Phàm rất vội, cho nên không nói câu khách sáo, liền nói:

- Đại huynh đuổi theo xe của Khương công tử, trước tiên đi ra khỏi thành, khụ khụ…, ven đường có để lại ký hiệu rồi đi về bên này rồi…



Bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Kha chỉ về phía trước, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một cổ tay trắng.



Cổ tay của nàng không đeo gì cả, cổ tay quá gầy, cho dù là một chiếc vòng ngọc, đeo ở phía trên cũng có chút lắc lư, một khi không cẩn thận, sẽ trượt xuống cổ tay.



- Đa tạ.



Dương Phàm gật đầu dứt khoát, hai chân nhấc lên bàn đạp ngựa, phi đi thẳng theo hướng tay của Ninh Kha cô nương chỉ.



A Nô ngồi phía sau Dương Phàm, trong lúc vội vã, cũng chỉ gật đầu cảm kích với Ninh Kha.



Thuyền Nương lắc đầu, hạ giọng nói:

- Người này tính cách quá kích động.



Ninh Kha thản nhiên nói:

- Không phải như vậy, không có ý đó.



- Ừ?

Thuyền Nương không hiểu.



Ninh Kha ngồi lại vào xe, chiếc xe đuổi theo sau Dương Phàm và A Nô liền đuổi về phía trước.



Ninh Kha dịu dàng nói:

- Đào kép học diễn, thường có một câu hành ngôn “ không điên rồ, không tồn tại”. Theo ta thấy, làm người không phải là không như vậy sao? Vì là con người nên thường có chút ngay thẳng,



Nàng trầm mặc một lát, lại nói:

- Sự nhẫn nhịn của Câu Tiễn, sự độc ác của Lưu Bang, có lẽ đều là bản lĩnh cần có của người đàn ông để thành nghiệp lớn,, nhưng ta… rất không thích. Làm người như vậy,thật vô nghĩa, đàn ông như vậy, thật không ra gì.



- Tiểu thư có phải thích Dương Phàm không?



Những lời này đã vọt tới miệng, lại bị Thuyền Nương nuốt lại. Tính tình của tiểu thư luôn đạm bạc, trước đây chưa từng yêu thích một người đàn ông nào, càng không hiểu cách biểu hiện sự tình cảm với một người đàn ông như thế nào.



Nàng quá khổ, căn bệnh giống như một con ác ma mãi mãi không thoát khỏi được, mãi mãi bám đuổi lấy nàng, hạnh phúc vui vẻ với một thế gia vốn là con gái cưng của trời mà nói, mãi mãi đều là một sự xa xỉ. dù cho bữa cơm nào đó nàng có thể ăn thêm một miếng,, một ngày nào mặt mày tươi tỉnh hơn thì Thuyền Nương đều sẽ thích đến mức muốn tràonước mắt, nếu tiểu thư thật sự thích người đàn ông đó, vì sở thích của tiểu thư, bà ta sẽ không tiếcthứ gì, sẽ tác hợp cho tiểu thư và người đàn ông đó đến với nhau.



Nhưng, với tuổi của tiểu thư sớm nên lập gia đình rồi, cho dù nàng trước giờ chưa từng thích một ai, gia tộc cũng sẽ không để một vị cô nương qua cái tuổi đôi mươi rồi mà vẫn còn là khuê nữ, nàng sở dĩ vẫn chưa lấy chồng, là vì cơ thể suy yếu, cho nên Thuyền Nương không dám hỏi, bà ta sợ sẽ khiến tiểu thư xúc động mà đau lòng.



Ninh Kha trầm mặc rất lâu, cười với nàng, ánh mắt sáng lên:

- Ta đã định trước không sống được bao lâu nữa, cho nên…ta tình nguyện sốngoanh liệt như vậy.



Ánh mắt của Thuyền Nương liền bị mờ bởi một màn sương mù, nén xuống nghẹn ngào, miễn cưỡng cười nói:

- Tiểu thư lại nói lời ngốc nghếch rồi, cơ thể của tiểu thư tuy hơi yếu, nhưng người ta thường nói: “bệnh lâu thọ dài”, tiểu thư nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, cho dù tôi chết rồi, tiểu thư cũng sẽ sống tốt.



Ninh Kha mỉm cười, tựa như một sinh mạng kiên cường sinh ra dưới nham thạch, cuối cùng tôi luyện ra một thân hình non yếu từ trong khe hở, hướng lên trời cao, hướng xuống mặt đất thỏa sức sinh sôi, cảm nhận được ánh mặt trời, lộ ra một nụ cười xinh đẹp mỹ mãn.



※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※



Trong đồng hoang, một phương Lư gia chỉ còn sót lại một gã thị vệ cuối cùng còn đang vùng vẫy trong cái chết



Thị vệ một phương của Độc Cô Thế Gia đã có người mang theo một con chiến mã về, vòng cỗ xe ngựa vào trong đó.



Việc tới nước này, cho dù trong xe có người họ cần tìm hay không, bọn họ cũng sẽ không để một người nào sống rời khỏi đó, không chết không dừng.



Lục Bá Ngôn vẫn đang đứng trên càng xe, vững vàng, cho tới khi kỵ sĩ của Độc cô gia vây quanh lão và chiếc xe, lão cũng không có chút manh động. Cho tới khi phu xe kia cũng nhảy xuống, nhặt đao lên, gào thét xông tới, lão vẫn bất động, tựa như một con tò te điêu khắc vậy.



Trên người mang theo vết thương càng trở lên hung ác, thị vệ Độc Cô kia giống như một bầy sói muốn xé người phu xe kia ra thành nhiều mảnh nhỏdơ đao thép dính máu, dường như lộ ralớp răng dày đặc, tiến từng bước gần về phía chiếc xe.



Mấy thị vệ thúc ngựa vây quanh xe một tay nhấc cương, một tay nhấc đao, nóng lòng muốn thử.



Nếu trong xe này thật sự có Dương phu nhân, bọn họ lo lão nhân này sẽ bắt Dương phu nhân làm con tin, cho nên nếu lãoxoay người, những kỵ sĩ kia sẽ không tiếc mọi thứ mà xông lên ngăn cản lão, đâu sợ đồng quy vu tận! Nhưng bao nhiêu võ sĩ thân thủ cao siêu như vậy đều đã bị giết sạch, huống hồ đây chỉ là một lão già? Chỉ e Lão Nhân còn bị thương trên người một trận gió cũng có thể thổi bay.



Bọn kỵ sĩ có chút khinh miệt nhìn lão, có lẽ tiếp theo lão già này có thể làm việc duy nhất đó là quỳ xuống xin tha mạng?



Lão nhân này không quay người vào xe, cũng không quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, lãođột nhiên động đậy, tựa như một chiếc lá khô bị gió thổi dậy, lặng lẽ phóng người lên, dừng ở trước xe ngựa khoảng hai trượng, chân đứng vững vàng, một đao vung lên, quay quay vài vòng, rồi rơi một cách vững chắc vào tay lão.




Chúng kỵ sĩ ồn ào, hóa ra người này mới là cao thủ thực sự.



Tuy bọn họ người đông thế mạnh, tuy bọn họ trẻ tuổi cường tráng, nhưng trong chốc lát đều trở nên căng thẳng, ngay cả bốn thị vệ giỏi nhất của Độc Cô Vũ trước sau đều không rút đao căng thẳng nhích dần về phía lão rồi mới rút đao trong vỏ kiếm ra.



Lục Bá Ngôn cầm đao trong tay, thái độ già nua vừa nãy không còn nữa, ngoài ánh sao phát ra trong ánh mắt của lão, cả người lão cũng tỏa sáng một sự linh hoạt, sắc bén vô cùng, khí thế lừng lẫy. Các thị vệ vây xung quanh không hẹn mà cùng lui lại một bước, dường như cảm thấy mùi của sự nguy hiểm.



Nhưng mùi nguy hiểm này lập tức thu lại, bởi vì tiếng vó ngựa từ xa xa vọng tới, hai người, một ngựa, ngựa đã cố hết sức, người ngồi trên ngựa, lao về phía trước, dường như vang lên một tiếng kiếm sắc phá tan trời đất.



Trong lúc nhất thời, thị vệ bốn phía không hiểu rõ thân phận của đối phương, lập tức phân ra thành mấy đội để đề phòng, Lục Bá Ngôn chỉ nhìn thấy một thân hình, liền hiểu là ai tới, không khỏi vuốt râu, vui mừng.




Biểu hiện của lão càng bị người ta tưởng lầm rằng người đến là viện binh của lão, cho tới khi một con ngựa vụt tới trước mặt, Độc Cô Vũ nhìn rõ người tới, liền hét lớn:

- Người một nhà.



Con ngựa kia ra sức chạy theo quán tính, khi lao về phía trước cuối cùng không chạy nổi nữa, vó ngựa bị một cơ thể đẩy đi, ầm ầm đổ xuống, Dương Phàm và Thiên Ái Nô phân chia trái phải, hăng hái nhảy lên, rồi lại rơi xuống đất, tạo thành một góc, giằng co với Lục Bá Ngôn.



- Nương tử của ta…ở đâu?



Khi Dương Phàm nói, âm thanh đã có chút run rẩy, cả đường trong đội xe của Lư gia đã có Lục Bá Ngôn, điều này khiến hắn vui mừng như điên, hắn biết Lục Bá Ngôn là nhân vật quan trọng dưới quyền của Khương công tử, lão ở đây, vậy thì tám chín mươi phần trăm Tiểu Man cũng xe ở trên xe ngựa này, quan tâm quá, đến mức giọng nói đã trở nên run rẩy.



A Nô ngậm miệng không nói gì, chỉ là tay phải đặt kiếm về phía sau, tay trái nắm lấy, dường như rút ra một vật gì đó từ trong tay áo. Lục Bá Ngôn mỉm cười với nàng, lạnh nhạt nói:

- Cái đồ chơi đó, không làm thương được ta đâu.



A Nô ngậm miệng không nói gì, nàng cũng tin ám khí của mình không làm bị thương được Lục Bá Ngôn, nhưng có thể gây phiền phức cho lão. Thấy vết thương của Lục Bá Ngôn không nhẹ, võ công của lão lại giỏi, vết thương nghiêm trọng như vậy, vẫn có thể phát huy mấy phần chiến lực? Việc đã tới nước này, sợ hay lo lắng đều là vô ích, liều mạng mà thôi.



Dương Phàm tiến lên một bước, đao thép vung lên, trầm giọng hỏi:

- Nương tử nhà ta ở đâu?



Lục Bá Ngôn mỉm cười nói:

- Nếu ngươi có thể giết lão phu, có thể kiểm tra xe, đáp án, ngươi đương nhiên sẽ biết.



Trong mắt Dương Phàm mơ màng, chân phải chậm rãi trùng xuống, hai tay nắm chặt chuôi đao, đột nhiên hét lớn một tiếng, đao thép hóa thành một đường sấm sét, bổ về phía Lục Bá Ngôn.



Cùng lúc đó, A Nô cũng quát lên một tiếng, tay trái lật lên, một đạo hàn quang vung ra, đồng thời cơ thể động đậy, khuỷu tay cầm kiếm ở một góc độ rất quỷ dị đâm vào bụng Lục Bá Ngôn.



Tay Lục Bá Ngôn khẽ vẩy lên, đao trong tay bị bắn ra bốn phía thay đổi liên tục, phát ra một tiếng ông ông, thân hình một bước không lùi, mặc cho đao thế của Dương Phàm linh hoạt sắc bén, A Nô chiêu kiếm linh động, kỳ dị, cứng cỏi như bàn thạch, sừng sững bất động.



Đao của Dương Phàm hùng hồn dũng mãnh, sắc bén vô cùng, kiếm của A Nô nhanh như điện, linh động kỳ dị, một nhanh một chậm, một nặng một nhẹ, vây quanh Lục Bá Ngôn như gió xoáy, các thị vệ mắt thấy võ công của hai bên như vậy, đều căng thẳng tới mức lòng bàn tay đều thấm mồ hôi.



- Đinh đinh, đang đang.



Ánh đao lóe lên, trận gió thét gào, hai người Dương Phàm và A Nô công kích nhiều như mưa rào, nhưng rơi vào tay Lục Bá Ngôn, lại chỉ có tiếng “đinh đinh đang đang”, giống như bọn họ đang rèn sắt.



Trận chiến này, không chết không ngừng!