Say Mộng Giang Sơn

Chương 57: Vô tâm cắm xuống




- Vị tiểu nương tử bỏ trốn cùng Dương Nhị giờ lại bỏ trốn với người khác rồi!



Tin tức sốt rẻo này không biết từ miệng người nào mà ra, nhưng đại khái là qua buổi trưa không lâu thì tin tức này đã bắt đầu truyền ra phường Tu Văn, đến đêm thì toàn bộ người ở phường Tu Văn đều đã biết hết.



Người nào cũng phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình thêm thắt trau chuốt cho câu chuyện tình này, do đó càng khiến câu chuyện trở nên tha thiết, cảm động, cuốn hút và cũng không kém phần hợp lý. Cuối cùng thì câu chuyện trở nên hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho dù là Dương Phàm có đứng ra vung tay hô to: “Nương tử nhà ta chưa từng bỏ nhà theo trai!” thì cũng chưa chắc có người nào tin.



Qua sự sáng tác của quần chúng nhân dân, câu chuyện là như này:



Nữ thương nhân bỏ trốn cùng Dương Phàm năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, da trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt vời, đáng tiếc tính cách dâm loàn, đa tình.



Lúc trước cô ta bỏ trốn theo Dương Nhị chỉ là ý loạn tình mê nhất thời, tuy rằng Dương Nhị tuấn tú, nhưng nhà lại quá nghèo, mà nữ thương nhân kia thì xuất thân giàu có quen sống ăn ngon mặc đẹp, an nhàn sung sướng, sao có thể chịu đựng được cuộc sống khó khăn thế kia.



Kết quả là, thừa dịp Dương Nhị làm việc tại phường thì nữ thương nhân này đi khắp hang cùng ngõ hẻm mê hoặc một người bán hàng rong, cuối cùng thu dọn đồ đạc bỏ trốn cùng người bán hàng rong kia.



Trong nhà Dương Nhị vì sao mấy ngày nay không thấy nổi lửa nấu cơ? Là bởi vì nữ thương nhân kia đã bỏ trốn cùng người ta.



Mấy ngày nay vì sao Dương Nhị không về nhà, mà ban ngày thì người trong phường cũng ít gặp hắn? Đó là bởi vì hắn ra ngoài tìm vợ rồi.



Tiêu Thiên Nguyệt sau khi mất vợ vẫn không dám nói với hàng xóm láng giềng, việc tìm kiếm vợ cũng dè dặt, sợ nói ra sẽ gây ra đủ lời đồn nhảm, bị mọi người chê cười. Lúc này lại ưỡn ngực gióng trống khua chiêng đi tìm vợ đã nhặt được kia.



Trời có sập xuống thì lại có đỉnh cao khác đỡ lấy, Tiêu Lang kia là bị mất vợ, còn Dương Nhị thì là vợ bỏ nhà theo trai, đây là khác nhau về bản chất, sao hắn không mất mặt chứ? Bởi vậy, khi hắn ra ngoài làm việc thì lại gặp phải bất luận dị nghị gì, sự hấp dẫn của câu chuyện vợ Dương Phàm bỏ nhà theo trai là ở chỗ đó.



- Đáng thương cho Dương Nhị si tình lại gặp phải nữ nhân dâm loàn ham phú quý như vậy. Cũng không biết hắn có vượt qua được không, nếu chẳng may cứ nghĩ quẩn trong lòng thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Thật là oan nghiệt mà!



Các đại nương có lòng tốt tụ tập với nhau thì thầm sau đó không kìm nổi sự đau lòng cầm vạt áo lên chậm chậm khóe mắt, rơi lệ vì thương hại hắn.



- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Dương Nhị tới rồi, đừng để hắn nghe thấy!



- A, thím Lưu à, trưa mai đi cùng ta đến chợ Nam nhỉ.



-Ta nghe nói trong Kiều Tứ gia rồi, Lưu Ngự sử gia còn tuyển chọn đầu bếp đúng không?



Vài vị đại nương vội vàng thay đổi đề tài, đợi Dương Phàm đi qua rồi thì lập tức lại xúm vào bàn tán.



Dương Phàm cảm thấy rất quỷ dị, hắn tới đâu, gặp phải ai thì vẻ mặt người đó đều rất quỷ dị. Hắn cảm thấy những người này túm tụm vào bàn tán chắc chắn là có liên quan đến hắn, nhưng mỗi khi hắn đi qua vểnh tai lên nghe thì lại nghe những chuyện không liên quan gì đến hắn cả.



- Mã Kiều ngốc này lại đi đâu rồi.



Dương Phàm bắt đầu tức giận.



- Mã Kiều, ngươi ra đây cho ta!



Ở ngõ nhà Diện Phiến Nhi, cuối cùng Dương Phàm đã thấy Mã Kiều, lập tức xắn tay áo lên bước tới túm cổ áo gã, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Mã Kiều, ngươi lại ở bên ngoài nói ta gì đó?




Mã Kiều biến đổi sắc mặt nói:



- Tiểu Phàm, oan uổng cho ta quá, ta sao có thể nói chuyện này ra ngoài được? Quan hệ chúng ta thế nào chứ, hai người chúng ta tuy rằng không phải anh em ruột thịt thì cũng là huynh đệ thân thiết, ta sao có thể nói chuyện bê bối của đệ ra ngoài được? Đệ coi Mã Kiều ta là loại người nào? Đệ mất mặt, chẳng lẽ ta còn thể diện sao?



Dương Phàm khó hiểu buông lỏng tay, hỏi:



- Khoan khoan, ngươi nói rõ ràng trước đã, rốt cuộc là chuyện gì về vậy?



Mã Kiều cười khổ nói:



- Tiểu Phàm, cả đời chúng ta là huynh đệ, sao ta gạt đệ? Nói thật, lúc vừa nghe tin tức đó ta cũng không tin. Mỗi lần ta gặp hai người đều thấy tình cảm thắm thiết, sao cô ta lại có thể tuyệt tình nói bỏ đi là bỏ đi được. Nhưng ta vừa mới qua nhà đệ, quả thật cô ấy không ở đó, vậy là thật rồi.



Tiểu Phàm, một nam nhân để xảy ra chuyện này đúng là khó ngẩng đầu lên được, nhưng đệ không nên cứ giấu diếm. Nghe ta nói này, đệ đừng để chuyện này trong lòng, loại phụ nữ như vậy bỏ đi rồi thì thôi! Dù giữ lại thì sớm muộn cũng sẽ gây ra những chuyện làm đệ xấu mặt. Vừa rồi ta đến thương lượng với tiểu Ninh...



Dương Phàm dần dần hiểu ra, thần sắc trở nên cổ quái:



- Kiều ca, ý huynh nói là...a Nô?



- Đúng vậy?



- Người trong phường nói cô ấy bỏ trốn?




- Đúng vậy?



-...



- Tiểu Phàm, đừng đau khổ nữa, nhìn bộ dạng đệ như vậy, ta thật đau lòng. Vừa rồi ta bàn bạc với tiểu Ninh, cô ấy có một biểu muội năm nay vừa tròn mười hai tuổi, mà ngươi mới mười bảy, muốn thành thân còn phải đợi ba năm nữa. Đến lúc đó cô ấy mười lăm, đệ hai mươi, thật xứng.



- ...



- Lưu đại nương nói, hôm nào dẫn nha đầu đó tới để hai người gặp mặt, nếu đệ thấy hợp mà nhà gái cũng đồng ý, vậy thì sẽ đính hôn trước cho các người. Nếu không thấy hợp cũng không sao, các đại nương trong phường cũng nói, chỉ cần đệ vừa mắt với cô nương nào thì nhất định sẽ đồng ý gả cho ngươi.



- ...



- Tiểu Phàm, đừng nhớ đến cô ta nữa, cô ta đã bỏ đệ theo người khác, đó là cô ta không biết trân trọng. Nam nhân như đệ có đốt đèn lồng cũng khó tìm, cô ta có mắt không tròng...



Dương Phàm hít một hơi thật sâu, từng chữ hỏi:



- Ai nói cho huynh là a Nô bỏ theo người khác?



Vẻ mặt Mã Kiều kinh ngạc:



- Cô ta không bỏ đi? Vậy cô ta còn ở nhà sao? Người nói ra chuyện này thật đúng là...Như vậy thì thật tốt quá, ta lập tức đi phân trần cho đệ, bảo bọn họ đừng có phá hoại thanh danh của nương tử đệ nữa.




Dương Phàm cúi đầu, hai vai run lên kịch liệt.



Mã Kiều vội vàng hỏi:



- Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy?



Dương Phàm cúi đầu thật lâu mới kìm nén được trận cười, hai mắt đầy nước.



Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói:



- Huynh nói đúng, a Nô...đúng là đi rồi...



Mã Kiều nhìn hắn bỗng nhiên giang hai tay ra ôm lấy ôm hắn, xúc động nói:



- Huynh đệ! Ta biết trong lòng đệ rất đau khổ, đệ muốn khóc thì khóc đi! Khóc lên sẽ không khó chịu nữa! Nam nhi trọng tình nghĩa, khóc cũng không mất mặt đâu!



Dương Phàm... dở khóc dở cười.



Hắn thật sự không biết nên phân trần như nào. Thiên Ái Nô đột ngột xuất hiện bị hàng xóm láng giềng cho là nữ bỏ nhà theo trai, mà lý do này dễ được thừa nhận và tin tưởng nhất ở trên phố phường, hiện giờ Thiên Ái Nô rời đi, cũng dùng cách giải thích bỏ nhà theo trai này, thật sự là miệng lưỡi nguy hiểm.



Cho nên Dương Phàm “thừa nhận” chuyện này.



Kể từ đó Dương Phàm trở thành nam nhân thất tình đau buồn đầu tiên ở phường Tu Văn, hắn nhất định nên phối hợp với mọi người đúng không? Nếu biểu hiện như không có chuyện gì thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.



Vì thế, nam nhân thất tình này vào mỗi lúc trời tối sẽ thay y phục dạ hành, lẻn vào Binh bộ tra danh sách vị tướng lĩnh Long Võ Quân phụ trách áp giải Phế Thái Tử Lý Hiền đến Ba Châu, ban ngày thì đi khắp ngõ lớn phố nhỏ bày ra bộ mặt đau khổ sầu muộn, nhận an ủi và lòng tốt của mọi người.



Bất kể nam nữ già trẻ cũng đều nhường nhịn hắn, dỗ dành hắn, lời nói luôn luôn ôn hòa, ngay cả Tô Phường Chính và Võ Hầu Phô Bất Lương Soái lúc nào nói chuyện cũng oai nghiêm nhưng mỗi khi phân phó hắn làm việc cũng phải nhỏ nhẹ.



Tin đồn được lan truyền rộng rãi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại mọi người bày tỏ thiện ý của mình với Dương Phàm. Dương Phàm cũng vui vẻ chấp nhận lý do này để giải thích việc Thiên Ái Nô đột ngột xuất hiện và bất ngờ rời đi. Duy nhất điều khiến hắn phiền não chính là quá nhiều người tiếp cận tỏ tình với hắn nhiều hơn.



Để tránh bị những người vô vị này quấy rầy, Dương Phàm đành phải dùng lý do a Nô vừa mới bỏ hắn mà đi, tâm trạng hắn không tốt để khéo léo từ chối, đặc biệt là từ chối ý tốt tìm kiếm ý trung nhân của các đại nương trong phường.



Lúc này đây nam nhân thất tình lại thăng cấp lên thành nam nhân si tình, thì những ánh mắt nóng bỏng quyến rũ ném về hắn càng nhiều, dường như chỉ cần hắn nói một câu thôi, thì các nữ “bồ tát” sẽ dùng thân thể của mình và tình cảm của mình để an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn.



Những ánh mắt quyến rũ như vậy thật đáng sợ, cho nên lúc Dương Phàm kẹp côn đi qua ngõ nhỏ đường nhỏ, rửa sạch kênh dẫn nước, tuần tra ngõ ngách, duy trì trật tự trị an, chỉ cần gặp ai là đều cúi đầu vội vàng đi ngay, không muốn nói chuyện với họ. Bởi vậy mà bị người ta kết lại thành câu: “Tình tổn thương khó khỏi bệnh, tinh thần chán nản.”



Nam nhi si tình nhanh chóng lại thăng cấp lên thành tình thánh rồi.



Dân chúng thiện lương phường Tu Văn lại sẵn sàng không biết mệt từng bước thêu dệt tình cảm của vị tình thánh này.



Nhưng mà, đúng là có lòng trồng hoa hoa không sống, vô tâm cắm xuống mọc thành rừng. Dương Phàm chưa từng nghĩ đúng lúc này tung tích kẻ thù mà hắn cực khổ tìm kiếm lại có manh mối!