Liễu Quân Phan rời giường, hầu gái ở bên ngoài nghe tiếng lập tức đi vào hầu hạ gã rửa mặt, giúp gã mặc y phục. Liễu Quân Phan hỏi Hạ Hầu cô nương, tiếu tỳ xinh đẹp nói cô nương say vẫn chưa tỉnh lại.
Liễu Quân Phan hiểu câu lạt mềm buộc chặt, lúc này mặc dù hai người đã định ước chung thân nhưng vẫn chưa thật sự trở thành phu thê, muốn duy trì cảm giác tốt đẹp trong lòng Hạ Hầu cô nương không thể dính chặt lấy, vì vậy để lại lời nhắn rồi về nhà.
Liễu Quân Phan và Diêu phu nhân ở chung đã lâu, hiểu tính cách của ả, chắc chắn ả sẽ không chịu để yên đâu. Liễu Quân Phan lặng lẽ quay về phường Vĩnh Khang, trước tiên rình ở góc đường, quả nhiên có gia đinh của Diêu phủ ở trước cửa nhà gã, gã liền vòng vào hẻm sau, leo tường vào nhà, thấy nhà cửa của mình nát bét tơi tả như bị một đội quân đội đạp qua, giày xéo.
Liễu Quân Phan nghĩ tới việc mình sắp được đi Đôn Hoàng làm Phò mã gia nhà quyền quý kia thì chẳng thấy đau lòng nữa. Cũng may đồ vật quan trọng gã đã cất giấu nơi bí ẩn liền lặng lẽ đi lục lọi, quả nhiên là khế ước mua nhà vẫn còn đây. Liễu Quân Phan cất khế ước mua nhà đi, lại trèo tường đi ra ngoài, nhanh như chớp chạy đi tìm người môi giới.
Người môi giới tiếp nhận việc làm ăn của gã, lúc đến nhà thấy trong nhà gã đổ nát thì nhíu mày, cũng may Liễu Quân Phan đã hứa trả lợi nhuận thật hậu hĩnh nên bỏ ra vài đồng tiền trinh, mướn một vài người nhàn rỗi dọn dẹp thanh lý hết tất cả, chỉ bán căn nhà trống.
Chưa đến hai ngày thì người môi giới đã tìm được người mua nhà cho Liễu Quân Phan, nhà bán qua tay được hai mươi vạn tiền.
Liễu Quân Phan nghĩ nhà mình giá trị chỉ có hai mươi vạn tiền, chỉ bằng chút tiền đấu giá bình rượu của Hạ Hầu cô nương thì vô cùng cảm khái, mà cảm khái nhiều thì càng vui mừng thấy mình giỏi may mắn.
Gã đem tình hình nhà của mình uyển chuyển nói với Hạ Hầu cô nương. Hạ Hầu cô nương lại vô cùng thấu tình đạt lý, còn ai ủi một hồi rồi bảo gã ở lại quý phủ. Từ đó về sau, Liễu Quân Phan ra vào trong Thượng Thư phủ, được nữ tỳ hạ nhân trong phủ xưng là Lang quân, ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm, say múa hát ca, quả thật là sướng như thần tiên.
Chỉ là Hạ Hầu cô nương tuy là nữ tử Tây Vực nhưng tính tình ngay thẳng, dám yêu dám hận, nhưng lại rất gia giáo. Du đã thề non hẹn biển với gã, giống như là một người vợ rồi nhưng vẫn chỉ giới hạn ở danh phận, không chịu để gã động vào người. Liễu Quân Phan đành phải cố gắng làm quân tử, còn cố tình sắm vai người bị lừa gạt để lấy lòng Hạ hầu cô nương.
Chợt có một ngày, Hạ Hầu cô nương nhận được một phong thư liền vui mừng nói với gã rằng cha và huynh của nàng đang từ Dương Châu quay về, hôm nay đã sắp về đến rồi, chỉ chờ cha và huynh về là báo cáo phụ thân kết phu thê với gã. Hơn nữa Liễu gia không có người thân thích sống ở Lạc Dương, trong lời nói của nàng có ý muốn gã cùng mình đi tới Đôn Hoàng.
Tới nhà làm rể là một chuyện vô cùng mất mặt, thảo nào Hạ Hầu cô nương lại kiêng dè thăm dò gã như thế, nhưng đối với Liễu Quân Phan mà nói thì lại gãi đúng chỗ ngứa, lập tức đồng ý luôn. Nhưng vừa mừng rỡ thì gã lại bừng tỉnh, hôn sự giữa gã và Giang gia chưa kết thúc, một khi Tam Môi Lục chứng nhận để thành thân với Hạ Hầu cô nương, lúc nhập quan phủ đăng ký sẽ bị bại lộ, chẳng phải sẽ phá hủy tiền đồ cả đời của mình sao?
Liễu Quân Phan nghĩ may mà mình dậy sớm, vì vậy liền tìm cớ ra khỏi Thượng thư phủ, chạy đến Giang gia để từ hôn.
Giang Húc Ninh đã được Dương Phàm dặn dò, nói nàng phải kiên trì chờ đợi chắc chắn có biện pháp khiến Liễu Quân Phan chủ động đến từ hôn. Trong lòng Giang Húc Ninh bán tin bán nghi nhưng Dương Phàm thề sống chết, mà Dương Phàm không phải loại người giống như Mã Kiều nên quyết tâm ở nhà chờ.
Mấy ngày nay Dương Phàm vẫn đi sớm về muộn, vô cùng bận rộn, Giang Húc Ninh có hỏi vài lần Dương Phàm đều nói đã chuẩn bị đâu vào đấy, bảo nàng cứ an tâm chờ, Giang Húc Ninh ngại hỏi nhiều, đành phải nhẫn nại ở nhà, không ngờ một buổi sáng Liễu Quân Phan thật sự chạy đến nhà từ hôn.
Liễu Quân Phan có vẻ như sốt ruột hơn cả Giang Húc Ninh cứ hò hét mời Tôn bà bà đến, rồi lại kéo Tô phường chính đến làm chứng, lập tức giải trừ hôn ước với nàng. Giang Húc Ninh ấn vân tay xong, cầm lấy tờ "hòa ly thư" áp sát vào ngực, ngỡ ngàng như đang nằm mơ.
Liễu Quân Phan có được tờ ly hôn thì lập tức mời bà mối đến chứng nhận rồi chạy tới nha môn huyện Kinh để xác nhận, cả người nhẹ nhõm, vui vẻ. Khi Liễu Quân Phan về Thượng thư phủ, Hạ Hầu cô nương đang định ra ngoài, thấy gã trở về thì vui mừng nói với gã, cha và huynh đã về đến Lạc Dương rồi, hôm nay nàng ra ngoài thành để đón, bởi vì chuyện tình cảm của hai người bọn họ chưa nói cho cha huynh biết nên chưa thể đưa gã đi cùng, bảo gã ở quý phủ chờ.
Liễu Quân Phan liên tục đồng ý, đợi Hạ Hầu cô nương dẫn theo Sở Đại, Dương Nhị và đám nô bộc đánh ngựa ra khỏi thành thì cũng khẩn trương kêu nô tỳ giúp gã mặc y phục, xoa phấn trâm hoa, khéo léo tạo bộ dạng phong lưu nhất đứng ở cửa nghênh đón cha vợ.