Say Mộng Giang Sơn

Chương 380: Thuận nước đẩy thuyền




Triệu Du theo Mạc Phi Huyền đi đến thư phòng, đi vào, vừa thấy Dương Phàm liền chắp tay nói:

- Nhị Lang, đã lâu không gặp.



Dương Phàm vẫn chưa đứng dậy, thản nhiên cười, nói:

- Mời ngồi!



Triệu Du cảm tạ, ngồi xuống ghế dành cho khách, nhìn cửa phòng thấy đã đóng, liền nói với Dương Phàm:

- Chúc mừng Nhị Lang bình an ra tù.



Dương Phàm nói:

- Ra tù chẳng phải là chuyện đáng chúc mừng cả, ngược lại không chết ở trong tù mới đúng là may mắn.



Triệu Du cười khổ một tiếng, nói:

- Mỗ sớm biết Nhị Lang tất có oán trách, trách ta thủy chung chưa từng ra tay giúp đúng không?



Dương Phàm nhíu nhíu mày nói:

- Ta không cảm thấy Ẩn Tông các ngươi giờ phút này có mánh khóe thông thiên gì cả. Đại sư Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã và Lương Vương Võ Tam Tư làm không được việc, nhưng các ngươi nhất định có thể làm được việc, dù sao các ngươi tự do bên ngoài quan trường, tuy có có muôn vàn quan hệ trong quan trường, nhưng chung quy cũng kém hơn so với đắc lực quyền quý trong quan trường. Mà nếu...



Ánh mắt Dương Phàm chăm chú nhìn thẳng vào Triệu Du.



Triệu Du bình tĩnh nói:

- Lúc Nhị Lang vừa mới bị bắt vào đại lao, chúng ta cũng bất ngờ trở tay không kịp, sợ ngươi chịu không nổi khổ hình, thú nhận một vài điều không cần thiết. Chúng ta trước đó đã đi chuẩn bị một chút, sau đó còn hỏi thăm hết thảy trong ngục, không chỉ muốn cứu ngươi ra, mà cũng muốn cứu ...một số đại thần có chút quan hệ với chúng ta.



Triệu Du thay đổi một tư thế ngồi, bình tĩnh nói:

- Nói thẳng ra, lực lượng của chúng ta ở trong quan trường xác thực cực kỳ có hạn. Với quan hệ trong quan trường, chủ yếu nắm giữ ở trong tay phái Hiển Tông, mà chúng ta bây giờ lại đang tranh đấu ác liệt với Hiển Tông, chuyện này không thể mượn lực lượng của bọn hắn được. Hơn nữa, dù Hiển Tông nguyện ý giúp, nhưng đối mặt với vụ án lớn mưu phản mà Hoàng đế quan tâm nhất, hành động trọng đại liên lụy đến cả chư vị Tể tướng, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, về điểm này, Nhị Lang chắc là hiểu rõ!



Trong lòng Dương Phàm tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng biết Triệu Du nói thật, giao tình cố nhiên là có, quan hệ hợp tác cũng có, nhưng muốn để Triệu Du, Thẩm Mộc giống như Mã Kiều, Sở Cuồng Ca Cuồng Ca có thể vứt bỏ tính mạng bản thân, gia đình giúp hắn là điều không thể, cho nên hắn chỉ đành phải chậm rãi gật gật đầu.



Triệu Du nói:



- Sau khi, Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư liên tiếp thất bại, theo suy đoán của chúng ta, các ngươi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Chỉ có điều không nghĩ tới, lúc này Thái Bình công chúa lại có thể ra tay giúp...



Triệu Du hơi chau mày, rõ ràng là nghĩ đến việc phong lưu giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa là có thật, nên tò mò đánh giá Dương Phàm, cười dài mà nói:

- Nhị Lang thật bản lãnh! Nếu là tam thúc ta biết chuyện này, sợ cũng sẽ tâm phục khẩu phục đối với ngươi.



Tam thúc của y dĩ nhiên là vị Thẩm đại công tử Thẩm Mộc phong lưu thành tính kia. Dương Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng, không giải thích. Với loại việc mà mình là đương sự này, thì dù mình có giải thích thế nào, cũng không thay đổi được cách nghĩ của người ta.



Triệu Du vừa cười cười, nói:

- Nhị Lang, ta không muốn lừa gạt ngươi, nói thật lòng, nếu như ta là Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa lâm vào cảnh khốn cục như vậy, điều duy nhất Ẩn Tông có thể làm cũng chỉ có thể là trảm cắt hết thảy liên hệ! Cứu người, còn phải xem tình hình năng lực của bản thân mới có thể đi cứu. Bạn hữu của mình bị rơi xuống nước, mà bản thân mà không biết bơi, xung quanh lại không có vật gì có thể mượn lực, chẳng lẽ cũng phải nhảy xuống cùng hắn thì mới chứng tỏ đầy nghĩa khí sao? Đấy gọi là ngu xuẩn.




Có thể cứu thì cứu, cứu không được cùng lắm thì cùng chết, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện cùng chết cùng tháng cùng ngày, đó chính là cái chết đầy nghĩa khí giang hồ, không thể là không được Nếu Ẩn Tông ta nếu theo tông chỉ này thì đã sớm xong đời từ lâu rồi. Bất kỳ một nhân vật quan trọng nào xong đời, cũng đều có thể kéo theo vô số huynh đệ cùng nhau chết theo, hơn nữa bọn họ cũng có tam thân lục cố, sợ sớm đã bị triều đình tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội vô số phần rồi, mỗi lần giết cũng phải trên mấy vạn người ấy chứ?



Dương Phàm thở nhẹ ra, nói:

- Thôi, việc này ta không thoải mái một chút cũng là điều bình thường của con người, Triệu huynh chớ trách. Về tình lý mà nói, ta biết các ngươi làm cũng không sai! Nhưng ta hối hận…Ta vô cùng khâm phục cao phong lượng tiết của Địch công và các vị trọng thần đương triều, nếu bọn họ gặp rủi ro, ta cố nhiên nguyện ý vươn tay ra giúp đỡ. Nhưng ít ra phải nằm trong phạm vi khả năng của mình, nếu không, ta cũng sẽ không thể để thê tử của mình, người nhà của mình chịu chết theo họ.



Dương Phàm hơi hơi nghiêng người về phía trước, nói:

- Ta tin tưởng, Triệu huynh hôm nay tới, không chỉ là muốn giải thích với Dương mỗ; lúc Dương mỗ bị bắt giam, không phải là các ngươi không làm gì, mà là không có năng lực để làm, nhất định còn có việc quan trọng khác hơn đúng không?



Triệu Du nghiêm sắc mặt, nói:

- Không sai, Không biết Nhị Lang có tính toán gì đối với chuyện kế tiếp?



Hai hàng lông mày tuấn lãng của Dương Phàm hơi nhíu lại, nghi hoặc nói:

- Tính toán cái gì?



Triệu Du nói:

- Đúng vậy! Ngươi sẽ không nghĩ đến hết thảy sau khi được xác định, ngươi còn có thể trở lại Võ Lâm Vệ trung đảm nhiệm lang tướng sao?



Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, không đáp.




Triệu Du khẽ mỉm cười, nói:

- Ta biết, tuy rằng Nhị Lang thông hiểu việc làm của chúng ta lúc ngươi bị bắt giam nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc, nhưng mọi việc đã kết thúc, thời gian từ từ sẽ xóa đi khúc mắc ấy.



Cũng như vậy, ngươi vì mưu phản mà bị bắt vào ngục, suýt nữa bị xử tử. Chuyện này điều tra rõ ràng là ngươi bị oan uổng, trong lòng của ngươi, trong lòng Hoàng đế, hoặc là trong lòng ngươi và Hoàng đế cũng đều có một cái kết. Cái kết này trước khi chưa cởi bỏ, Hoàng đế sẽ giữ ngươi lại bên mình, làm một vệ sĩ thống lĩnh cấm cung, một tướng lĩnh hộ vệ sự an toàn tính mạng của bà ta?



Dương Phàm nghe xong thì cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: “Đúng vậy! Sao ta chưa từng nghĩ đến điểm này? Ta đúng là vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm có hạn, suy nghĩ chưa thấu đáo, trước sau vẫn không bằng những nhân vật thương cổ chuyên đi nghiền ngẫm nhân tâm người khác.”



Triệu Du thấy sắc mặt hắn, biết hắn đã nghe lọt, liền nói tiếp:

- Cho nên, lần này Triệu mỗ đến, là muốn nhắc nhở Nhị Lang, sớm tính toán đi, bất kể như thế nào, cố gắng không được rời khỏi kinh sư. Kinh sư là một cánh cửa mấu chốt, điểm quyết định, đi ra ngoài dễ dàng, trở về khó, ngươi chớ thấy nhiều trọng thần triều đình giáng chức quan, đề bạt, lại giáng chức quan, lại đề bạt. Dù là địa vị chức quan, năng lực danh vọng sẽ trải qua một cấp độ nhất định. Từ lúc trong lòng Hoàng đế treo số rồi, cần dùng ai thì sẽ nghĩ đến người đó ngay, hiện giờ ngươi vẫn không được.



Dương Phàm ừ khẽ, thầm nghĩ: Nếu có thể rời khỏi kinh thành, lại cũng không chắc là một cơ hội tuyệt đối, còn phải xem nên đi đâu nữa. Mà Hoàng đế luôn luôn muốn dụng binh với tứ trấn An Tây, nếu như mang binh đi Tây Vực, người bên ngoài lập nhiều công lớn, nếu không ai báo dannh đến Ngự tiền cho ngươi, hoặc là thượng quan tầng tầng phân công, tới kinh đô rồi cũng chưa chắc đã được thưởng công gì, nhưng ta thì khác. Cái gọi là trong triều có người thân làm quan, ở Tây Vực chỉ cần lập nhiều công lao, nhất định có thể tốc hành ngự tiền, sao còn sợ không được khởi phục trọng dụng chứ?”



Chỉ có điều, theo như lời nói của Triệu Du, chỉ sợ rất nhanh có thể hạ chỉ, Uyển Nhi lại bị lời thề trói buộc, ở trong cung mà gắng gượng tươi cười, còn A Nô chẳng biết xuất gia nơi nào, nếu không quan tâm, thật sự sẽ làm lòng cô ấy nguội lạnh. Còn Công Khuê này nữa, không giải quyết vấn đề triệt để, khó bảo toàn cô ta sẽ không thay đổi biện pháp ức hiếp Tiểu Man...Từng món nợ tình này...thật sự là đau đầu...



Triệu Du thấy hắn cúi đầu không nói, thần sắc biến ảo không chừng, lại nói:

- Nhị Lang cũng không cần nghĩ nhiều, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Trên thực tế, chúng ta đang vận hành một việc, hoặc là có thể bảo vệ nhóm tể tướng ra tù, một khi nhóm tể tướng bình an ra tù, ngươi cùng bị nạn với họ ít nhiều sẽ phải chiếu cố bọn họ. Ngự tiền sợ là phải tạm thời rời khỏi một thời gian ngắn, nhưng không hẳn phải điều ra khỏi kinh thành đâu.



Dương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:

- Các ngươi có biện pháp cứu ra Địch công bọn họ?



Triệu Du thở dài cười nói:

- Ngươi quá coi trọng chúng ta rồi. Có lẽ lâu dài mà nói, thế gia chúng ta có biện pháp chỉ lối dẫn đường, tựa như hồng thủy cuồn cuộn, chúng ta đào tốt mương máng, nước kia cứ thế mà theo lối đó mà chảy theo hướng chúng ta đã xác định, không để lại dấu vết rìu đục gì. Hoàng đế cũng sẽ cho rằng đó là tự nhiên. Nhưng hồng thủy này tiến lên giữa, thuyền lật thuyền đi lại quyết định bởi lực đạo của hồng thủy, mà chúng ta lại không có năng lực làm được điều đó.



Chúng ta ngay cả ngươi còn không cứu được, thì sao có thể cứu được nhóm tể tướng chứ? Nhóm tể tướng có thể thoát thân, thật ra là dựa vào công của ngươi đó!



Ngươi vừa vô tội, thì nhóm Tể tướng sao có tội nữa? Ý niệm trong lòng Hoàng đế sẽ có thể dao động, biện pháp của chúng ta, vào lúc bình thường quả quyết sẽ không hiệu quả, nhưng lúc này, cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đưa ra một lý do cho Hoàng đế mà thôi. Là máu chảy thổi mái chèo hay là mặt trời rực rỡ cao chiếu, cũng chẳng phải đang nằm trong ý niệm của Hoàng đế đó sao?



Dương Phàm không kìm được liền hỏi:

- Các ngươi định làm gì?



Triệu Du đưa tay chỉ chỉ về phía trước, mỉm cười nói:

- Trong mười ngày sẽ có manh mối, Nhị Lang cứ chờ xem.



***



Vi Đoàn Nhi ở chậm rãi đi lại trong phòng ngủ của nàng, sắc mặt âm tình bất định.



Làm một trong những nữ quan sủng ái nhất trong cung, chỗ ở của nàng vô cùng rộng rãi và xa hoa, có lẽ dựa theo quy cách nó không bằng tẩm cung của hoàng hậu, nhưng trang trí và chi phía bên trong cũng không kém so với Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Đại Chu Thái Tử phi.



Tĩnh Quan đứng ở bên án, ánh măt nhìn theo động tác đi lại của Vi Đoàn Nhi, một lúc lâu sau, không kìm nổi nói:

- Đoàn Nhi tỷ tỷ, ngoại trừ biệt thự ở Kim Cốc viên, còn phụ tặng nam nữ nô bộc ba trăm người, còn có bảy tòa cửa hàng tại chợ bắc Lạc Dương, lăng la tơ lụa năm nghìn cuộn, hoàng kim một ngàn thỏi, bảo thạch thượng đẳng Ba Tư 360 viên... .



Đoàn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, nói:

- Ngươi biết cái gì! Việc này liên quan rộng, ngươi biết không?



Tĩnh Quan liếm liếm môi, nhẹ nhàng mà nói:

- Đoàn Nhi tỷ tỷ, bệ hạ lớn tuổi, đợi cho bệ hạ tấn thiên, trong cung này còn gì nữa đâu, đến lúc đó nếu chẳng may tỷ tỷ bị thả ra khỏi cung, có khoản tiền này, tỷ tỷ đã có thể cả đời áo cơm không lo.



Vi Đoàn Nhi tức giận nói:

- Phí lời! Vấn đề là, ngươi có miệng lớn nuốt vào hay không! Việc này liên quan đến tính mạng đấy!



Tĩnh Quan nhỏ nhẹ nói:

- Tỷ tỷ, chuyện này nói dễ không đổi, nói khó cũng không khó, chỉ cần tỷ gật đầu là ta có thể làm được việc này. Trong cung này, còn có chỗ nào mà chúng ta không thò tay vào chứ? Lại nói, sợ là bệ hạ cũng có chút chướng mắt với Đông Cung, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi. Đoàn Nhi tỷ tỷ, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại được đâu.