Say Mộng Giang Sơn

Chương 30: Ta muốn ăn thêm bát cơm nữa




Dương Phàm nghe xong tâm trạng vô cùng nặng nề, hắn biết, sở dĩ Thiên Ái Nô năm lần bảy lượt nhấn mạnh phụ thân là do bất đắc dĩ, năm lần bảy lượt nói rằng không hận phụ thân, là bởi vì từ nhỏ nàng đã bị tổn thương quá sâu, nhất là từ lúc bản thân bị người nhà từ bỏ thì đây dường như đã là một cơn ác mộng không thoát ra được. Nàng không muốn hận, nhưng lại không thể nào quên, đành phải dùng biện pháp như vậy để liên tục tự thôi miên tâm linh mình.



Trong mắt Thiên Ái Nô ánh lệ, yếu ớt nói:



- Thế nhưng trời không từ bỏ ta, là bởi vì ba ngày đó được ăn, ta khỏe lên, khi ta tỉnh lại liền bám vào từng viên gạch ở thành giếng bò lên, đi theo đoàn người chạy nạn tha hương cầu thực, lưu lạc khắp nơi, sau đó...ta được một ông chủ xay bột thu dưỡng.



Thiên Ái Nô cười cười, nói:



- Chủ xay bột kia nói với nương tử của ông ta rằng bắt ta phải làm việc, sau này ta trưởng thành thì sẽ gả ta cho cậu con trai đần độn của lão, thay nhà họ nối dõi tông đường. Lúc ông ta nói những lời này cũng không hề giấu diếm ta, vì ông ta biết ta không còn lựa chọn nào khác. Thật ra ta rất hài lòng, ít nhất ta có thể được ăn no.



Khi đó ta gầy như que củi, chủ xay bột này cũng chỉ cho ta ăn để duy trì mạng sống, ta không có sức khỏe, không cẩn thận bị con lừa kéo ngã, dĩ nhiên là không có sức để đứng lên nên bị con lừa lôi một vòng khiến ta gần như sắp chết.



Trị thương thì phải cần tiền, chủ xay bột không biết làm thế nào đã ném ta ra khỏi thôn xóm, dân đói vây xung quanh nhìn ta chằm chằm như muốn ăn thịt ta, bỗng nhiên đúng lúc này truyền đến những tiếng vó ngựa, người trên ngựa rất có tinh thần, ăn mặc chỉnh tề, bởi vì ôn dịch hoành hành nên trên mặt họ đều bịt một khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.



Trong đó có một người lạnh lùng liếc nhìn ta, có lẽ dọc đường đi bọn họ đã quá quen với thảm kịch của nhân gian, ta cũng không nghĩ hắn sẽ cứu ta, ta nghĩ, ta sẽ lập tức bị người khác ăn thịt rồi, nhưng hắn phóng lướt qua ta rồi thì bỗng nhiên lại vòng trở lại.



Những dân đói đang há mồm nhào về phía ta, muốn ăn thịt ta, người kia vung roi trong tay lên, dân đói yếu ớt ngã xuống dưới làn roi của hắn như hình nhân, ta được cứu. Hắn trị thương cho ta, cho ta ăn cơm...



Dương Phàm hỏi:



- Vì sao hắn lại thay đổi chủ ý cứu ngươi?



Thiên Ái Nô im lặng chốc lát, đáp:



- Sau này hắn nói cho ta biết, dọc đường đi hắn gặp rất nhiều người hấp hối, bất kể ai thấy bọn hắn đi qua người thì cầu xin, người thì sợ chết, rên khóc, người thì tê liệt, bọn hắn sẽ làm như không thấy...



Thiên Ái Nô thở sâu và hít một hơi, nói:



- Còn ta...hắn nói hắn thấy trong mắt của một đứa bé gái sáu tuổi là sự bình tĩnh được giải thoát, một đứa trẻ sáu tuổi mà có ánh mắt siêu thoát sinh tử như vậy, hắn nghĩ rất đặc biệt, bởi vậy...hắn đã cứu ta...



Nước mắt vòng quanh viền mắt nàng, Thiên Ái Nô ngẩng đầu lên, rất lâu, lúc nàng chậm rãi cúi đầu, tuy rằng đôi mắt vẫn ướt nhưng nước mắt đã không còn, nàng cuối cùng đã không để nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn Dương Phàm, từng câu từng chữ nói:





- Tên của ta là tự ta đặt: Thiên Ái Nô, người không thương nô, thì trời thương nô.



Lúc nàng nói những lời này thì tay vẫn nắm bám chặt lấy tay Dương Phàm, Dương Phàm có thể cảm nhận được nàng đã gặp phải bao đả kích từ cuộc sống đầy địa ngục đó, không chỉ có hạn hán, nạn châu châu, ôn dịch, không chỉ có tận mắt chứng kiến tử vong thảm liệt, dân chạy nạn thừa nước đục thả câu, còn có cha ruột của nàng nữa.



Dương Phàm dịu dàng nói:



- Bất luận thế nào tất cả đều đã là quá khứ, đừng nên nhớ mãi trong lòng.



Thiên Ái Nô nhẹ nhàng rút tay về, bàn tay mềm mượt như tơ lụa, tay vừa rút ra, trắng nõn mềm mịn khiến hắn có cảm giác nhộn nhạo ở đầu ngón tay. Nàng sử dụng kiếm nhưng bàn tay lại không hề có vết chai, chắc hẳn mỗi lần tập võ xong đã cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng hai bàn tay mình.




Dương Phàm càng hiếu kỳ đối với thân phận của cô gái bí ẩn này, nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu thêm, bởi hắn cũng có bí mật của riêng mình nên hắn hiểu và tôn trọng bí mật của người khác.



Khóe miệng Thiên Ái Nô nhếch lên, mỉa mai:



- Ngươi không hiểu, tuy rằng hoàn cảnh của ngươi không tốt, nhưng ít nhất cuộc sống của ngươi yên ổn, ít nhất được ăn no, vậy mà ngươi nói hiểu tất cả những gì ta gặp phải.



Dương Phàm im lặng, thật ra hắn cũng có bất hạnh, còn giày vò hơn những gì mà Thiên Ái Nô đã gặp, đả kích ngày nối tiếp đêm, khiến hắn vĩnh viễn chìm sâu trong thống khổ tuyệt vọng, cho nên hắn không phản bác Thiên Ái Nô, hắn trầm mặc chốc lát, nhìn vào mắt Thiên Ái Nô, nói:



- Ngươi có biết ta nghe xong chuyện của ngươi thì có cảm giác gì không?



- Là cảm giác gì?



- Ta muốn ăn thêm một bát nữa.



Thiên Ái Nô:



-...



Dương Phàm dịu dàng nói:




- Bất luận thế nào tất cả đều đã là quá khứ, những bất hạnh đó cũng không phải là bất hạnh lớn nhất. Bất hạnh lớn nhất là sa vào những hồi ức không thể thoát ra được, khiến bất hạnh vĩnh viễn ảnh hưởng đến ngươi. Bây giờ ngươi còn sống, sống rất tốt, đó là hạnh phúc!



Ngươi biết mình đã từng trải qua những thống khổ thế nào, vậy thì hiện tại hãy cố sống tốt mà không nên sa vào quá khứ thống khổ! Hoài niệm người chết thì càng nên quý trọng cuộc sống! Đây là một vị lão nhân trên trăm tuổi đã nói với ta, ta vẫn luôn làm theo lời ông, bởi vậy, ta luôn vui vẻ.



Thiên Ái Nô nhướn mày nhọn lên, nói:



- Lời ông ta nói chắc chắn có lý sao?



Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ vô cùng tôn kính:



- Lời ông nói, ta tin! Hơn nữa ông đã sống đến ngần đó tuổi rồi, cuộc đời kinh qua nhiều hơn chúng ta, lời ông nói dù chưa hẳn là có đạo lý nhất thế gian này thì ít nhất cũng có đạo lý đối với ta. A Nô, ông trời quan tâm ngươi, để ngươi sống sót, ngươi còn được sống trên đời này thì nên nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc trong cuộc sống, không nên phụ sự quan tâm của ông trời đối với ngươi!



Nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của Dương Phàm, trái tim Thiên Ái Nô rung động, giọng điệu của Dương Phàm toát lên sự chân thành, không chút nào giả dối, nàng càng thêm hoài nghi phán đoán của mình, khiến nàng không thể xác định. Dù sao chuyện nàng làm có can hệ rất lớn, mà sự cảm động này...



Lúc ông chủ xay bột kia thu nhận nàng, đồng thời cho nàng một nửa cái bánh, nàng còn cảm động hơn cả bây giờ, lòng người sánh bằng cái bụng đầy mà.



Thiên Ái Nô nhẹ nhàng nói:



- Ta sẽ làm vậy.




Thiên Ái Nô chậm rãi nhướn mắt lên:



- Ta muốn...thêm một bát nữa.



Hai người bèn nhìn nhau cười, nụ cười này khiến đêm yên tĩnh bất chợt sáng bừng như đóa hoa đăng, trong nháy mắt chiếu sáng bọn họ, lòng ấm áp lên rất nhiều. Đây là lần thứ hai nàng cười, nàng cười nhìn rất xinh. Dương Phàm nghĩ, nàng hẳn nên cười nhiều hơn nữa.



Thiên Ái Nô đứng lên dịu dàng nói:



- Thức ăn đã bị ngươi ăn sạch sẽ rồi, ta làm thêm chút nữa, ngươi muốn ăn gì?




Dương Phàm nói:



- Ta muốn ăn đồ ăn nhẹ, ví dụ như rau dại chấm tương!



- Cái này đơn giản, lập tức có ngay.



Thiên Ái Nô đeo tạp dề, thong thả đi vào nhà bếp, dáng đi của nàng....rất nữ tính.



Dương Phàm nói với theo một câu:



- Tương phải làm nóng lên, cho thêm một quả trứng gà nữa!



Thiên Ái Nô đáp:



- Được!



Bóng dáng xinh đẹp của nàng biến mất trong nhà bếp, một lát sau, mùi thơm của tương xông vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm nhắm mắt lại, hít thật sâu, thưởng thức mùi hương của tương. Khi hắn mở mắt ra, ánh mắt hắn đã sáng bừng trong trẻo.



Lần này, Dương Phàm ăn rất chậm, không còn giống quỷ chết đói đầu thai nữa. Hắn vừa ăn vừa nhìn Thiên Ái Nô, nàng cũng ăn rất chậm, động tác ưu nhã, đẹp đẽ.



Bàn tay trắng nõn cầm thìa canh thẹn thùng múc cho hắn nếm.



Bất luận món ăn có quý lạ thế nào, nếu không có vật làm nền sẽ làm mất đi ý vị. Khói lửa nhân gian nếu có một tiên nữ làm bạn thì sẽ nảy sinh một cảm giác khó tả. Vì vậy, người càng đẹp, canh càng thơm.



Đây gọi là tú sắc khả xan (đại ý chỉ sắc đẹp thay cơm).



Sự yên bình ấm áp rất nhanh bị phá vỡ, trong viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hai người chưa kịp phản ứng thì người kia đã xông vào cửa...