Say Mộng Giang Sơn

Chương 290: Kế chia rẽ




Chuyện xảy ra ở đỉnh Hoa Sơn, Dương Phàm hoàn toàn không biết gì cả, lúc này hắn đang ở tiệc rượu của Võ gia.



Yến tiệc của Võ gia được tổ chức tại quý phủ của Võ Du Nghi Đại tướng quân. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đương nhiên có tư cách chủ trì yến tiệc, tuy nhiên hai người kia bất cứ ở chỗ nào cũng tranh giành, bất cứ chuyện gì cũng đều phải tranh cao thấp, tiệc rượu thiết đãi làm ở nhà một trong hai người bọn họ, thì người kia chắc chắn sẽ không tham dự đấy, nên đành phải tổ chức tại nhà Võ Du Nghi.



Quý phủ Võ Du Nghi có một chỗ hoa viên rộng đến trên dưới ba bốn mẫu đất, trong vườn có hoa cỏ, có cây, chỗ viết thư pháp, còn xây dựng lầu các có cột đá xà nhà điêu khắc trạm chỗ hoa văn, lầu cao hai tầng xa hoa. Lúc này khách khứa còn chưa tới đủ, trước nhà có một đội thiếu nữ đương tuổi thanh xuân y phục rực rỡ, đang vừa múa vừa hát trợ hứng góp vui cho khách khứa.



Nhà trên, một đoàn vũ kỹ xinh đẹp quyến rũ trâm cài tóc leng keng, làn thu thủy sóng sánh, nhà dưới đôi ba người trong gia tộc họ Võ đang ngồi đối diện chuyện trò vui vẻ, hoặc là dắt tay nhau sóng vai đi dọc hành lang, mới nhìn thì thật là một nhà hòa thuận



Những nhân vật có địa vị trong gia tộc Võ thị đều đến đây, tuy nhiên vài người quan trọng trong gia tộc họ Võ còn chưa tới. Thái Bình công chúa và phò mã Võ Du Kỵ chắc chắn sẽ không đến đây, hắn tuy là người của Võ gia nhưng hiện giờ hận Võ gia đến tận xương. Võ Du Nghi người anh cả này cũng không mời hắn, sợ hắn đến đây một khi say rượu, khó đảm bảo sẽ không nổi lên thù cũ, lại đi tìm Võ Tam Tư liều mạng.



Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cũng chưa tới, hễ là trong trường hợp tụ tập như thế này của gia tộc họ Võ, hai cái người này luôn tự hào trong Võ gia họ được xưng là Vương gia nhất định sẽ tới, tuy nhiên từ trước tới nay hai người này chưa bao giờ có mặt trước mọi người khác, thể hiện đẳng cấp hơn những người khác, mà đây lại là việc duy nhất ăn ý của hai anh em họ.



Lại còn một người nữa chưa tới là Tiết Hoài Nghĩa, vị Tiết sư này là nhân vật mà cả Võ gia ra sức nịnh bợ, tất nhiên vẻ kiêu ngạo phải lớn hơn nữa. Khâu Thần Tích đã đến, Dương Phàm để ý những người không phải họ Võ được mời đến đây không chỉ có Khâu Thần Tích và Dương Phàm hắn, ngoại trừ hai người bọn hắn ra còn có vài vị quan viên nữa.



Như Ngự Sử Chu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung, Quang Lộc Thừa Tống Chi Tốn, Thái Phó Thừa Lý Tuấn, Giám sát Ngự sử Diêu Thiệu Chi, mấy vị này Dương Phàm cũng không nhận ra, những người này là tay sai được Võ Tam Tư mua chuộc, ở kinh thành được xưng là “Tam Tư ngũ cẩu”. Ngoài ra đám người Phó Du Nghệ, Trương Gia Phúc, Vương Khánh Chi chính là tay sai của Võ Thừa Tự.



Phó Du Nghệ chính là vị Thị Ngự Sử kêu gọi đủ loại người tam giáo cửu lưu ủng hộ Võ Hậu lên ngôi, Võ Hậu sau khi đăng cơ lập tức đề bạt gã làm Đồng Phượng Các Loan Đài Bình Chương Sự kiêm Phượng Các Thị Lang, một bước lên trời làm tể tướng.



Tuy nhiên người này tài cán bản lĩnh thật sự bình thường, vài vị tể tướng khác như Địch Nhân Kiệt, Lý Chiêu Đức, Vi Phương Chất, Tô Lương Tự không coi gã ra gì. Phó Du Nghệ bị mấy vị tể tướng khác ngầm ký kết loại trừ, rất nhanh liền biến thành cái thùng rỗng không hề đóng góp được gì. Võ Tắc Thiên thấy gã thật sự không phải là nhân tài, sau khi gã đảm nhiệm chức vụ tể tướng được hơn một tháng thì bãi chức gã giáng xuống làm Ti Lễ Thiếu Khanh.





Kể từ đó gã càng mất hết hy vọng mà đi theo Võ Tam Tư rồi. Trên người của gã đã in dấu ấn khó phai của Võ thị, con đường thăng quan tiến chức thì phải nhờ vào sự ủng hộ của Võ thị, hiện giờ thất thế, càng phải nịnh bợ Võ thị mới có cơ hội đứng lên, nếu không, không biết có bao nhiêu người đang chờ để đánh rắn giập đầu đấy.



Trương Gia Phúc là Phượng Các Xá nhân, Vương Khánh Chi còn là Hoằng Văn quán Học sĩ, hai người nhìn thấy thế lực của Võ thị không ngừng lớn mạnh, trông thấy Phó Du Nghệ thịnh vượng mà thèm, cho nên cũng lần lượt ra nhập làm môn hạ của gia tộc Võ thị, thành người của phe Võ Thừa Tự. Thận trọng so sánh mà nói, thực lực của Võ Thừa Tự trên cả Võ Tam Tư đấy.



Thủ hạ của Võ Thừa Tự có Chu Hưng, Khâu Thần Tích, hai vị quan to một văn một võ này, so với bọn ngũ cẩu dưới trướng Võ Tam Tư thì không hề thua chị kém em.




Dương Phàm tuy rằng nhận lời mời, cũng không được coi là người khách quan trọng. Võ thị tất nhiên có ý lôi kéo hắn, tuy nhiên với địa vị và thân phận của Dương Phàm, trong một đám Vương gia, quận Vương, quan lại quyền quý trong triều thì thật sự không được coi là khách quý. Cho nên khi vừa tới nơi, Dương Phàm được Khâu Thần Tích gọi qua, khen ngợi khuyến khích vài câu.



Dương Phàm bây giờ chỉ còn lại có một kẻ thù là Khâu Thần Tích, lòng báo thù của hắn tất nhiên không thể vội vã, nhất là trong tay hắn nắm giữ chứng cớ quan trọng có thể đưa Khâu Thần Tích vào chỗ chết rồi, cho nên thái độ của hắn càng thêm thong dong, ở trước mặt Khâu Thần Tích không hề lộ ra một vẻ khác biệt nào, đối đáp một hồi xong, Dương Phàm bèn lui lại đến bên chỗ đám người Phó Du Nghệ, Trương Gia Phúc, Vương Khánh Chi ngồi chung với nhau.



Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự là đồng thời cùng đến, cùng đi với Võ Thừa Tự mà đến còn có Chu Hưng. Nghe nói Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đến rồi, mọi người vội vàng đi ra cửa nghêng đón, hai vị Vương gia một nam một bắc, gần như cùng một lúc đến trước phủ Võ Du Nghi. Võ Du Nghi đưa theo người trong gia tộc Võ thị, Khâu Thần Tích, Phó Du Nghệ và người trong nhà mở rộng cửa ra, một phen chào hỏi, vừa mới nghênh đón hai người vào cửa phủ, chợt nghe tiếng vó ngựa, một đám Đại hòa thượng béo cưỡi tuấn mã, tay áo bồng bềnh mà đến.



- Ai nha, Tiết sư đến rồi!



Mới vừa rồi vẻ mặt Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự còn kiêu ngạo, bỗng nhiên liền thay đổi bộ dạng, vẻ mặt tươi cười mà tranh nhau ra cửa phủ, cứ như hai người bọn hắn mới là chủ nhân của phủ đệ này vậy, đem Võ Du Nghi quẳng xuống dưới rồi.



- Xuyyyyyyy san~




Tiết Hoài Nghĩa ghìm chặt cương ngựa, ngạo nghễ nhìn xung quanh, Võ Tam Tư bước nhanh về phía trước, tự tay y đón lấy cương ngựa, Võ Thừa Tự thì tranh bước lên trước, làm bàn đạp. Tiết Hoài Nghĩa nghênh ngang xuống ngựa, cười ha hả mà nói:



- Ngụy Vương, Lương Vương, Tiết mỗ có đến trễ không?



Hai người tươi cười chân thành, cướp lời nói:



- Không muộn, không muộn, Tiết sư chính là quý khách của Võ gia ta, Tiết sư không đến, yến tiệc này dù là thế nào cũng không thể bắt đầu được đấy.



Tiết Hoài Nghĩa cười ha ha, bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy Dương Phàm liền bỏ mặc Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, bước qua, từ trên xuống dưới nhìn Dương Phàm vài lần, càng nhìn càng đắc ý, liền đập mạnh vào vai hắn, cười to mà nói:



- Thập Thất a, ngươi ở Tây Vực lập được nhiều công lao, vi sư đều nghe nói rồi, rất là mừng cho ngươi nha! Không tồi! Đây mới đúng là người ra đi từ chùa Bạch Mã ta!




Tiết Hoài Nghĩa nói xong quay đầu nói với chúng đệ tử:



- Các ngươi đều là đồ rác rưởi, đi theo bên cạnh vi sư đã lâu rồi, khi nào thì mới có tiền đồ như Thập Thất hả? Tất cả các ngươi đều theo tiểu sư đệ học hỏi một chút đi!



Chúng hòa thượng luôn miệng đồng ý, trong đó những người quen biết Dương Phàm có bọn người Hoằng Nhất, Hoằng Lục vây quanh Dương Phàm thân thiết chào hỏi. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư thấy thế vội cũng tiến đến dựa theo ý tứ của Tiết Hoài Nghĩa mà khen ngợi Dương Phàm một hồi, làm Tiết Hoài Nghĩa đắc ý thoải mái cười to.




Mọi người vừa nói vừa đi vào trong. Tiết Hoài Nghĩa kể sự tích anh hùng về đệ tử Dương Phàm của lão lập công ở Tây Vực, rồi đến chuyện hắn dẫn binh tấn công Đột Quyết, Cốt Đốt Lộc nghe tiếng chạy trốn xa. Lão cứ mặt mày hớn hở mà kể, mọi người theo đó mà nịnh hót tung tóe, chủ khách vui vẻ hòa thuận.



Đã đến đại lầu yến tiệc đãi khách ở hoa viên hậu trạch, Tiết Hoài Nghĩa ngồi xuống giữa, Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cũng chia ra mà ngồi xuống hai bên, tiệc rượu lúc này mới chính thức bắt đầu, từng đoàn thị nữ xinh đẹp dâng sơn hào hải vị, tám loại thức ăn quý, các món ăn ngon, Võ Du Nghi là chủ nhà, nâng chén đọc diễn văn thịnh yến bắt đầu.



Trận tiệc rượu này, ngoại trừ Tiết Hoài Nghĩa uống đến vui vẻ phóng đãng không kiềm chế được không coi ai ra gì, thì thủ hạ của lão là Hoằng Nhất, Hoằng Lục và các đệ tử khác cũngchén chú chén anh, lần lượt nâng lên đặt xuống, cười nói không kiêng dè, đối với những người khác mà nói, lại không thoải mái chút nào.



Võ Tắc Thiên đã đăng cơ xưng đế, ngôi vị thái tử liền biến thành đề tài mà người trong Võ gia quan tâm nhất. Trong đám con cháu của Võ gia người có thế lực lớn nhất, có khả năng đoạt được ngôi vị thái tử chính là Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư. Những kẻ khác trong họ Võ tuy rằng đều mang họ Võ nhưng cũng phụ thuộc vào một trong hai người đó.



Mà Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, cùng một lúc bọn họ đều phải nịnh hót lấy lòng Tiết Hoài Nghĩa, làm hết sức để thiết lập mối quan hệ thân mật với vị nhân tình của Hoàng đế này, đồng thời phải nhân cơ hội này lung lạc những người nắm giữ quyền lực quan trọng trong gia tộc họ Võ giống như Võ Du Nghi vậy, đồng thời lại phải không lộ ra manh mối các kế sách để áp đảo khí thế của đối phương.



Ở đây đàn ca múa hát, cả một đám hòa bình, thực ra bên trong tàng ẩn những tính toán thiệt hơn, cân nhắc và thỏa hiệp hết sức phức tạp.Ngoại trừ mọi người của chùa Bạch Mã do có Tiết Hoài Nghĩa địa vị cao cả không cần phải lo lắng, còn những người khác ai có thể không quan tâm?



Bên trong những người khách được mời đến Võ gia, có Chu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung, Tống Chi Tôn, Lý Tuấn Diêu Thiệu Chi đương nhiên là người của Võ Tam Tư, những người còn lại Khâu Thần Tích và Chu Hưng, Phó Du Nghệ, Trương Gia Phúc, Vương Khánh Chi là người của Võ Thừa Tự, duy nhất còn có một người không phải họ Võ mà họ có thể tranh thủ củng cố quân quyền là Dương Phàm rồi.



Tiết Hoài Nghĩa địa vị cao cả, lão hiện tại qua lại thân cận với Võ gia nhưng lại chưa thể hiện đi theo phe cánh của Võ Thừa Tự hay Võ Tam Tư, hai người kia cũng chỉ cầu mong có thể nịnh bợ lão là tốt rồi, cũng không dám mơ tưởng có thể làm cho lão phụ theo mình. Nhưng hiện tại khác rồi, Dương Phàm chính là đệ tử được Tiết Hoài Nghĩa đắc ý nhất, sủng ái nhất, Dương Phàm nếu đứng về phe của người nào, sư phụ của hắn rất có thể sẽ nghiêng về người đó hơn một ít.