Say Mộng Giang Sơn

Chương 285: Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình




Khi Dương Phàm rời khỏi sử quán, trong lòng cũng mù mịt. Cái chuyện mờ mịt này không chỉ là tương lai mờ mịt của hắn và Uyển nhi. Hắn biết, trước mặt Hoàng đế, từ đầu đến cuối hắn chỉ là một nhân vật nhỏ hèn mọn. Nhưng chỉ cần hắn muốn đạt đến mục đích, hắn sẽ kiên định, mà đi đến cùng.



Lúc trước, hắn vẫn là một đứa nhỏ be bé, vì mạng sống có thể từ Thiều châu ngàn dặm chạy trốn tới Quảng châu. Kể cả lúc làm một tên ăn mày, hắn có thể dũng cảm gánh vác trách nhiệm chăm sóc, nuôi nấng em gái, luôn lạc quan, không suy sụp tinh thần. Khi hắn trở lại Lạc Dương, cho dù biết rõ lấy sức của một mình mình thì khó ra manh mối của những việc đó, hơn nữa, kẻ thù còn nắm quyền hành, nhưng hắn chưa từng nhụt chí. Hôm nay hắn sao có thể vì một câu nói của Hoàng đế mà bỏ rơi nữ nhân của mình?



Hắn bối rối chính là không biết nên giải quyết thế nào với Tiểu Man. Tiểu Man là một cô nương tốt, cho dù là phẩm chất hay tướng mạo, tất cả đều không có chỗ chê trách. Người ta thân nữ tử làm tới chức vị Đô úy, ở trong kinh thành lại có nhiều sản nghiệp như vậy, còn xuất sắc hơn cả một nam nhân như hắn. Hắn chỉ vừa mới hết cảnh đói khổ mà thôi.



Trở thành phu thê với nàng cũng không bất ngờ. Thời đại này nam nữ kết hôn thường thường là sau khi động phòng mới dần dần tìm hiểu lẫn nhau, không cần phải nói đến gia đình giàu có, cho dù là Diện Phiến Nhi và Liễu Quân Phan cũng chỉ là quen biết nhau, chưa từng tìm hiểu sâu sắc rõ ràng. Thiên tử chỉ hôn, lại là một nữ tử tốt, phu nhân như vậy không có gì đáng chê trách cả.



Nhưng mà hắn đã có ý trung nhân, hơn nữa hắn vẫn coi Tiểu Man là một tiểu muội muội đáng yêu, bạn tốt, tri kỷ tốt, bỗng nhiên thân phận này bị thay đổi, phải cùng hắn thành vợ chồng, cái loại cảm giác kỳ quái này thật sự là không nói ra được. Nhất là Uyển Nhi đương nhiên đau lòng…



Loại cảm giác này trước mặt Uyển nhi hắn không hề biểu hiện ra ngoài. Uyển Nhi bây giờ đang bối rối đau lòng, hắn nhất định phải cam đoan không xao động, mới có thể cho nàng dựa vào, cho nàng hy vọng. Tất cả mọi suy nghĩ hắn chỉ có thể để trong lòng, cho đến lúc rời khỏi chỗ của Uyển Nhi hắn mới dám biểu hiện ra.



Dương Phàm càng nghĩ càng bực bội. Vừa mới hồi kinh đúng lúc đang khát khao có tương lai đẹp, tâm tình tốt tất cả đều bị phá hủy. Uyển Nhi cho rằng Thái Bình công chúa chỉ là góp mồm làm loạn hôn nhân một trận, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, chuyện này hoàn toàn chính là Thái Bình công chúa trả thù hắn. Nhưng mà hắn không có cách nào trả đòn. Cho dù hắn có phản kích, hắn cũng làm tổn thương hai người: một là Uyển Nhi hai là Tiểu Man.



Dương Phàm trong lòng nặng nề tâm sự mà đi. Trước mặt bỗng nhiên có vài võ sĩ mặc áo giáp vây quanh một người đi tới. Người nọ thấy hắn, liền tỏ ra ngạc nhiên nói:



- Ơ! Đây không phải là Dương thị vệ sao! Ah…, lầm rồi, lầm rồi, phải gọi là Dương Lang tướng, ha hả, Dương Lang tướng chúc mừng a!



Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên. Lại là Kim Ngô vệ Dẫn Giá Trượng Giá Đô úy Chu Bân



Khi Dương Phàm vừa mới gia nhập quân ngũ thì bị phân công đến Kim Ngô vệ, trở thành một người của Chu Bân. Lúc đó Chu Bân là cấp trên của hắn. Sau này Dương Phàm được điều tới Bách Kỵ, không còn có quan hệ phụ thuộc gì tới gã. Lui tới trong cung có tình cờ gặp nhau vị này lấy tư cách là cấp trên cũ tìm mọi cách gây khó dễ với hắn. Bình thường hắn chỉ thản nhiên gật đầu một cái, hai bên cũng không nhiều lời, không thể tưởng tượng được hôm nay Chu Bân lại chủ động đến gần rồi.



Dương Phàm còn tưởng rằng đối phương thấy mình vinh dự trở thành Lang tướng rồi, cố ý muốn phục hồi quan hệ, liền dừng lại hai bước chân, gật đầu nói:



- Hóa ra là Chu Đô úy, đã lâu không gặp.



Chu Bân cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt ghen tỵ mà nói:



- Nhị lang tuổi còn trẻ, đã được thăng tới chức Lang tướng, tiền đồ này không thể lường được! Đám đồng nghiệp cũ chúng ta nói về ngươi đều thật sự hâm mộ rồi, chỉ tiếc chúng ta một đám cao lớn thô kệch, bộ dạng không đủ tuấn tú, không có người chống lưng, không có Công chúa khuyến hôn, cũng không có bên trong nội cung Vi tổng quản phụ họa, làm thánh nhân thích ý, bằng không, ta thật sự là muốn đi bộ một vòng quanh Tây Vực, trở về để được thăng quan.



Bên cạnh một thị vệ vẻ mặt cợt nhả mà nói:



- Đô úy nói lời này cũng khác nào đi một chuyến Tây Vực, bỏ lại mười mấy tính mạng huynh đệ, dùng máu huynh đệ mà nhuộm đỏ tiền đồ của mình, dựa vào nữ tử nịnh hót, mà cầu lấy công danh lợi lộc, đó là chuyện vô sỉ, Đô úy làm sao mà làm được chuyện này?



Chu Bân ôm bụng ha hả cười rộ lên, các thị vệ khác đều cười đến quái gở.



Dương Phàm đang một bụng buồn rầu, nghe thấy bọn họ nói như vậy, không kìm nổi lạnh lùng liếc mắt quét qua bọn họ một cái, thản nhiên nói:



- Ta nói vị đại ca kia, ta cũng không phải thuyền cỏ, sự ti tiện của ngươi không nên để bắn về phía ta.



Người nọ da mặt đỏ bừng lên, lớn tiếng:



- Ai! Ta nói ngươi, người này thế nào mà nghe không ra tốt xấu đâu này? Một câu đùa vui ngươi cũng không chịu nổi, làm sao lại giở giọng mắng người! Thăng quan thì sẽ không coi đồng nghiệp cũ ra gì đúng không? Dương Lang tướng, tại hạ là người của Kim Ngô vệ, cũng không thuộc quản lý của ngươi!



Dương Phàm cười lạnh nói:



- Nói là ngươi nói, rắm cũng là ngươi thả đấy, nói láo giống như rắm thối, đều là một hơi mà thôi. Ngươi còn nói không làm nhục tại hạ sao? Tại hạ còn có việc, cáo từ!





Chu Bân giơ hai tay cản lại, trầm mặt nói:



- Dương Phàm, ngươi thật quá đáng! Thấy ngươi thăng chức, mọi người có ý tốt cùng khen ngợi, tại sao ngươi lại nói lời ác ý làm tổn thương người khác. Ngươi cũng không coi Chu Bân ta ra gì rồi.



Dương Phàm tiến lên trước một bước, đứng đối mặt cùng gã, hơi hơi cúi người nhìn vào mắt gã, gằn từng chữ một:



- Đúng vậy! Ta chính là không đem ngươi để vào mắt! Dương mỗ ta chỉ để ý đến người thôi, mà ngươi cho tới bây giờ không ở trong phạm vi này!



Dương Phàm dứt lời quay đầu bước đi. Chu Bân tức giận đến nỗi tím cả mặt, cả người run run lên:



- Người này… Người này làm sao mà vô liêm sỉ như thế! Không có phong độ như vậy!



Dương Phàm nghênh ngang rời đi, đã đi đến thật xa, Chu Bân mới gân cổ hướng về phía bóng lưng hắn gào thét một câu:



- Họ Dương kia, ngươi chớ đắc ý quá sớm!



Dứt lời, Chu Bân nói với tùy tùng:



- Cái này đúng là thăng quan thì tính tình kiêu căng liền. Ta nói những lời chúc mừng tốt đẹp, ngược lại đã bị mắng nhiếc là đồ chó má, các ngươi có thể thấy, họ Dương hắn là tiểu nhân đắc chí như thế nào, đúng là không thể tưởng tượng được rồi!



Vài tên binh lính lớn miệng nói:



- Đúng đấy, thật là… Đô úy không nên tức giận, cần gì phải chấp nhặt loại tiểu nhân này, công đạo là ở trong lòng người.



Dương Phàm bình thường chưa hề bực tức lớn đến như vậy. Nhưng hiện giờ đang lúc bực bội bất an, gặp Chu Bân cố tình nói những lời châm chọc như thế làm sao còn kiềm chế được, hắn cũng chẳng buồn để ý Chu Bân kia nói những cái gì nữa, đi nhanh thẳng đến thành Huyễn Vũ môn, vừa mới đi được một nửa đoạn đường thì lại đụng phải Cao công công.



Cao công công nhìn thấy Dương Phàm mặt mũi tươi cười nói:



- Nhị lang, chúc mừng chúc mừng!



Dương Phàm trong lòng cười khổ, cũng chỉ có thể dừng bước, chắp tay đáp lễ nói:



- Cao công công!



Cao công công ha hả cười nói:



- Đầu tiên thì được thăng quan lớn, sau lại được ái thê, đời người được chuyện tốt như vậy, mai kia toại nguyện, lão công cũng vui mừng thay ngươi rồi, ha ha ha ha…



Dương Phàm chi chi ngô ngô ứng phó đôi câu rồi bước đi, Cao công công bỗng nhiên tiến lên trước một bước, thấp giọng nói:



- Giờ Mùi canh ba, tại gian nhã phòng chữ Thiên ở Kim Sai túy, có người đợi ngươi!



Dương Phàm ngẩn ra, kinh ngạc hướng về phía Cao công công nhìn lại, Cao công công khẽ mỉm cười nói:



- Thẩm công tử gửi lời chào Nhị lang!




Nói xong lão lui một bước chắp tay hướng về phía Dương Phàm cao giọng nói:



- Ha hả! Nhị lang chớ vội vàng, đợi đến ngày đại hỷ, lão công cũng không thể thiếu được một phần hậu lễ chúc mừng, kha kha…



Khi lão chắp tay, ngón út tay trái nhẹ nhàng điểm ba cái lên tay phải, rồi hướng ra ngoài nhếch lên, lại điểm hai cái. ôm quyền tay trái ngón út nhẹ nhàng điểm ba cái, đây đúng là ám hiệu mà Dương Phàm và Thẩm Mộc quy định để liên lạc với nhau. Dương Phàm không khỏi kinh ngạc: “Hóa ra Cao công công là người của Thẩm Mộc… “



...



- Nhị lang vẻ ngoài không đủ tuấn tú, thái độ hung dữ, hình như cũng không đứng đắn?



- Cái đó thật không có, hắn khá… tuấn tú đấy.



- Nhị lang nhân phẩm không tốt, chơi bời, trai gái đánh bạc, không làm việc đàng hoàng?



- Cũng không phải, hắn …người này… đối nhân xử thế rất tốt!



- Nhị lang không học vấn, không nghề nghiệp, không có năng lực gì?



- Trông ngươi kìa. Người ta một thân nghề nghiệp, chỉ sợ là ta và ngươi đều kém đến tận đẩu đâu rồi, không có bản lĩnh thật sao có thể ở Tây Vực lập được nhiều công trạng lớn lao?



Cao Oánh đem hai tay xoa vào nhau nói:



- Vậy thì kỳ lạ thật. Một con người khôi ngô tuấn tú, nhân phẩm lại tốt, có bản lĩnh thật sự, bây giờ còn làm tướng quân, phu quân tốt như vậy có đốt đèn lồng đi tìm cũng không ra! Đại gia chỉ hôn cho ngươi rồi, ngươi không biết trong cung nhiều thiếu nữ đau lòng, nhiều thiếu nữ thèm muốn đến đâu đâu. Ta cũng thèm đến chảy nước miếng, ngươi còn không tình nguyện à?



Tiểu Man liếc nàng một cái, dướn mày lên, ôm lấy đầu gối, gác cằm lên đầu gối, si ngốc mà suy nghĩ một lúc lâu, yếu ớt nói;



- Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra hắn có chỗ nào không tốt, nhưng chỉ có một loại cảm giác rất kỳ quái, từ trong tưởng tượng không được tự nhiên.



Cao Oánh hết lời nói:




- Ngươi có cái gì không được tự nhiên? Hắn chưa lập gia đình, ngươi chưa gả cho ai, lại tìm không ra một tật xấu của nam nhân, ngươi còn muốn thế nào?



Tiểu Man mờ mịt nói:



- Ta cũng không biết, chỉ là ta cứ có cảm giác sao đó…



Nàng bỗng nhiên ngước mắt nhìn Cao Oánh:



- Nếu Đại gia chỉ hôn cho ngươi…



Cao Oánh mặt mày hớn hở mà nói:



- Tốt, tốt, cầu còn không được. Ngươi cũng biết ta thèm Nhị lang nhỏ dãi đã lâu rồi, hì hì….



Tiểu Man cong môi lên:




- Ngươi kiềm chế một chút có được hay không? Là ngươi nói thẳng trước mặt ta, ngươi thích trượng phu của ta, có đúng không?



Cao Oánh liếc nàng một cái nói:



- Ngươi không phải là không muốn, hay là…?



Tiểu Man tức giận mà nói:



- Muốn hay không là ta nói mà được sao? Trong lòng ta thấy kỳ quái không được tự nhiên, rồi lại không thể nói rõ không tự nhiên ở điểm nào. Là ta nói, nếu Đại gia chỉ hôn cho ngươi, đem ngươi gả cho Cao Sơ, ngươi có cảm giác gì?



Cao Oánh ngẩn ngơ ngỡ ngàng nói:



- Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Cao Sơ? Người đó là anh ruột của ta đúng không? Làm sao mà có thể so sánh?



Tiểu Man nghiêm túc nói:



- Đúng rồi, ta chính là có loại cảm giác này đấy! Ừ… Ta nói không nên lời. Ta nói ví dụ như Đại gia chỉ hôn, đem ta ban cho ngươi, vậy ngươi có cảm giác gì?



Cao Oánh bật cười nói:



- Ngươi với ta đều là nữ nhân, sao có thể thành thân? Ngươi càng nói càng vô lý rồi. Tuy nhiên…



Nàng đóng giả làm ra bộ híp mắt câu dẫn Tiểu Man, hì hì cười nói:



- Nếu ta là nam nhân, có thể có một tiểu nương tử xinh đẹp động lòng người như ngươi, ta nhất định cao hứng cả đêm không ngủ được rồi.



Nói xong còn đem lông mày nhướng nhướng lên ra bộ không đứng đắn.



Tiểu Man lau sạch tay của nàng, buồn bã ỉu xìu mà nói:



- Người ta đúng là có cảm giác như vậy đấy. Vẫn luôn coi hắn là huynh trưởng là bằng hữu, đột nhiên lại biến thành nam nhân của chính mình, thật là… Thật không được tự nhiên…



Cao Oánh đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, nói đầy thâm tình:



- Chung quy là ngươi mới chỉ gặp qua một lần, tính tình, bản chất thế nào, đối nhân xử thế tất cả đều không biết, người xa lạ liền vào động phòng là được rồi? Tiểu Man, ngươi cũng đừng có rắc rối, ngươi rốt cuộc có biết là ngươi có bao nhiêu may mắn hay không?



Tiểu Man ngẩng đầu, yên lặng nhìn Cao Oánh, hỏi:



- Ta rất may mắn sao?



Cao Oánh gật đầu, dùng hết sức mà gật đầu, trong mắt lờ mờ hiện lên một chút đau buồn và thất vọng.



Đời thực đúng như câu hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình…