Say Mộng Giang Sơn

Chương 278: Ngươi cũng không tệ, rất rắn chắc




Kết thúc trận chiến, Lư Bất Cổ quay về lều trướng của mình, cởi bì giáp nặng trịch xuống, “bịch bịch” ném lên giường, ngồi xuống chăn thảm, thở hổn hển.



Thân binh bưng đồ ăn lên. Trên mâm có một khối thịt dê nóng hổi vẫn còn tơ máu nhồi với rau dại hấp cách thủy, mùi thơm bay tứ phía. Ngoài ra còn có một cái bánh điệp hồ, một bình rượu sữa ngựa. Lư Bất Cổ rút tiểu đao bên lưng ra, cắt miếng thịt dê còn ướt, hai đầu lông mày mơ hồ chút vẻ ưu tư.



Y là tộc trưởng bộ lạc Khiết Đan. Bộ lạc của y là bộ lạc mạnh nhất trong chư bộ Khiết Đan. Dũng sĩ thủ hạ cường tráng có hơn vạn người. Trước khi sẵn sàng góp sức với Đột Quyết, A Sử Na bộ và A Sử Đức bộ đều đã từng mời chào y. Sau vì A Sử Đức bộ đưa ra điều kiện lớn hơn, chia cho y một mảnh thảo nguyên phì nhiêu lớn, Lư Bất Cổ liền tuyên thệ trung thành với Chu Đồ.



Lư Bất Cổ lo lắng vì hôm nay bộ lạc của mình đảm nhiệm chủ công, mà thương vong thật sự quá nghiêm trọng. Lư Bất Cổ vừa mới tuần tra toàn doanh, kiểm tra tổn thất. Nhân số thương vong quá lớn khiến cho y bất an. Y quyết định sáng mai sẽ báo cáo tổn thất với Chu Đồ, thỉnh cầu để bộ lạc mình làm quân phụ chiến. Chu Đồ vẫn luôn khoan hậu với mình, y tin nhất định Chu Đồ sẽ đáp ứng.



Cùng lúc đó, A Sử Đức bộ và A Sử Na bộ ở trên Thạch Lạp Tử sơn, lặng lẽ không một tiếng động thả xuống mấy sợi dây thừng thô to, vài bóng người bám vào dây, nương theo hàn băng bóng loáng như gương đóng trên vách đá dựng đứng lén lút trườn xuống.



Một mình Lư Bất Cổ ăn hết một mâm thịt dê lớn đầy, lại uống thêm một túi rượu sữa ngựa, vài phần dễ chịu nằm chết dí trên giường, vừa mới kéo tấm chăn chiên da dê che trên người, thân binh của y đã xốc màn trướng lên, nói nhỏ:



- Lư Bất Cổ, Lư Bất Cổ!



Lư Bất Cổ tuy là đại đầu lĩnh, nhưng bộ lạc của y không có tôn ti cao thấp nghiêm khắc, bộ hạ cũng quen gọi thẳng tên y. Lư Bất Cổ vừa mới buồn ngủ, nghe tiếng gọi vùng dậy, theo thói quen với lấy đao, quát:



- Chuyện gì?



Thân binh kia thấp giọng nói:



- Mộc Ti Đặc Cần đến, muốn gặp ngài!



Y tỉnh táo lại, lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc hỏi:



- Mộc Ti? Hắn đâu?



- Ngay ngoài doanh, nói là có chuyện bí mật rất quan trọng, muốn thương lượng với ngài. Ngài xem… gặp hay không?



Lư Bất Cổ thầm nghĩ: “Mộc Ti muốn gặp ta? Như trước kia gặp cháu ông ta cũng không sao, nhưng hiện tại A Sử Na và A Sử Đức đã thành kẻ thủ, nếu ta gặp ông ta, nhỡ bị Chu Đồ biết được, tất nhiên sẽ cho rằng ta muốn phản bội A Sử Đức bộ, vẫn không gặp thì hơn”.



Tròng mắt Lư Bất Cổ xoay tròn, khoát tay nói:



- Không gặp! Nếu ông ta có chuyện gì, ngày mai vào trướng Chu Đồ Diệp Hộ thảo luận là được!



Thân binh kia thấp giọng nói:



- Mộc Ti nói, việc này liên quan đến tiền đồ của bộ lạc ta, cho nên ngài cần phải gặp



- Dạ.



Lư Bất Cổ trầm ngâm một lát mới phân phó tiếp:



- Gọi y vào đi, ta muốn xem y muốn làm cái trò gì?



Thân binh nói:



- Y không chịu tiến doanh, bên ngoài có nhân mã Chu Đồ Diệp Hộ thi thoảng tuần tra, y lo lắng đi vào rồi sẽ khó ra ngoài, nói ngài ra vào không sao nên muốn mời ngài ra ngoài doanh gặp.



- Rốt cuộc tiểu tử này muốn làm gì?



Lư Bất Cổ lẩm bẩm cầm đại đao, phân phó thân binh kia:



- Gọi mấy người theo ta ra ngoài!




Ngay cạnh doanh địa của mình, Lư Bất Cổ cũng không lo Mộc Ti dám giở trò, huống chi y cũng không có thù hận với Mộc Ti.



Khi Lư Bất Cổ đi ra ngoài doanh trướng, dưới cây đuốc đầu thành, bộ lạc đánh đêm đang công thành. Bộ lạc Lư Bất Cổ đóng quân ở cuối cùng vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng kêu la.



Lư Bất Cổ ra ngoài doanh trướng, dẫn theo hơn mười thân binh, đi ra khoảng một dặm, liền thấy phía trước mô đất có bốn người đang đứng, một người bước nhanh đến đón.



Lư Bất Cổ đứng lại, người kia tới trước ôm quyền nói:



- Đặc Cần nhà ta chờ đã lâu, Lư Bất Cổ đại đầu lĩnh, mời!



Lư Bất Cổ quay đầu nhìn nhìn. Mô đất nhấp nhô chập chùng, chỗ cao chỗ thấp, bởi vậy cũng không nhìn thấy tình hình ở doanh trướng. Y khoát tay, lưu lại vài thị vệ, chỉ dẫn theo hai thị vệ bên người đi qua, cách bốn người đối phương chừng hơn hai trượng bèn dừng lại, thận trọng quan sát.



Người đối diện đích thực là Mộc Ti.



Hôm nay, trăng rất tròn, đại khái vừa qua ngày hội thượng nguyên, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên cả vùng đất, lại được tuyết phản quang sáng hơn, có thể nhìn thấy rất rõ bộ dáng người kia, quả nhiên chính là Mộc Ti.



Hai bên trái phải của Mộc Ti đều có võ sĩ cầm đao đứng, dường như muốn ngăn cản y tới gần. Thấy y đứng lại, hai người lui về. Mộc Ti cũng đứng sau một người, dáng người hơi gầy hơn, đưa lưng về phía bọn họ, thi thoảng xem chừng trái phải, tỏ ra vô cùng cẩn thận.



Lư Bất Cổ đứng lại, cẩn thận hỏi:



- Mộc Ti Đặc Cần, đêm hôm khuy khoắt, không biết ngươi kêu ta ra đây có chuyện gì?



Dương Phàm hóa trang thành Mộc Ti cười cười với y, giọng nói khàn khàn khô ráp vang lên:



- Lư Bất Cổ, lần này ta đến là phụng mệnh lệnh gia phụ!




Lư Bất Cổ thất thanh nói:



- Mặc Xuyết đại nhân? Chẳng lẽ ngài ở đây?



Y không nói nữa, nhìn Dương Phàm, thần sắc lại càng cẩn thận:



- Ngươi nói là, trước khi xuất chinh, Mặc Xuyết đại nhân nói với ngươi rằng muốn gặp ta một lần?



- Đúng!



Thị vệ sau lưng Dương Phàm xem chừng mọi nơi, thân hình lay động, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào người Dương Phàm một chút, nói:



- Trước khi lên đường, gia phụ đã nói với Mộc Ti, chỉ có điều thời cơ chưa tới, không thể trao đổi. Hôm nay ta nhận được khoái mã của gia phụ đưa tới tin tức, mới mời ngươi ra đây!



Ngón tay của y chạm vào cái mông của Dương Phàm, cái miệng của Dương Phàm vội vàng mấp máy, chỉ có hai thị vệ hai bên trái phải mới biết, từ đầu đến cuối, hắn không phát ra chút thanh âm nào.



Nhưng vì cổ họng của Mộc Ti bị thương, muốn nói chuyện cũng phải rất cố gắng, động tác trên khuôn mặt cũng sẽ hơi quái dị, giọng nói khàn khàn khó nghe, còn không rõ ràng, cho nên người đứng sau lưng Dương Phàm nói thay hắn nhưng đối diện với Lư Bất Cổ, vẻ mặt, khẩu hình, phát âm của Dương Phàm nhìn cũng không có gì không ổn.



- Lư Bất Cổ, năm đó khi các ngươi sẵn sàng góp sức với Đột Quyết ta, gia phụ đặc biệt coi trọng ngươi, người đề xuất yêu cầu gì gia phụ cũng hoàn toàn đồng ý, chỉ có điều, khi đó tác chủ là bá phụ ta, ông ta không đồng ý, gia phụ cũng không có cách nào. Kết quả, ngươi lại nương tựa nơi Chu Đồ, gia phụ vẫn tiếc nuối sâu sắc.



Ngươi có lựa chọn như thế cũng không có gì đáng trách, điều kiện chúng ta đưa ra với ngươi không hậu đãi bằng bọn họ, đương nhiên ngươi phải suy xét cho bộ lạc của mình. Tuy nhiên, giờ thì khác rồi, haha, cho nên, ta hy vọng, ngươi có thể suy xét một lần nữa, chọn lựa giữa A Sử Na và A Sử Đức!



Sắc mặt của Lư Bất Cổ hơi thay đổi, y quan tâm đến câu “giờ thì khác rồi” kia, cái gì khác???



Lư Bất Cổ không yên tâm, hỏi:




- Mộc Ti Đặc Cần, ngươi nói giờ khác rồi là có ý gì?



Dương Phàm không nói, nhìn y, thần bí mỉm cười.



Trên thực tế, người nói chuyện là Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô phải căn cứ vào lời nói của đối phương để trả lời. Trước khi nàng nghĩ được nên nói thế nào, Dương Phàm không thể mở miệng, cũng chỉ đành đóng giả một vẻ mặt thần thần bí bí, để cho đối phương tự mình lĩnh ngộ.



Tiếc thay, Lư Bất Cổ cũng không phải một người quá thông minh. Y không thể căn cứ vào nụ cười Mona Lisa của Dương Phàm mà đoán ra rốt cuộc hắn muốn nói gì. Mắt thấy Dương Phàm ngậm miệng không nói nữa, Lư Bất Cổ rất không kiên nhẫn đang muốn hỏi lại, Thiên Ái Nô lại làm bộ xem xét trái phải, hơi quay người, ngón tay chọt vào một Dương Phàm một cái, hắn lập tức há miệng…



Hai nhóm người giằng co hơn nửa canh giờ trên cồn cát, song phương bèn chia tay ai về nhà nấy.



Lư Bất Cổ tâm sự nặng nề, thi thoảng lại dừng lại liếc nhìn bóng lưng đám người Mộc Ti, tới khi dẫn người quay về doanh trại của mình, quay đầu lại, không thấy những người Mộc Ti kia đâu nữa.



Xa xa, hơn mười khoái mã cầm đuốc chạy tới, đó là tiêu vệ Chu Đồ phái ra tuần tra đêm. Bbọn họ giơ cao cây đuốc, thấy rõ người đứng đó là Lư Bất Cổ, bèn chào y, lớn tiếng hỏi:



- Lư Bất Cổ đại nhân, ngài vẫn chưa đi nghỉ sao?



Lư Bất Cổ thuận miệng đáp:



- Ồ, hôm nay huynh đệ thương vong nhiều quá, ta không ngủ được, ra ngoài một chút!



Kỵ sĩ tuần tra an ủi y vài câu, bèn thúc ngựa tiếp tục đi, tuần tra vòng quanh doanh trại. Lư Bất Cổ nhìn theo bóng dáng những người đó đi ra, trầm giọng phân phó:



- Gọi các thủ lĩnh Tập Ninh, Oa Đốc Cái, Tát Bất Oản, Địch Lý Cổ tới lều của ta, ta có chuyện quan trọng muốn thảo luận với họ. Nhanh đi!



Bốn người Dương Phàm ra về, vì lo lắng Lư Bất Cổ phát hiện hướng mình đi không phải đại doanh Mục Ân, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi thẳng về phía trước, đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng đám người Lư Bất Cổ đằng sau, bốn người mới dừng lại, cúi thấp thân hình, lặng lẽ đi về hướng Thạch Lạp Tử Sơn.



Nơi đây thực sự rất gần đại doanh của Mục Ân, bọn họ không thể không cẩn thận hơn bình thường, đề phòng bị phát hiện.



Bốn người lặng lẽ đến chân núi Thạch Lạp Tử Sơn, khi bọn họ xuống dưới, bốn đầu dây thừng đã sớm được thu lại. Dương Phàm lấy ra một cái nỏ bọn họ mang theo từ trước, bắn lên một cái làm hiệu, cao như thế, cũng chỉ có mũi tên mới có thể vô thanh vô tức bắn lên.



Quân coi giữ đầu thành thấy mũi tên, kiểm tra không có gì sau đó, bốn đầu dây thừng rắn chắc tuột xuống theo vách đá băng tuyết trơn bóng.



Bốn người ra hiệu với nhau, cùng đặt tay lên dây.



Vách đá này vốn là dốc đứng, sau khi binh lính Đột Quyết xâm phạm, quân Đường từ trên dội nước xuống, trên vách đá đóng một tầng băng trơn trượt, chỉ bằng lực hai tay, cho dù thân thủ như Dương Phàm và Thiên Ái Nô cũng phải mất công. Lúc này, trên có binh lính lôi kéo, bốn người dụng cả tay cả chân mới trèo lên được.



Bên trái bên phải bọn họ chính là hai tòa quan ải Minh Uy và Vũ An. Phía trước vẫn đang chiến đấu kịch liệt, hỏa tiễn như sao băng, đá lớn lôi mộc, tiếng chém giết bên tai không dứt. Trên trời một vòng trăng tròn lẳng lặng chiếu sáng cả đại địa, chiếu sáng nơi ồn ào náo động đó, cũng chiếu sáng bầu không khí quỷ dị, tĩnh lặng nơi này.



Bỗng nhiên, Thiên Ái Nô đạp trượt một cái, thở nhẹ một tiếng, cả người trượt theo mặt băng đu đưa về hướng Dương Phàm. Hắn thấy thế, sợ nàng ngã xuống, vội vàng trụ vững hai chân trên mặt băng, một tay bám vào dây thừng, một tay vươn ra đỡ lấy nàng, giúp nàng ổn định lại.



Tay này Dương Phàm nâng đúng vào mông nàng, tuy cách một lớp áo da, nhưng cảm giác đẫy đà, rắn chắc và mềm mại kỳ diệu vẫn thấm vào lòng bàn tay, thấm vào trong lòng hắn chỉ trong nháy mắt.



Đại khái vì nhiệm vụ đã hoàn thành, sắp bình yên trở về, tâm tình đặc biệt thoải mái, đặc biệt hưng phấn, Dương Phàm không kìm nổi hai tay dùng lực, bò tới bên cạnh Thiên Ái Nô, khẽ cười nói vào tai nàng:



- Không tồi, rất mềm mại!



Câu này vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận trong lòng: “Đáng chết! Sao lại không giữ được mồm miệng thế này!”



Không ngờ Thiên Ái Nô nghe hắn nói vậy, không xấu hổ nổi giận hay e lệ như trước, mà như cười như không, liếc hắn một cái, nói:



- Ngươi cũng không tệ, rất rắn chắc!