Say Mộng Giang Sơn

Chương 255: Không thể ngồi nhìn




Khi người đánh xe cho Dương Phàm và thị vệ tả hữu nhìn thấy Mộc Ti, rốt cuộc cũng biết tại sao hắn vội vàng lên xe. Bọn họ cố giữ bình tĩnh. Hai chiếc xe của cứ thế đi song song nhau với nhau. Khi đến con hẻm dài, bọn họ mới đi chậm lại, nhường cho xe của Mộc Ti đi trước.



Hai chiếc xe bò một trước một sau loạng choạng chạy nhanh về phía doanh trại Mộc Ti, nhưng khoảng cách giữa hai xe ngày càng xa. Thiên Ái Nô cũng bước chậm lại. Nàng cảm thấy mấu chốt của vấn đề nhất định đều tập trung ở Dương Phàm, cứ theo hắn thì sẽ có thể tìm được Thẩm Mộc, tiếp đó phát hiện ra bí mật của bọn họ.



Từ xa nàng nhìn thấy chiếc xe đó dừng lại, sau đó thiếu nữ Đột Quyết đó bước xuống xe. Ngay sau đó Dương Phàm cũng xuống theo. Hai người đứng ở đó có vẻ như còn nói vài câu gì đó. Một tên thị vệ dắt một con ngựa đến, người thiếu nữ Đột Quyết kia quay người lên ngựa chạy về phía bên này. Thiên Ái Nô vội vàng tránh sang ven đường.



Khi con ngựa kia chạy đến chỗ gần, Thiên Ái Nô ngẩng đầu nhìn thật nhanh, chỉ thấy thiếu nữ Đột Quyết ngồi trên ngựa có một khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng dưới vòng lông cáo trắng …



Ở phía trước, Dương Phàm lại leo lên xe. Nhưng lúc này chiếc xe không tiếp tục lăn về phía trước, mà lại chầm chậm quẹo sang một ngã ba, Thiên Ái Nô bám theo với một khoảng cách rất xa, ẩn mình trong đám người đi lại không ngớt trên đường phố. Đi bộ một gần một nửa canh giờ, nàng mới phát hiện xe đó dừng lại trước cửa một ngôi nhà.



Thiên Ái Nô quay trở ra mua đại mấy thứ đồ của một tiểu thương gần đấy, nhân tiện hỏi thăm một chút tình hình gia đình kia. Người bán hàng rong đó cho biết, đó là nhà Đại vu soái Đức Duy Ân.



Trong nhà Đức Duy Ân, bọn Trương Nghĩa và Cao Xá Kê đều có mặt. Vừa thấy Dương Phàm tới, bọn họ nhao nhao vây lên phía trước. Trương Nghĩa giơ ngón tay cái lên, nói:



- Nhị lang à, ngoài tam ca của ta, Trương Nghĩa này chưa phục một ai.. Nhưng với chuyện lần này ta thật sự tâm phục khẩu phục ngươi. Ha ha ha, trong khi tỉnh bơ như không, vậy mà cả Đột Quyết đều bị ngươi đùa bỡn trên lòng bàn tay!



Dương Phàm bật cười ha hả, mất tự nhiên xách đai lưng, ho khan một tiếng, nói:



- Chuyện này còn chưa kết thúc. Bây giờ mới là thời khắc quan trọng nhất của chúng ta, nhất định phải vô cùng cẩn thận, không được để thất bại trong gang tấc!



Dương Phàm vừa nói, vừa gỡ dải băng vải quấn trên cổ xuống, nói với Trương Nghĩa:



- Ngày mai ngươi phải chịu trách nhiệm đưa người của chúng ta rời khỏi đây, trở về Lũng Hữu!



Trương Nghĩa há miệng nói:



- Không thành vấn đề! Chỉ cần rời khỏi đây, ta sẽ chắc chắn trở về.



Dương Phàm lại nói:



- Người thông thuộc đường đi lối lại ở đây là ai?



Trương Nghĩa kéo tên đóng giả quan đại thần Ngôn Tri Hà:



- Ừ, hắn được đấy. Đường xá bên Đột Quyết này hắn rất rõ!



Dương Phàm nói:



- Được, vậy ngươi ở lại, cùng đi với ta. Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn! Lát nữa các ngươi hãy chuẩn bị tốt ngựa , nước uống, đồ ăn dùng trên đường đi. Tối nay chúng ta ở lại đây, đợi đến khi đại quân của bọn họ xuất phát, sau khi đảm bảo không có sai sót gì, chúng ta sẽ lập tức lên đường đến Bạch Đình trước để cảnh báo!



Ngôn Tri Hà, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn gật gật đầu. mọi người lập tức tản đi. Thiên Ái Nô nấp trong bóng tối, trước sau không thấy Dương Phàm đi ra, cứ canh ở gần đó.



Nàng tin rằng cho dù Dương Phàm đang có mưu đồ gì đi chăng nữa thì thời khắc sáng tỏ mọi điều cũng sắp tới rồi. Bởi vì tin người Đột Quyết sắp phát binh nàng cũng đã nghe nói rồi.




………………………



Bình minh ngày hôm sau, các bộ lạc đều trở nên nhộn nhịp.



Do hai tộc của A Sử Đức và A Sử Na trước đây có phân tranh, nên tất cả các bộ lạc đều chia thành ba nhóm. Những bộ lạc trung thành với A Sử Đức và trung thành với A Sử Na lũ lượt trú đóng cùng nhau thể hiện rõ lập trường của mình. Những bộ lạc trung lập khác tập trung ở chỗ thứ ba, nên các bộ lạc trung lập phải chạy tới tập hợp cùng với bọn họ.



Sáng sớm, bộ lạc A Sử Đức và A Sử Na đã bắt đầu nhổ trại, chuẩn bị khởi hành. Các bộ lạc phụ thuộc bọn họ cũng tháo dỡ lều trướng, xua đuổi dê bò, tập hợp đội ngũ, chuẩn bị kiểm duyệt xuất phát.



Khu vực các bộ lạc trung lập còn dậy sớm hơn bọn họ. Một số bộ lạc từ sáng sớm đã bắt đầu hành động, dỡ bỏ toàn bộ doanh trại, xếp lều trướng lên xe, xua đuổi bò dê đi tập hợp. Những bộ lạc trung lập này lần lượt được phân cho Chu Đồ, Mục Ân và Mộc Ti.



Trong thành, Mộc Ti cũng tập hợp toàn bộ các tướng sĩ còn có thể tác chiến rời khỏi thành Tiết Diên Đà dưới sự bảo hộ của một đội quân nghìn người do Mục Ân phái đếnmà đi vội về phía doanh địa của Mục Ân.



Mặt trời lên cao, đám lều trướng liên miên không hết của các bộ lạc trung lập đã biến mất. Trên cánh đồng tuyết chỉ còn lại một đống bừa bãi. Hầu hết các bộ lạc đã rời đi, vài tên kị sĩ thúc ngựa chạy tới, chỉ thấy trên thảo nguyên còn thưa thớt vài ba bộ lạc đang tháo dỡ dở lều trướng. Tên kị binh tới thúc giục, hùng hổ nói:



- Này! Các ngươi là người của bộ lạc nào vậy, sao chậm thế!



Một tên thuộc hạ người Đột Quyết của Trương Nghĩa nghênh đón, cười chân thành nói:



- Chúng tôi là người của tộc Khả Tát. Sắp xong rồi, sắp xong rồi!




Bộ lạc có cái tên này nói chính là tên của bộ lạc vừa nhổ trại rời đi không lậu.



-Hừ! các ngươi nhanh lên một chút, còn phải đi cho kịp bọn dê bò. Các ngươi còn định lần mần đến lúc nào, Đại Diệp Hộ đang đợi điểm binh kia kìa!



Tên kị binh kia khiển trách vài câu, lại vội đi đến một bộ lạc dỡ trại chậm khác.



Người của Trương Nghĩa chậm rãi xếp xe, đồng thời xem chừng động tĩnh của các bộ lạc khác. Khi bộ lạc cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong xuôi, vội vã rời đi, bọn họ cũng đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng sửa lại hành trang.



Bọn họ cũng xuất phát, nhưng phương hường không phải tới chỗ của A Sử Đức cũng không phải là chỗ của A Sử Na, mà nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại…..



Ở trong thành, đoàn người của Dương Phàm cũng đã bắt đầu chuẩn bị.



Bọn họ chuẩn bị một chiếc xe kéo, với bánh xe cao lớn gần bằng vai người. Thứ công cụ thảo nguyên này có tốc độ rất nhanh, bền chắc. Sở dĩ Dương Phàm phải chuẩn bị thêm một cỗ xe nữa ngoài ngựa ra vì bọn họ phải đi trước đại quân Đột Quyết, đến Bạch Đình để cảnh báo.



Quân đội Đột Quyết chia làm hai đường. Trong đó, một cánh qua Duyên Di Nga xuyên theo sườn đông sa mạc đi xuống, cánh quân này là Mục Ân và Mộc Ti. Một cánh quân khác do Chu Đồ chỉ huy, đường hành quân của y xuyên qua giữa sa mạc, hai sườn đều là sa mạc mờ mịt.



Bất kể đi con đường nào, Dương Phàm đều phải đi qua vùng đất dài không người. Nguồn nước cũng vô cùng ít, nếu muốn đi qua nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo thức ăn và nước.



Sáng sớm, Hùng Khai Sơn đã rời thành đi dò xét động tĩnh. Đợi sau khi đại quân Đột Quyết tập hợp xong, xuất phát, Hùng Khai Sơn lập tức thúc ngựa trở về thành báo tin. Đám người của Dương Phàm liền lập tức xuất phát.



Theo kế hoạch đã vạch ra, bọn họ dùng khoái mã chạy vòng qua trước đại quân Đột Quyết, sau đó cấp tốc tiến lên, tới Bạch Đình trước, thông báo tin tức đại quân Đột Quyết cho quân phòng thủ.




Bọn họ đơn giản gọn nhẹ, tổng cộng không quá sáu bảy người, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với cả đại đội người ngựa. Chỉ cần có thể đến Bạch Đình trước được khoảng bốn năm ngày, quân phòng thủ sẽ có thể kịp thời cảnh giới tốt. Cả quân phòng thủ Lương Châu sẽ có thể nhanh chóng tới chi viện, thậm chí ở kinh thành cũng có thể nhanh chóng có được tin tức. Hệ thống đốt lửa hiệu đưa tin của quân Đường thật sự vô cùng mau lẹ.



Khi bọn Dương Phàm cưỡi ngựa, đẩy vội cỗ xe kia đến cổng thành, vừa đúng lúc thủ lĩnh bộ lạc Tiết Diên Đà Bạt Dã Cổ cũng dẫn người trở về thành.



Sáng sớm Bạt Dã Cổ đi tiễn Chu Đồ, Mục Ân và Mộc Ti. Sau khi tiễn ba người đi, Bạt Dã Cổ dẫn người quay về thành. Bạt Dã Cổ là một lão già đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Lão có một khuôn mặt đen hồng hào, đôi mắt sáng quắc có thần, dáng dấp thô to, vô cùng cường tráng.



Gió sớm rất lạnh, Bạt Dã Cổ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Khi lão đi vào thành, người của Dương Phàm liền tự giác lui vào bên đường, định đợi sau khi họ đi qua sẽ lại xuất thành. Không ngờ một kị sĩ đi sau cùng trong đội của Bạt Dã Cổ nhìn trước ngó sau, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Cao Xá Kê.



Tên vệ sĩ này tên là Cổ A. Cổ A không chỉ gặp qua Cao Xá Kê một lần. Khi trước Cao Xá Kê cùng Dương Phàm đến phủ Bạt Dã Cổ bái kiến Mục Ân, mỗi lần Dương Phàm đều cải trang, không cho người khác nhìn thấy dung mạo thật của mình. Nhưng Cao Xá Kê lại hoàn toàn không phải làm như vậy. Nhất là khi mỗi lần Dương Phàm đến gặp Mục Ân, Cao Xá Kê đều canh ngoài cửa trướng nên gặp người của Bạt Dã Cổ quả thực không ít.



Những người đó đa số toàn là thị vệ bên cạnh Mục Ân, đã cùng Mục Ân xuất phát. Nhưng người đương nhiệm cảnh vệ lúc đó vẫn còn thân binh của Bạt Dã Cổ. A Cổ là một tên thị vệ phụ trách lên lạc giữa Bạt Dã Cổ và Mục Ân, cũng chính là một trong những người đã gặp qua Cao Xá Kê.



Lần này xuất thành, Dương Phàm vẫn cúi đầu ngậm miệng như cũ, vô cùng cẩn thận. Nhưng hắn lại không ngờ tới việc người khác nhận ra Cao Xá Kê.



-Ai! Ngươi không phải…người hầu cận của Mộc Ti Đặc Cần sao?



A Cổ ngồi yên trên yên ngựa, cười ha ha nhìn Cao Xá Kê:



- Ngươi là người thân cận nhất của Mộc Ti Đặc Cần, sao không cùng xuất chinh với Đặc Cần?



A Cổ vừa nói, vừa đảo qua trang phục viễn hành của bọn họ, lại nhìn cỗ xe kéo kia. Trong mắt nhất thời xuất hiện chút nghi ngờ. Y trầm giọng hỏi:



- Trên xe chứa gì vậy? Các người định đi đâu?



A Cổ hoàn toàn không nghi ngờ bọn họ là người Đường, lại nghi ngờ bọn họ cuỗm tiền tài định trốn lính. Dương Phàm đưa tay kéo mũ xuống, tiến đến bên Ngôn Tri Hà, thấp giọng nói:



- Hắn nói cái gì vậy?



Ngôn Tri Hà khẽ giải thích lại với Dương Phàm vài câu. khiến cho hắn cảm thấy căng thẳng.



Lúc này, A Cổ đã lên giọng triệu tập:



- Này! Các huynh đệ, lại đây một chút!



: Không thể ngồi nhìn



Hai người thúc ngựa mở đường máu thoát khỏi vòng vây. Cả hai bỏ chạy trối chế, nhưng không chạy trốn theo theo hướng của đám người Cao Xá Kê. Còn chưa thoát khỏi quân địch. Dương Phàm không thể dẫn kẻ thù theo họ được.



Thấy hai người tháo chạy, những tên lính Đột Quyết trong lúc hỗn chiến đã biết sự dũng mãnh của hai người không dám cậy thế đông người nữa, liền nhao nhao lấy cung, bắn về phía hai người. tên bay tứ tung bên cạnh hai người. Thiên Ái Nô ngoặt tay ra sau lấy đao hộ thân, gạt tên.