Say Mộng Giang Sơn

Chương 244: Người bộ hành đơn độc




Dương Phàm rời khỏi lều giam giữ quyền quý của bộ lạc Bạt Tất Di, một lần nữa dính lại râu cho cẩn thận, rồi đi gặp Trương Nghĩa.



Tới trước trướng Trương Nghĩa, hộ binh giơ tay ngăn lại, nhưng Dương Phàm không thèm để ý, đẩy bọn họ ra, xông thẳng vào bên trong.



Trương Nghĩa nằm trên giường, đang hì hụi khoan thăm dò “dầu thô”. Thấy Dương Phàm xông đến, Thác Bạt Nhược Nhiễm kêu to một tiếng, vội đưa tay lên che mặt. Trương Nghĩa cuống quýt kéo chăn che thân, cau có nói:



- Nhị…., ngươi không thể đợi một lát sao?



Thấy tình cảnh trong trướng, Dương Phàm dở khóc dở cười. Trước mặt phụ nhân này, một câu công việc cũng không nói nổi. Hắn lùi ra ngoài, vừa đi vừa nói:



- Vâng! Đại đầu lĩnh, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!



Trương Nghĩa đáp:



- Ngươi cứ từ từ, đợi ta mặc xong quần áo rồi sẽ đi ra ngoài!



Màn trướng hạ xuống, động tác “khoan thăm dò” của Trương Nghĩa lập tức biến thành “nện” cứ thế hùng hục vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho cơ thể dưới thân cũng run rẩy theo.



Sau quãng thời gian uống hết một chén trà, Trương Nghĩa ăn mặc chỉnh tề, sảng khoái tinh thần đứng trước mặt Dương Phàm.



Hắn giơ một ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi, rồi hỏi luôn:



- Tiết Diên Đà bộ ở đâu, Đại đầu lĩnh biết không?



Trương Nghĩa suy nghĩ nghĩ một chút, xoay người nhặt một cục đá lên, vẽ trên mặt đất. Đương nhiên, y khôn thể biết rõ toàn bộ địa hình. Nhưng vùng này y đi nhiều cũng quen, vị trí mỗi hồ nước đều nhớ rõ ràng. Đây chính là tài sản quý giá trong sa mạc. Các bộ lạc chủ yếu dựa vào hồ nước để tồn tại.



Dương Phàm thấy y nghuệch ngoạc vẽ xong tấm bản đồ, nghiêng nghiêng đầu nhìn kỹ một chút, gật gù hỏi:



- Đây là chỗ chúng ta đang đứng?



- Đúng!



- Như vậy xem ra, chúng ta cách Tiết Diên Đà bộ cũng không xa.



Trương Nghĩa cười khan:



- Nhìn từ đây thì đúng là không xa, nhưng để đến được đó, không biết phải đi bao nhiêu lâu, qua bao nhiêu bộ lạc lớn nhỏ.



Dương Phàm nhíu nhíu mày, hỏi tiếp:



- Vị trí này thì sao? Không bị sai hướng chứ?





Trương Nghĩa nhìn kỹ “tấm” bản đồ mình vừa nguệch ngoạc vẽ lại, nói một cách chắn chắn:



- Vị trí không sai. Trí nhớ của ta đặc biệt tốt, nhớ người nhớ đường đều không sai.



Dương Phàm gật đầu, xoa cằm, rồi trầm ngâm nói:



- Theo như vị trí này, nó nằm trong trung tâm chư bộ Đột Quyết. Bọn họ tập trung binh lính ở đây. Chúng ta không thể phán đoán được đến tột cùng bọn họ muốn đánh cửa ải hiểm yếu nào.



Trương Nghĩa hỏi:



- Vậy phải làm sao bây giờ?



Dương Phàm suy nghĩ một lát, nói:



- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Chúng ta đến bộ lạc Tiết Diên Đà!



Trương Nghĩa giật mình nói:



- Toàn bộ nhân mã mấy trăm bộ lạc lớn nhỏ của Đột Quyết đều ở đó, chỉ có một nhúm người chúng ta, cho dù thật sự lấy một chọi trăm, cũng không đủ nhét kẽ răng người ta đâu!



Dương Phàm trừng mắt với y:



- Ngu ngốc! Ai nói đến đó mới đánh?



Hắn giật râu xuống, lại dính lên, thản nhiên nói:



- A Sử Na Mộc Ti ta muốn tới Tiết Diên Đà, ai dám ngăn cản.



Trương Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ:



- Đúng đúng đúng, cả đoạn đường đánh đánh giết giết, sao ta lại quên chuyện này nhỉ. Mà… Hắc Toàn Phong kia làm sao bây giờ?



Dương Phàm nói:



- Chỉ e đánh xong trận này gã cũng ăn no rồi, ăn nữa thì chết vì no mất. Nếu gã nguyện ý tiếp tục đi theo chúng ta, thì mang gã theo. Không phải ngươi nói từ đây đến Tiết Diên Đà bộ còn có rất nhiều bộ lạc sao? Cứ một đường vừa đi vừa cướp, tạo nên sự rung chuyển. Đợi khi tới gần Tiết Diên Đà bộ, ta sẽ thay đổi thật nhanh, trở thành bộ lạc Đột Quyết đi hội họp. Hắc Toàn Phong sẽ không ngốc, sẽ không theo chúng ta vào chỗ nguy hiểm như thế đâu, đến lúc đó không cần ngươi đuổi, gã cũng tự rời đi.



Trương Nghĩa gật gật đầu, hỏi:



- Khi nào thì hành động?




Dương Phàm nói:



- Không thể đợi các mục dân đem viện quân tới mới đi, để bọn chúng đoán được đại khái hướng đi của chúng ta cũng không tốt, chúng ta nên lập tức rời đi…



Trước trướng, Hùng Khai Sơn băn khoăn đi đi lại lại, trong lòng đấu tranh kịch liệt.



Sau khi chiếm lĩnh được bộ lạc, thủ hạ của Hắc Toàn Phong vốn là mã phỉ, đương nhiên không kiêng nể gì, cướp bóc tài vật, gian dâm con gái, cho dù là kỵ binh Đột Kỵ Thi bộ cũng học theo họ mà làm người ác.



Đây là quy củ trên thảo nguyên, kẻ chiến thắng được quyết định tất cả mọi thứ của kẻ thua. Dê bò, tài vật, nữ nhân, bao gồm cả bản thân người chiến bại, cũng biến thành nô lệ. Mà nữ tử trên thảo nguyên cũng có ý thức như vậy, ai là người chiến thắng, sẽ trở thành chủ nhân mới của các nàng.



Do đặc thù cuộc sống, nên nữ tữ trên thảo nguyên sớm quen với quy tắc này. Mặc dù các nàng vẫn yêu trượng phu của mình, khi bị bắt đi cũng có một số phản kháng, nhưng đại đa số sẽ thản nhiên chấp nhận sự thật, trở thành thê tử của trượng phu mới. Thậm chí, còn thật sự tận trách nhiệm gánh vác việc sinh nở chăm lo cho gia đình mới này.



Giống như vị vua của thảo nguyên Thành Cát Tư Hãn, mẹ của ông ta và chính thê đều từng bị cướp đi, làm thê tử của người khác. Cho nên, những việc làm trớ trêu đó gần như không gặp sự chống cự nào. Mắt thấy tình hình như thế, Hùng Khai Sơn cũng không cầm nổi dục vọng.



Gã và Cao Xá Kê chuyên môn làm nhiệm vụ thám báo cực kỳ nguy hiểm. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ nhanh thì mấy tháng, lâu thì một năm, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm. Một khi bị phát hiện sẽ không còn khả năng sống sót. Bọn họ lớn như vậy vẫn không thành thân, thực ra cũng không phải khi vì quá mức trầm mặc ít lời, mà là vì cuộc sống của họ quá nguy hiểm. Có nữ nhân nào nguyện ý trở thành quả phụ bất cứ lúc nào?



Khi bọn họ tiếp xúc với nữ nhân cũng rất kiệm lời. Đó là vì sau nhiều lần cố gắng tìm cách tiếp cận đều thất bại nên lâu ngày biến thành nỗi mặc cảm. Hùng Khai Sơn cho tới giờ vẫn là xử nam, nhìn người khác có thể muốn làm gì thì làm mà những nữ nhân kia cũng không phản đối, bất giác, gã cũng thấy lòng mình nhộn nhạo.



Ngay trong trướng, sau lưng gã có một vị cô nương Đột Quyết rất xinh đẹp. Lúc trước, khi thủ hạ của Hắc Toàn Phong cướp tài vật của gia đình này gặp phải sự kháng cự của gia chủ, gã đã định rút đao chém chết. Đúng lúc đó, Hùng Khai Sơn đi ngang qua thấy thế liền ngăn lại, bởi vậy mà cứu được thiếu nữ này.



Gã nhận thấy nàng cũng rất có hảo cảm với mình, hơn nữa, giữa đám mã tặc như lang như hổ, lục soát khắp nơi lấy được gì là lấy. Tất cả mọi người trong bộ lạc đều kinh hãi. Thậm chí thiếu nữ kia còn tỏ thái độ muốn lấy lòng gã nữa, dường như muốn dựa vào gã, nhờ gã bảo vệ, nếu gã muốn gần gũi với nàng, chắc nàng cũng sẽ không phản đối.



Trong lòng Hùng Khai Sơn đấu tranh tới đấu tranh lui, mặt mày hết hớn hở lại ủ rũ, có lúc không biết nghĩ đến cái gì mà đỏ mặt tía tai Sau một hồi đấu tranh, gã cũng hạ quyết tâm, dậm chân một cái, xoay người vào trong lều.



Thiếu nữ xinh đẹp người Đột Quyết kia sợ hãi đứng lên, nhìn sắc mặt khác thường và đôi mắt sáng rực của gã, đột nhiên hiểu ra, thẹn thùng cúi đầu, vẫn không quên liếc nhìn gã một cái thật nhanh




Hùng Khai Sơn dồn hết dũng khí, vừa định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy có tiếng Trương Nghĩa la lớn bên ngoài:



- Xe lạc đà chuẩn bị xong rồi sao? Đi thôi đi thôi, lập tức lên đường!



Hùng Khai Sơn tức muốn sùi bọt mép, gục đầu xuống, buồn bã đi ra ngoài…



Trên đỉnh một cồn cát cách bộ lạc Bạt Tất Di một cái hồ lớn, có một người lẳng lặng đứng yên đó.



Toàn thân nàng giấu kín trong bộ áo bào màu vàng. Khăn trùm đầu cũng có màu màu vàng. Trên mặt cũng bịt khăn màu vàng, chỉ lộ ra một đôi mày cong cong, một đôi mắt mỹ lệ.



Đôi lông mày cong cong như bóng trăng khuyết in dưới nước hồ, đôi mắt sáng tựa ánh sao giữa trời đêm không trăng.



Nàng đưa tay, lạc đà cúi đầu, liếm liếm chút muối ăn trong lòng bàn tay nàng, bàn tay nhỏ bé mảnh mai.




Thiên Ái Nô theo dõi Thẩm Mộc đã lâu, mãi cho đến khi Thẩm Mộc tiến vào Đại Đấu Bạt Cốc, đến Đột Kỳ Thi bộ này. Suốt mùa đông, nàng vẫn ở lại đây để ý một bộ lạc nhỏ mà trên đường về Thẩm Mộc phải đi qua. Nhưng trên đường về, cuối cùng, nàng để mất dấu Thẩm Mộc.



Thẩm Mộc trở về đúng vào khi tuyết rơi rất dày. Thời tiết như vậy, nàng lại chỉ có một người một ngựa, thực sự rất nguy hiểm. Ngựa của nàng bị tiêu chảy, đợi tới khi nàng đuổi tới trấn nhỏ mà Thẩm Mộc dừng lại, y đã được người Hoàng Thủy phái tới bảo hộ tiếp tục đi về phía đông. Nàng chỉ còn thấy Dương Phàm, Trương Nghĩa và toàn bộ nhân mã Thẩm Mộc để lại.



Những người này lén lút vượt qua núi Hợp Lê tiến vào cảnh nội Đột Quyết, Thiên Ái Nô còn tưởng Thẩm Mộc cũng ở trong đó, vì thế nàng lại một đường chạy tới Đột Quyết.



Vị cô nương này thật sự là người ý chí mạnh mẽ. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn tưởng rằng Thẩm Mộc tới Lũng Hữu rồi, còn y làm gì với đám mã phỉ ở Lũng Hữu thì nàng không đoán ra. Tuy nhiên, nàng cũng chỉ cần đi cùng một đường, nắm vững hành tung cua y là đủ. Phân tích việc này đã có công tử, nàng không cần quan tâm, công tử cũng chưa bao giờ để người khác quan tâm hộ mình.



Thiên Ái Nô lẳng lặng đứng đó, hòa chung với màu cát. Người đối diện căn bản không thể nhìn thấy nàng. Thấy những người kia đã xuất phát, nàng mới nhẹ nhàng kéo dây cương, con lạc đà lập tức ôn thuần quỳ xuống, Thiên Ái Nô sải bước lên lưng, khẽ quát nhẹ, nó liền đứng lên, mang theo nàng đi dọc theo cồn cát nhấp nhô.



Trên cát vàng có một điểm đen, một người một lạc đà, lẻ loi độc hành.



Bất chợt, có tiếng ca réo rắt vang lên giữa hoang mịch yên tĩnh:



- Thất nguyệt thất, khất xảo lai.



Thất cô nương, thỉnh tỉnh lai



Giáo oa tâm nhi linh, giáo oa thủ nhi năng



Tú cá mãn thiên tinh, tống nhĩ hồi thiên cung…



(Bảy tháng bảy, cầu Chức Nữ khéo tay thêu.



Thất cô nương mời sớm đến đây



Dạy cho em bé tấm lòng, dạy cho em đôi tay khéo léo.



Thêu lên bầu trời đầy sao, đưa nàng về Thiên cung…)



Sa mạc thật đáng sợ, biến ảo thất thường tràn đầy nguy hiểm. Nguy hiểm này, đối với một người độc hành là chí mạng, nhưng nguy hiểm lớn nhất không phải là địa hình sa mạc, khí hậu, mà là nỗi cô đơn khi phải đi một mình giữa thiên địa mênh mông.



Phóng tầm mắt cũng thấy được, ngoài mình ra, không còn có bất kỳ sinh vật nào khác. Chỉ có thể nghe được tiếng thở của mình, chỉ có thể nghe được tiếng lạc đà của mình dẫm lên cát lẹp xẹp, thanh âm đơn điệu đó cứ vọng mãi vào tai, cuối cùng sẽ gây ra ảo giác như có tiếng trống “bịch bịch bịch” dội vào tai mình, khiến cho người ta muốn nổi điên.



Hát một chút có thể giảm bớt sự đơn điệu này, người lữ hành cô độc mang trong lòng áp lực nặng nề. Nhưng, tiếng ca có thể giảm bớt áp lực bên tai, có thể giảm bớt áp lực trong nội tâm nàng thật sao?



Bóng dáng độc hành lẻ loi cô tịch, như tiếng ca cô tịch của nàng…