Trong miếu thờ dưới bóng cây, các thị vệ ngồi trò chuyện cười đùa toe toét. Đột nhiên Tạ Tiểu Man đi tới, đứng cách xa mấy trượng liền đứng lại ho khan một tiếng.
Vài thị vệ đang nói chuyện thấy nàng đến vội vàng ra hiệu cho những người khác, các thị vệ liền đứng lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tiểu Man dừng lại ở Dương Phàm ra hiệu cho hắn đi theo nàng. Dương Phàm chỉnh vạt áo, phủi phủi bụi ở mông liền đi sau Tiểu Man. Phía sau, tiếng các binh sĩ rì rầm bàn tán đoán già đoán non vang lên không ngớt. .
- Chà! Dương nhị tốt số thật!
- Đây không phải là ngự tiền Tạ Đô Úy sao?
- Không phải, đây có lẽ là Dương nhị tẩu đến tìm..
- Ơ kìa, ngươi nói là...
- Ngươi đoán đi....
- Ha hả ha ha...
Bọn thị vệ không kiêng nể gì, mồm ríu ra ríu rít, lời nói nào cũng mờ ám cả.
Tạ Tiểu Man nghe được bước đi mỗi lúc một nhanh. Tuy khuôn mặt nhìn có vẻ tức giận nhưng kết hợp với thân hình ngực ưỡn, eo thon, bắp chân trắng mịn thon dài như có một sức quyến rũ vô cùng mê hoặc lòng người.
Tạ Tiểu Man dẫn Dương Phàm quẹo vào rừng cây, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người trên không trung lại nhẹ nhàng ngồi xuống một cành cây, giơ tay vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Dương Phàm.
Dương Phàm sử dụng cả tay chân, nhanh chóng bám lên hướng bên cạnh nàng ngồi xuống, cười hì hì nói:
- Nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh nơi này làm người ta cảm thấy thỏa mái, vui vẻ. Tiểu Man cô nương dẫn tại hạ đến đây là để hẹn hò sao?
Tạ Tiểu Man khinh thường nhìn hắn, sầm mặt nói:
- Ta coi ngươi là huynh đệ, đừng có đùa giỡn với ta có được không?
Dương Phàm cườt ha hả, hắn làm mặt hề nói:
- Vấn đề là những huynh đệ trong đám thị vệ của ta không nghĩ như vậy.
Tạ Tiểu Man sẵng giọng nói:
- Còn nói nữa! Ai cho các ngươi nói chuyện yêu đương, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác thôi!
Nói xong lấy ra trong tay áo một đồ vật, quăng cho Dương Phàm một cách tức tối. Vật này vào tay hắn, hắn cảm thấy nặng trịch, là một bọc vải nhỏ. Dương Phàm ngạc nhiên mở ra, chỉ thấy trong bao là một khối đồng bài cùng một con hạc giấy.
Dương Phàm cầm qua đồng bài vàng óng ánh trên mặt có khắc hai chữ to " Bách Kỵ". Tạ Tiểu Man nói không muốn xem nhưng lại liếc nhìn trong để xem là gì, khi thấy là những đồng bài có khắc hai chữ " Bách Kỵ" Tạ Tiểu Man không khỏi kinh ngạc nói:
- Bách Kỵ? Ngươi trở thành Nguyên Tòng Cấm Quân rồi?
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy! Nội vệ của ngươi cũng thuộc Nguyên Tòng Cấm Quân. Trước kia ta còn nói Tạ Đô Úy ngươi không thể đứng trên đầu quản được ta. Lần này ngươi thật sự là lãnh đạo trực tiếp của ta rồi, nếu sau này ngươi cố tình kiếm chuyện thì thật sự là hỏng bét rồi.
Tạ Tiểu Man phẫn nộ nói:
- Bách Kỵ chỉ có Võ Du Nghi Đại tướng quân tài trí hơn người mới được dùng đến, lần này ta thật sự không quản được ngươi cũng không được!
Dương Phàm nói:
- Tiểu Man đang tiếc...hay là thích làm người quản lý ta?
Tạ Tiểu Man ôm bụng cười làm động tác muốn ói, Dương Phàm cũng cười ha hả thuận tay nhận lấy ngư phù, lúc này mới mở con hạc giấy ra. Giấy được mở ra, hắn nghiêng thư qua phía mình, Tạ Tiểu Man bĩu môi nói:
- Giấu gì chứ! Ai thèm xem!
Dương Phàm nhìn trên giấy chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết thật đẹp:
- Chuyện này đã có manh mối, ngư phù tạm giữ trước, có chuyện thay đổi đợi khi nào trở về thành sẽ xử lý. Đêm nay giờ hợi hai khắc, mong lang quân đến thiếp thân có điều muốn nói.
Phía sau viết địa chỉ tại khuê phòng của nàng.
Dương Phàm biết một số chuyện không thể viết rõ ràng trong thư cho nên muốn hắn đi gặp mặt nói chuyện. Tuy nhiên với khả năng của Thượng Quan Uyển Nhi muốn điều một thị vệ làm Bách Kỵ thì rất dễ dàng, không cần phải hẹn gặp để bàn bạc chuyện này, có lẽ vì nàng nhớ quá nên viện cớ gặp mặt.
Việc này rất thường tình, một người con gái mới lớn khi đã yêu thì rất si tình.
Dương Phàm trong lòng rất vui mừng, mang thư kia cất cẩn thận vào áo. Tạ Tiểu Man nhìn hắn xem xong thư rồi, chân mày liền giãn ra. Không biết hắn xem gì mà vui đến thế liền hừ một tiếng nói:
- Thư nói gì đó, nói gì mà vui mừng thế?
Dương Phàm cười nói:
- Không phải ngươi hiếm khi tò mò sao?
Tạ Tiểu Man cau mũi nói:
- Không nói thì thôi!
Nàng nhìn Dương Phàm đánh giá vài lần nói:,
- Thật kỳ lạ, Thượng Quan Uyển Nhi là một cô gái tốt như vậy, sao lại có thể thích ngươi được?
Dương Phàm thở dài nói:
- Con gái trên đời này, cũng có người có mắt không tròng đấy.
Tạ Tiểu Man phun một cái không kìm nổi cười nói:
- Ta cuối cùng cũng phát hiện ra ngươi có một ưu điểm.
Dương Phàm nói:
- Ưu điểm gì?
Tạ Tiểu Man hai tay chống lên thân cây, hai chân đong đưa nói:
- Da mặt dày, so với tường thành còn dày hơn!
Dương Phàm cười nói:
- Thời gian dần qua, ngươi sẽ phát hiện ra ta có nhiều ưu điểm đấy.
Tạ Tiểu Man nói:
- Ta rất bận rộn, không có thời gian rãnh rỗi để phát hiện ra ưu điểm của ngươi.
Dương Phàm nói:
- Vội gì chứ, vội kiếm tiền sao?
Dương Phàm ở trong cung mấy ngày nay, dần dần cũng biết Tạ Tiểu Man có biệt danh "Tham tiền" của cô, lúc này không kìm được lấy ra trêu chọc.
Tạ Tiểu Man nói:
- Không vội kiếm tiền, ta thật sự không biết nên bận rộn gì thì tốt đây...
Nàng nhìn xa xăm, có chút xuất thần, Dương Phàm thấy nàng như có tâm sự nhưng lại không biết nàng đang nghĩ gì. Tạ Tiểu Man giật mình bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Dương Phàm hỏi một cách chân thành:
- Ngươi trước đây từng trà trộn sống trên phố, xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh mà ta không biết, ta muốn hỏi ngươi một chút.
Dương Phàm ưỡn ngực nói:
- Hà hàaaa..! Cuối cùng cũng thấy được ta có chỗ có ích sao? Ngươi nói đi, nếu ta biết sẽ nói.
Tạ Tiểu Man nhìn hắn nói:
- Nếu ngươi muốn tìm một người mà ngươi không biết hắn hiện giờ đang làm gì, cũng không biết hắn là ai, tên là gì, chỉ biết một ít về hắn khi còn trẻ thơ, nếu là ngươi ngươi làm sao để tìm?
Dương Phàm giật mình nói:
- Không biết gì cả thì làm sao mà tìm được?
Tạ Tiểu Man vẻ mặt buồn bã, cười khổ nói:
- Đúng vậy, làm sao mà tìm được.... , là ta suy nghĩ lung tung thôi.
Dương Phàm thấy bộ dạng khổ sở của nàng không nhịn được liền nói:
- Ngươi và người này có ân hay thù?
Tạ Tiểu Man nói:
- Tìm người ấy là phải có quan hệ gì sao?
Dương Phàm nói:
- Đương nhiên là có quan hệ. Nếu là thù, ngươi chỉ cần lộ ra một chút manh mối hắn, hắn sẽ biết ngươi đi đâu. Ngươi vốn là người không biết nhiều manh mối mà, nếu tìm đường hoàn không tìm được người. Nếu là ân nhân, à, thì... Ngươi định tìm thế nào?
Tạ Tiểu Man cười nói:
- Ta.....Ta sẽ hỏi thăm những người xung quanh.
Dương Phàm nói:
- Biện pháp này không khả quan gì cả, ngươi cần biết một số thông tin về đối phương như vậy sẽ tốt hơn. Nếu theo lời ngươi vừa nói có nhớ một chuyện thời thơ ấu, nếu dùng biện pháp này may ra có thể tìm được, sao ngươi không viết giấy dán tìm người?
Tạ Tiểu Man kinh ngạc hỏi:
- Dán giấy tìm người? Đó là vật gì?
Dương Phàm chỉ trán cô nói:
- Chẳng phải ngươi sống từ nhỏ trong cung sao? Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết. Cái gọi là dán giấy tìm người giống như cáo thị của quan phủ ấy. Ngươi hãy đi đến dán các phố lớn ngõ nhỏ, chỉ trừ cửa thành cửa nha môn ngươi không dán được còn lại chỗ nào dán cũng được cả.
Tạ Tiểu Man miệng lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy! Phương pháp đơn giản vậy mà sao ta không nghĩ ra ta? Ta chỉ cần viết một cáo thị thật đặc biệt. Quan phủ có thể dán cáo thị sao ta lại không! Thật là ngốc! Ta thật là đại ngốc mà!
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không nói dối gì ngươi, ta cũng chỉ mới vừa nghĩ ra biện pháp này thôi. Ngươi hãy chuẩn bị để làm đi... Ồ! Nếu ta cũng có người ta cần tìm nhất định ta cũng sẽ dùng cách này.
Tạ Tiểu Man không chú ý đến lời nói của Dương Phàm, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ. Nàng nghĩ dùng biện pháp này dán cáo thị tìm a huynh toàn bộ thành Quảng Châu và nàng ảo tưởng đã tìm được rồi. Tiểu Man càng nghĩ càng phấn khích, nàng nhún một cái nhảy từ trên cây xuống.
Dương Phàm nói:
- Này, ngươi làm gì vậy?
Tạ Tiểu Man hướng về phái hắn chắp tay nói:
- Chủ ý này của ngươi tốt lắm! Ta lập tức sẽ làm theo, khi nào ta tìm được huynh ấy, nhất định sẽ cùng huynh ấy đến cảm ơn ngươi!
Dương Phàm nói:
-Ngươi dán không cũng không hiệu quả, ngươi còn thông báo nếu ai tìm được sẽ thưởng số tiền lớn. Như vậy, sẽ có rất nhiều người giúp ngươi tìm, tin tức sẽ lan đi rất nhanh người biết cũng nhiều, chỉ cần hắn còn sống nhất định sẽ tìm được!
Tạ Tiểu Man vỗ trán nói:
- Đúng vậy! Ý kiến hay! Ý kiến hay! Ta phải đi chuẩn bị đã!
Nói xong liền chạy đi như bay.
Dương Phàm nhìn sau lưng nàng lắc đầu cười:
- Con nha đầu này, đúng là không có chính kiến gì cả bảo sao nghe vậy, đúng là người nóng tính. À... Mà cô ta tìm ai vậy? Hay cũng giống ta, phải chia lìa người thân khi còn nhỏ?
***
Mồng một trăng như móc câu, dẫn con người vào nỗi tương tư.
Đêm nay, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Thái Bình Công chúa uống vài chén. Sau khi về phòng, thấy thời gian hẹn ước với Dương Phàm còn sớm nên nàng muốn làm một chuyện. Nàng mở ra một cuốn sách, giữa những dòng chữ lại hiện lên hình ảnh của tình lang, liền lấy bút biết mấy dòng nhưng không linh động tự nhiên. Ngồi vuốt ve khúc cầm lại cảm thấy lo lắng không yên, sau cùng nàng mở cửa sổ để nhìn lên ánh trăng lưỡi liềm đang chiếu bóng cây, si ngốc chờ đợi.
Mắt nàng nhìn trăng kia đang cao dần lên, thời gian ước hẹn với tình lang cũng đã đến. Tiếng động của bước chân ngày một tới gần, âm thanh như của một cung nữ:
- Thượng Quan Đãi Chiếu đã ngủ rồi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe âm thanh biết được người này là cung nữ bên cạnh Thái hậu tên Đoàn Nhi không khỏi ngẩn ra, đứng lên nói:
- Là Đoàn Nhi sao? Ta chưa ngủ, có chuyện gì sao?
Đoàn Nhi nói:
- Thiên Hậu cho gọi, mời Thượng Quan Đãi Chiếu nhanh cùng Đoàn Nhi đến diện kiến.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói:
- Hả?
Rồi giật mình nói:
- Thiên Hậu gọi lúc này sao?
Nhìn lên ánh trăng lưỡi liềm kia, Thượng Quan Uyển Nhi biết giờ hẹn đã đến, nàng cảm thấy rối bời. Nhưng Thiên hậu cho gọi không thể nào không đi được, nàng không muốn đi chút nào nhưng phải mở cửa đi theo Đoàn Nhi ra ngoài. Lúc này, Dương Phàm thấy giờ hẹn đã đến liền hướng phòng ngủ của Thượng Quan Uyển Nhi đi đến.
Võ Tắc Thiên lúc này chuẩn bị đi ngủ thì cháu họ của nàng là Võ Tam Tư đột nhiên cầu kiến. Hắn gặp nói đến bí mật thay đổi chế độ xã hội để làm chủ thiên hạ. Võ Tam Tư không đi cùng Võ Thừa Tự, hắn một mình bái kiến cô vì cũng mong sự sủng ái của người. Võ Tắc Thiên nghe hắn nói nhiều vấn đề đã chuẩn bị như vậy cảm thấy rất hài lòng. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến tác phẩm "Đại vân kinh sơ" của Tiết Hoài Nghĩa, cảm thấy đây là thời điểm có thể dùng đến nên cho gọi Thượng Quan Uyển Nhi đến gặp.