Say Mộng Giang Sơn

Chương 154: Gió xuân phiền muộn




Từ khi phát hiện "Dương Phàm có ý đối với mình" Thượng Quan Uyển Nhi hết sức ngây ngất. Chỉ cần vài ngày không gặp hắn là cảm giác khó chịu. Cũng may, Dương Phàm cũng không có hành động đeo đuổi nào khác khiến cho cảm xúc của Thượng Quan Uyển Nhi mới từ từ được điều chỉnh lại.



Tới lúc này, Uyển Nhi cũng cảm thấy thoải mái hơn, khi gặp Dương Phàm cũng không hoảng hốt trốn tránh. Tuy nhiên thi thoảng khi liếc nhìn hắn, ánh mắt của nàng vẫn có một chút u oán, dường như trách hắn cứ im lặng không thổ lộ. Chẳng trách được mà Khổng Phu tử từng nói:"một người đàn ông cũng có thể bị thái độ khó hiểu của người khác phái làm cho lúng túng."



Nhưng vấn đề là Dương Phàm không hề hay biết tới những chuyện này. Sau vài lần đá cầu, hắn cố ý tiếp cận để quan hệ với Thượng Quan đãi chiếu tốt hơn. Còn đối với Thượng Quan Uyển Nhi mà nói thì rõ ràng là Dương Phàm đang sử dụng một cách thức tiếp cận từ từ. Nàng rất thích cái cảm giác này, hơn nữa nó cũng không có nhiều áp lực.



Thượng Quan Uyển Nhi hơi sẵng giọng:



- Người ta so "Bạch đả" cũng không bằng ngươi. Trước kia ngươi nói rằng chưa từng luyện đá cầu tại sao lại giỏi hơn một người luyện từ nhỏ như ta?



Câu nói đó có chút nũng nịu như xuất phát từ tâm, hết sức tự nhiên. Thượng Quan Uyển Nhi không nhận ra còn Dương Phàm cũng không biết Thượng Quan Uyển Nhi lần đầu tiên nói với người khác như vậy thì cười nói:



- Chỉ là do lúc nhàn rỗi giải sầu, rèn luyện sức khỏe mà thôi. Đãi chiếu để ý làm gì? Bản lĩnh của Đãi chiếu cũng không phải ở đây. Thật ra Dương Phàm cũng không hy vọng ai gặp ta cũng nói rằng người này đá cầu rất giỏi. Hôm nay Dương mỗ là một quân nhân, chỉ muốn chinh chiến nơi sa trường, lập nên chiến công hiển hách.



Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:



- Ừm! Đấy mới là chí hướng của nam nhi. Ta còn tưởng rằng ngươi được đám cung nga trong cung khen ngợi nên quên hết chuyện đó rồi?



Dương Phàm lên tiếng:



- Làm sao có thể quên. Trong lòng Dương mỗ khâm phục nhất là danh tướng Tiết Nhân Quý. Tiết đại tướng quân là người dòng dõi Tiết An. Nhưng tới thời của tướng quân thì gia tộc của người đã xuống dốc, không còn là thế lực, hay gia tộc lớn nữa. Tướng quân hoàn toàn chỉ dựa vào đôi tay trần mà lập nên chiến công hiển hách.



Dương Phàm liếc trộm Thượng Quan Uyển Nhi rồi thở dài nói:



- Đáng tiếc rằng Tiết đại tướng quân qua đời quá sớm. Nếu không khi tại hạ nhập ngũ sẽ yêu cầu được tới dưới trướng của ngài. Tướng quân dùng ba mũi tên định Thiên Sơn...uy phong là vậy. Lại còn dũng mãnh thu được Liêu Đông.



Dương Phàm liệt kê những chiến công của Tiết Nhân Quý mà nói với giọng đầy nuối tiếc:



- Còn nhớ trước kia, từng thấy người khắc bia kể chiến công cả đời của tướng quân. Lời văn hết sức hoa lệ, nghe thấy mà nhiệt huyết sục sôi. Đáng tiếc là lúc đó không mang theo giấy bút nên không thể chép lại.



Dương Phàm như đang hồi tưởng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:



- Ngươi nói tới bia văn của Tiết tướng quân hay sao? Đó là do Đại học sĩ Miêu Thần Khách của Hồng Văn quán sáng tác cho tướng quân miêu tả lại toàn bộ chiến công trong đời Tiết tướng quân. Đọc thực sự là lời lẽ bay bướm, chí khí mãnh liệt. Nếu ngươi thích, ta sẽ cho ngươi một bản.



Thượng Quan Uyển Nhi nói tới đây âm thanh liền trở nên bí ẩn:



- Nhưng đó là bản do Miêu địa học sĩ tự tay viết đấy.




- Thật sao?



Dương Phàm "ngạc nhiên và vui mừng" nói:



- Thật là tốt. Bản văn miêu tả chiến công của Tiết tướng quân viết rất hay. Mặc dù tại hạ văn không được tốt nhưng cũng vô cùng yêu thích. Hóa ra nó được Miêu đại học sĩ viết, quả nhiên là không tầm thường. Đãi chiếu có thể xin vị Miêu đại học sĩ một bản đẹp được không?



Dương Phàm nói tới đây liền vỗ trán, làm như bừng tỉnh nói:



- Đúng rồi!Đãi Chiếu vốn chủ trì việc bình luận thi văn trong thiên hạ cho triều đình. Văn sĩ trong thiên hạ rất nhiều người nằm dưới quyền của Đãi Chiếu. Vị Miêu đại học sĩ kia cũng không ngoại lệ. Nếu Đãi chiếu mở miệng, Miêu học sĩ chắc chắn sẽ đồng ý.



Thượng Quan Uyển Nhi thấy hắn cứ mở miệng là Đãi Chiếu, Đãi Chiếu từ từ cảm giác rất chói tai nhưng nên để Dương Phàm xưng hô với mình thế nào mới được? Nàng không nói được gì, tâm trạng có chút khó chịu liền lên tiếng:



- Cũng chẳng có chuyện gì. Có điều bởi vì ta thay Thiên Hậu xử lý một ít văn án cho nên bản gốc của Miêu Thần Khách viết về Tiết đại tướng quân mới ở trong tay ta.



Dương Phàm thốt lên một tiếng rồi nói:



- Nguyên bản của Miêu đại học sĩ là thứ vô cùng quý báu. Tại hạ làm sao dám lấy vật mà Đãi chiếu yêu thích... Hay là, Đãi chiếu nhờ vị Miêu học sĩ viết một bản cho tại hạ? Ha ha! Tin rằng nếu có Đãi Chiếu ra mặt thì Miêu học sĩ chắc chắn sẽ phải nể mặt.




Lời nói của Dương Phàm hết sức khách khí khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi lại càng cảm thấy mất mát:



- Một nam tử hán như hắn mà sợ này sợ nọ. Hai ngày trước còn như con sói đói nhìn người ta chằm chằm, mà giờ thì lại như không.



Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy giận Dương Phàm nên mím môi quay sang ngẩn ra nhìn mọi người đang đá cầu. Dương Phàm chỉ muốn nàng nói ra chỗ của Miêu Thần khách cho nên hết sức sốt ruột. Hắn vất vả lắm mới tìm được một cái cớ nhắc tới Miêu Thần Khách nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại lảng tránh thì phải làm thế nào đây?



Thái Bình công chúa đang đá đầy cao hứng thì chợt nhìn thấy Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi nói nói cười cười nên sự vui vẻ giảm đi vì vậy mà nói rằng mệt mỏi muốn đi về nghỉ ngơi. Thượng Quan Uyển Nhi thấy nàng về liền bước tới đưa tiễn. Thái Bình công chúa nói thản nhiên đôi câu rồi rời đi tuy nhiên vẫn không quên liếc nhìn Dương Phàm một cái.



Uyển Nhi giỏi quan sát cho nên biết Thái Bình công Chúa không vui nhưng không biết nguyên nhân.



Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi mỗi người một vẻ. Thượng Quan Uyển Nhi hơn ở nước da trắng như tuyết, khí chất hơn người. Nhưng nếu xét về thân thể, sự quyến rũ thì Thượng Quan Uyển Nhi không thể sánh được với Thái Bình công chúa.



Xét về thân phận thì mặc dù Uyển Nhi có quyền cao hơn, trên cả Thái Bình công chúa nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ là con gái của một vị quan phạm tội. Còn Thái Bình là dòng dõi hoàng thất nên điều kiện nào cũng hơn Thượng Quan Uyển Nhi gấp trăm lần. Nàng thích Dương Phàm nhưng hắn lại tỏ ra gần gũi với Thượng Quan Uyển Nhi khiến cho Thái Bình công chúa cảm thấy không vui. Chỉ có điều cảm nhận đó làm sao mà người ngoài có thể biết được.



.....



Từng ngày trôi qua, xuân về hoa nở khiến cho tuyết trắng có cảm giác bớt dần. Cứ như vậy cho tới khi biến mất, mọi người sẽ không chú ý tới việc nó biến mất vào lúc này. Tới khi có ai để ý thì nó đã hoàn toàn tan biến.




Từ những khe gạch, những cây cỏ dại bắt đầu vươn lên xanh mướt rồi trở thành một gốc cỏ mới thì mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra cái sinh mạng đó xuất hiện.



Những cành hồng đầy lá vàng không hề có nụ, tới khi người ta để ý thì nó đã đâm chồi giống như thiếu nữ che một tấm khăn voan màu xanh.



Cái cảm giác đó thật kỳ diệu. Giống như một đứa bé con luôn xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng chỉ lơ đãng một chút nó đã trở thành một thiếu nữ mà ngươi lại không hề nhận ra. Tới một ngày nào đó, thiếu nữ đỏ mặt xấu hổ thì người mới giật mình phát hiện, nàng đã trưởng thành.



Dương Phàm có vô vàn cảm xúc. Ngày nào hắn cũng nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi xinh xắn đi bên mình. Mặc dù vị trí của Miêu Thần Khách ở trong tay nàng, chỉ cần nàng mở miệng là hắn có thể biết nhưng hắn lại không có cách nào để hỏi.



Còn Thượng Quan Uyển Nhi thì mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Phàm nàng lại xuất hiện một thứ cảm giác khó hiểu. Có đôi khi thấy nét mặt hắn không có chút biểu hiện, nàng lại có cảm giác mất mát. Mất mát, vui mừng, vui mừng rồi lại mất mát. Tâm trạng của nàng cứ theo nét mặt của Dương Phàm mà thay đổi.



Vì vậy mà đám học sĩ của Hoàng Văn quán bắt đầu có sự lúng túng. Chuyện văn án đôi khi vẫn có sai lầm. Hôm nay, bọn họ sai một chữ, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ dịu dàng nở nụ cười rồi cho viết lại. Ngày mai, bọn họ không cẩn thận để giây một chút mực, Thượng Quan đãi chiếu không nói một lời, lập tức trừ nửa tháng bổng lộc.



Đám học sĩ đứng bên bờ sông Lạc Thủy mặc cho gió xuân thổi làm cho chòm râu của họ phất phơ mà cảm khái:" Tâm trạng của nữ nhân thật sự khó đoán..."



Tạ Mộc Văn cảm thấy bối rối. Dương Phàm là ân nhân của nàng, Cao Oánh lại là bạn cùng phòng. Nàng không hy vọng bạn mình thích một người đàn ông ranh mãnh. Nhưng nàng cũng lo lắng rằng ân nhân của nàng cứ thân cận với Thượng Quan đãi chiếu sẽ rước lấy họa sát thân. Nhưng đứng trên vị trí của mình, nàng có thể làm gì?



Mùa xuân đúng là một mùa phiền muộn.



Tháng hai đầu xuân, kỳ thi xuân đã xong.



Khoa thi xuân năm nay, Thiên Hậu tại điện Lạc Thành tự mình triệu kiến cống sĩ để kiểm tra kiến thức của họ. Đây là một chuyện lớn trước nay chưa từng có. Chưa bao giờ có chuyện Kim điện triệu kiến Cống sĩ đương khoa vào để khảo sát. Mà tiến sĩ đố đầu thi Đình được Thiên Hậu và Hoàng đế kiểm tra, được sĩ lâm khen tặng là "môn sinh thiên tử"



Thi Đình được cử hành trong ba ngày liên tiếp. Cho tới hôm nay là người cuối cùng. Thiên Hậu hết sức hài lòng với kiến thức của tài tử cho nên khi bãi triều, lúc về điện Vũ Thành vẫn còn mang theo nụ cười.



Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở trước điện chờ đón Võ Tắc Thiên. Tiểu Man và Cao Oánh thì đi theo sau Thiên Hậu. Vô tình ánh mắt của cả ba cô gái đều nhìn về phía Dương Phàm đang đứng bên phải của điện.



Ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi hết sức bình tĩnh chỉ liếc qua vị trí của Dương Phàm. Ánh mắt của hắn cũng vậy, không hề né tránh cũng không có lấy một chút nóng bỏng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi có chút u oán.



Đôi mắt đẹp của Tiểu Man khẽ trừng mắt nhìn Dương Phàm. Nàng theo thói quen hơi cảnh cáo hắn một cái. Nhưng nàng bất đắc dĩ có được một cái liếc mắt của Dương Phàm rồi sau đó lại nhụt chí khi phát hiện người chị em tốt của mình đang nhìn hắn với ánh mắt long lanh.



- Đúng là không có tương lai...



Tiểu Man trừng mắt nhìn Cao Oánh một cái nhưng cô ta lại đang nhìn Dương Phàm chăm chú thì làm sao còn thấy được nàng.