Say Mộng Giang Sơn

Chương 128: Dắt bàn tay nhỏ bé của nàng




Mã Kiều và Lan Ích Thanh, hai kẻ tính khí trẻ con tranh đấu kết quả dẫn tới một trận khói lửa, bùng nổ liên tiếp, Thái Bình công chúa vẫn đứng yên lặng hồi lâu, đều chứng kiến mọi cảnh tượng trong mắt, tình cảnh này làm cho nàng không nhịn được cười, Dương Phàm đi tới đâu thì phiền toái liền theo tới đó.



Lúc ống pháo vừa phát nổ, Thái Bình công chúa mặc dù cũng kinh ngạc rằng tại sao ống pháo của kẻ bán pháo kia lại dễ dàng bắt cháy tới vậy, còn có thể phát ra tiếng nổ mạnh như vậy, nhưng cũng không hề bận tâm cho lắm, cũng không vội vàng tránh né. Kết quả do sự trì hoãn đó, nên lúc nàng muốn thoát cũng không kịp nữa rồi.



Trên xe tiếng pháo nổ như âm thanh tiếng sét, khói lửa ngùn ngụt, dân chúng đang xem đèn dạo phố từ bốn phương tám hướng nghe thấy tiếng động liền lao về bên này, dân chúng đầy đường có thể nói là không hẹn mà gặp. Còn những dân chúng trên hiện trường thì sao, vì tránh né đám cháy mà chạy hết đi rồi, kết quả, ùn tắc rồi…



Kì thực Thái Bình công chúa nếu vội vàng tránh né, thì vẫn có thể chạy thoát được, nàng cũng chỉ giống như đám dân chúng bình thường này, hướng theo đám người mà chạy, giơ hai tay, vượt qua đám đông, chen lấn mà lao đi, cây trâm cũng đã mất, quần áo xộc xệch, thì sao mà không thể thoát được, nhưng thân phận như nàng, làm sao có thể làm như vậy?



Vì thế, Thái Bình công chúa đã bị kẹt tại hiện trường, toàn bộ phải dựa vào sự giúp đỡ của bốn người kiện phụ kia, mới có thể bình yên vô sự mà đứng đó, không tới mức bị ngã vì dân chúng bốn phía đang chạy trốn.



Lúc này, những đốm lửa từ ông trúc phát nổ bay tới những chiếc đèn lồng trên đường, cái này liên tiếp cái kia, vì thế mà lửa cứ kéo dài mãi. Những thứ này đều dùng những cành cây nhỏ, mảnh, tơ lụa, vải kẹp lên, khi dính lửa liền bốc cháy mạnh mẽ.



- Mau đi lấy nước, mau lên!



Xa xa một đội võ hầu đẩy xe vội vã tới, trên xe có những túi lớn làm từ da trâu và da ngựa, mỗi một túi có chứa ba bốn cân nước. Thượng Nguyên đi xem đèn, khó tránh khỏi sẽ có cháy đấy, ven đường sớm có các võ hầu, chỉ là do họ cũng không nghĩ rằng lửa này lại lan nhanh tới vậy, xe vừa đẩy ra đường liền không đi được vì dân chúng quá đông chèn ép, bọn họ gấp tới mức chỉ muốn nhảy lên.



Người người đ ra ngoài, xông ra, tập trung thành một cơn sóng xoay lớn.



Bốn kiện phụ kia tuy rằng sức lực mạnh mẽ, ai cũng là những cao thủ đô vật, nhưng đối mặt với những cơn sóng lớn như vậy thì có nhiều va chạm cũng không nhỏ.



Các nàng trợn tròn mắt, lấy hết sức bình sinh, căng thẳng ngăn cản đám người đang từ bốn phương tám hướng xông tới để tránh va chạm tới Thái Bình công chúa. Trên mặt Thái Bình công chúa cảm thấy rất thú vị, dường như khá vui vẻ.



Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa trải qua trường hợp nào như thế, hiện tại mặc dù đã là vợ, là mẹ, nhưng những tính cách của nàng vẫn vậy, mới hai mươi bốn tuổi, vẫn là một phụ nữ trẻ, cũng không tránh khỏi tính tình bướng bỉnh như một đứa trẻ.



- Ha ha, Tết Nguyên Tiêu năm nay thật sự rất thú vị.



Thái Bình công chúa cười lớn nhìn đám cháy không ngừng kia, những chiếc xe cuồn cuộn khói lửa với những tiếng nổ từng đợt, nhìn đám cháy bốc lên đèn, lên hành lang, nàng rất muốn giống như đám nữ tử dân gian thi nhau thét chói tai, hoan hô, chạy trốn, chen chúc trong đám người, không muốn che giấu bản tính của mình.



Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng là công chúa, một công chúa Đại Đường cao quý.



Con người có tất cả thì ắt mất thứ gì đó, nàng có thân phận tôn quý mà người thường không có được, cả địa vị và cuộc sống sung túc, đầy đủ, nhưng lại mất đi tự do, mất đi chính mình.



Lý Lệnh Nguyệt dưới sự nâng đỡ bảo vệ có sức mạnh như nam nhân của tỳ nữ hâm mộ quan sát, một đám các cô nương ở trong đám đông không ngừng chen chúc mà lao ra, tuy rằng khi chen lấn, quần áo các nàng không còn chỉnh tề, trâm cài tóc đã rối tinh, thở hổn hển, mặt mày đỏ ửng, nhưng trong mắt nàng, đó là hạnh phúc mà nàng vĩnh viễn không có cơ hội cảm nhận được.



Ầm



Lại thêm một chùm ống pháo phát nổ, những đốm lửa từ ống pháo vừa phát nổ lại bay khắp mọi nơi, trong đó một ống pháo nổ phát hỏa nhằm thằng phía trước mặt Thái Bình công chúa mà lao tới, mà bốn kiện phụ liền đưa lưng về phía Thái Bình công chúa, hai chân đứng chặt, hai tay mở rộng, cố gắng đấu tranh với đám người đang chen chúc, căn bản không chú ý tới.



Thái Bình công chúa thấy một chùm đốm lửa đang hướng về phía mình mà bắn tới, sắc mặt biến đổi, dưới sự nóng vội liền giơ tay muốn di chuyển.



- Hô!



Một trận gió lớn, một ống tay áo lớn chụp ngăn ống pháo đang cháy lớn lao đến đó, đáp xuống đất.



- Nơi này rất nguy hiểm, nhân huynh ngươi nên….



Câu nói của Dương Phàm nói tới nửa lời thì dừng lại, cứng họng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ vui buồn lẫn lộn trước mặt kia, một lúc lâu, mới giật mình kinh ngạc nói:



- Điện hạ?



- Ầm!



Lại là một tiếng vang lớn, Dương Phàm theo bản năng rụt cổ, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một tòa sắc phường bị cháy rơi xuống, nện ngay trên xe pháo, thế hỏa càng lớn, đốm lửa như hàng tỉ con côn trùng lớn, “oanh” một tiếng, cả bầu trời dày đặc, cảnh quan hung vĩ.



- Hãy mau đưa ta tới nơi an toàn.



Thái Bình công chúa cũng nhận thấy rằng nơi đây không hề an toàn, đôi lông mày nhíu lại, nói với Dương Phàm.



Thân phận của nàng, khiến nàng nói ra những lời hợp tình hợp lí này chẳng có gì là không ổn, Dương Phàm cũng cảm thấy nàng nói như thế cũng chẳng có gì là không ổn, hắn vung tay áo phất tung đám lửa trước mặt, hỏi:



- Nơi đây đâu đâu cũng có người, chỗ nào mới gọi là an toàn?



Thái Bình công chúa nói:



- Đây là việc ngươi nên suy nghĩ, ta là một nữ nhân, đâu có chủ ý gì?



Lời nói còn có chút nũng nịu, Dương Phàm trong lúc tình thế cấp bách chưa phát hiện ra nơi nào, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng dừng lại ở một cây đèn lớn trên đường, đầu óc lóe sáng, mặt giãn ra nói:



- Điện hạ, mời theo ta.



Rồi chạy về phía cây đèn kia.



- Điện hạ?



Bốn kiện phụ đang hết sức ngăn cản không cho đám người kia đụng tới Thái Bình công chúa, đôi lúc cũng quay đầu nhìn lại, vừa mới thấy nàng và Dương Phàm đứng nói chuyện, bốn kiện phụ vô cùng nóng nảy, lúc thấy nàng và Dương Phàm rời khỏi, dưới tình thế cấp bách không khỏi hô lớn.




Dương Phàm nói:



- Điện hạ tại sao không gọi các nàng đó đi cùng?



- Lúc nào cũng đưa người theo, lấy gì là tự do? Ta không muốn để ý tới họ!



Thái Bình công chúa cười nói, quay đầu hất tay về phía bốn kiện phụ kia, vẻ mặt tươi cười, bộ dạng hoạt bát mang theo chút bướng bỉnh, giống như con chim nhỏ vừa thoát khỏi chiếc lồng tre.



- Công chúa bên này, mời!



Trên đường cái khắp nơi đều là dân chúng chạy trốn lung tung, Dương Phàm giơ cánh tay trái, thay nàng ngăn cảm đám người đang lao tới, tay phải làm tư thế xin mời, bỗng nhiên lòng bàn tay ấm áp, một bàn tay nhỏ bé nhẵn mịn đặt vào lòng bàn tay của hắn.



Dương Phàm ngẩn ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy Thái Bình công chúa rạng rỡ tươi cười ở phía trước:



- Ngươi phải đưa ta đi tới nơi nào đó thật thú vị!



- Không phải là tới nơi an toàn sao? Tại sao lại thành nơi thú vị rồi?



Dương Phàm buồn bực nhìn bông hoa Lạc Dương này, nhìn bộ dạng hưng phấn nóng lòng của nàng, chỉ sợ nguy hiểm hay không cô ta đều không bận tâm, cái hấp dẫn nàng hơn cả là có thú vị hay không mà thôi.



Nắm tay công chúa tuy rằng có hơi thất lễ nhưng cũng may tất cả mọi người ở đây cũng không ai biết nàng là công chúa, bản thân công chúa cũng chẳng thèm để ý, Dương Phàm tất nhiên cũng chẳng cần cãi láo, hắn kéo đôi bàn tay bé nhỏ của công chúa chạy tới gốc cây hoa lớn đằng kia.



Thái Bình công chúa dừng lại, cười khanh khách:




- Rất thú vị, rất thú vị, Tết Nguyên Tiêu năm nay, có ý nghĩa hơn những năm trước nhiều.



Bởi vì phía trước đang có lửa cháy, thu hút đám đông, đám ca vũ ở đây cũng đã kết thúc, rất nhiều người đã chạy tới phía trước, người ở đây liền vắng vẻ, những người khác thì chạy tới những chỗ xa hơn, tất cả đều chạy tới những nơi có tiếng nổ lớn.



Thái Bình công chúa ngẩng gương mặt lạnh tới mức có chút đỏ hồng, cười khanh khách mà nhìn gốc cây hoa kia:”



-Thật to lớn, cây hoa lớn như thế, ta ở trong cung chưa từng nghe qua.



Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:



- Cây hoa này là Tiết Sư tạo ra, Công chúa mời theo ta.



Dương Phàm đi tới dưới cây hoa, không biết đùa nghịch nơi nào mà két một tiếng, một cánh cửa nhỏ mở ra.



Thái Bình công chúa ngạc nhiên mở to hai mắt, vui vẻ nói:



- Nơi này chẳng khác gì một cái động trời.



Nàng thò đầu nhìn vào trong, nóng lòng hỏi:



- Có thể vào chứ?



Dương Phàm cười nói:



- Cây hoa này dùng khung sắt và gỗ chế thành, khi đám thợ thủ công tạo ra nó, đều ra vào từ trong này, tất nhiên có thể vào rồi.



Thái Bình công chúa mừng rỡ, kéo tay Dương Phàm, nói:



- Đi, theo ta quan sát một chút.



Bốn kiện phụ mắt thấy Công chúa bị một nam nhân kéo chạy, khẩn trương đuổi theo, theo hướng công chúa bị lôi đi, nhìn bộ dạng cam tâm tình nguyện của nàng, các kiện phụ cũng đoán được nàng quen với nam nhân này, chứ không phải đám giang hồ bậy bạ. Lúc này đã đuổi tới dưới cây hoa, thấy công chúa và nam nhân kia chui vào trong, bốn kiện phụ liền đứng gác cửa.



Bên trong cây đèn rất thô ráp, thợ thủ công vốn không thể mài trong này, khắp nơi đều là gỗ và những giá thiết kế, có to có nhỏ, có dài có ngắn, cũng may Thái Bình công chúa mặc không phải làváy, dưới này các thợ thủ công chỗ nào cũng có nên cũng không có các vật sắc bén như đinh, hai người như từ trong một tòa tháp chật hẹp leo lên chỗ cao nhất.



Nơi cao nhất có vải lụa màu xanh làm thành lá cây, ở giức có một nhụy hoa, nhụy hoa đang có một ngọn lửa, nhìn từ dưới lên, kích thước bông hoa này như những bông hoa bình thường, nhưng tới gần mới phát hiện nó thật lớn, độ cao của nó phải tới một trượng.



Trong khe hở của lá và đóa hoa đủ để một người đứng hoặc ngồi, Thái Bình đứng dưới nhụy hoa, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đang cháy, lại quan sát thăm dò phía dưới, không khỏi khen ngợi.



Dưới gốc cây hoa khâu rất nhiều đèn lồng, những đèn lồng đều làm như những loại quả, phát ra ánh sáng hào quang, từ trên nhìn xuống, màu sắc thật đẹp.



Gốc hoa cao tới trăm thước, đứng ở chỗ này, chẳng những có thể nhìn thấy toàn bộ đường cái, mà hoàng cung với đèn đuốc sáng trưng ở xa, quang cảnh đèn lồng cao cao bên đường, cũng nhìn rõ không sót chút nào.



Đám pháo nổ trên đường cái gây xôn xao, từ trên này nhìn xuống, không còn có cảm giác gì, vì đám hỗn loạn chỉ tập trung một chỗ, từ trên cao nhìn xuống, chỉ khiến người ta có cảm giác đám người đang chen chúc chật ních ở đó mà thôi.



Đưa ánh mắt nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy thành Lạc Dương là biển đèn, biển người.



Thái Bình công chúa nhìn xung quanh, nhất thời cảm thấy vui vẻ. Xem một hồi lâu, nàng nâng nhụy hoa, ngồi xuống dưới lá cây được chế tác từ vải xanh, hai chân nhỏ thả trên không trung, nhẹ nhàng khẽ đá, bộ dạng thư thái tự tại, tự như một cô bé đáng yêu đang ngồi bên dòng suối.