Say Mộng Giang Sơn

Chương 1200: Làm việc tốt thường gian nan




Sách ở Hoằng Văn quán hơn hai trăm ngàn cuốn, có một quán chủ trông coi tất cả mọi việc trong quán, có hơn mười học sinh, đều là con cháu của hoàng tộc hoặc các quan cao cấp ở kinh thành, đi theo Học sĩ học tập kinh sử thư pháp.



Hiện giờ Quán chủ Hoằng Văn quán vẫn do Uyển Nhi kiêm nhiệm, lúc nàng ở trong cung thì ở nơi này.



Ban đêm Hoằng Văn quán rất yên tĩnh, buổi chiều các Thư lang, Học sĩ và các học sinh không thể ở lại trong cung, cho nên trong Hoằng Văn quán này Uyển Nhi chỉ có thể làm bạn với hai cô gái là Thụ Tiểu Miêu và Phù Thanh Thanh.



Hôm nay vừa đến đêm, Uyển Nhi bắt đầu lo lắng chờ đợi, làm sao có thể ngủ yên được, nàng chỉ có thể khoác áo, chốc chốc lại bước ra bên ngoài phòng đứng lên cao, dõi mắt về phía xa, giữa đôi chân mày ẩn giấu sầu lo.



Nàng rất rõ ràng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không thể đoán trước sự việc có thuận lợi thành công hay không, thế cho nên nàng mới đặc biệt lo lắng, lo lắng cho Dương Phàm.



Nàng không lo lắng cho sự an nguy của bản thân, nếu như Lâm Truy Vương thành công, từ nay về sau nàng có thể được tự do, nếu như Lâm Truy Vương thất bại, Vi đảng không biết mối quan hệ giữa nàng và đảng Phản bội, cũng không liên lụy đến nàng.



Chỉ có điều nếu như thất bại thì kế hoạch lâu dài của nàng và Dương Phàm sẽ tan thành bọt nước, trừ khi Vi hậu đồng ý cho nàng xuất cung, nếu không thì với trách nhiệm phải gánh vác cả một gia tộc to lớn, nàng tuyệt đối không thể bỏ mặc tất cả để bỏ trốn cùng với Dương Phàm.



Khi trong cung phát ra tiếng chém giết, trong bóng đêm tĩnh lặng, Uyển Nhi rõ ràng nghe được xa xa truyền đến tiếng hét hò, lòng của nàng lập tức kích động không yên. Từ chỗ thanh âm vang lên, nàng biết rằng Vạn kỵ và Phi kỵ đã thuận lợi xông vào trong cung, khiến cho nàng càng thêm hy vọng.



Phù Thanh Thanh và Thụ Tiểu Miêu là người tâm phúc nhất của nàng, nhưng Uyển Nhi vẫn chưa từng nói rõ mọi việc với họ, chỉ có điều vừa đến lúc tối gọi các nàng đến bên cạnh, giải thích qua loa với các nàng một chút, với sự thông minh của bọn họ, hẳn là đoán được điều gì.



Ở đây trong bóng đêm dài đăng đẳng này hai nàng cũng không thể ngủ được, khi tiếng chém giết từ nơi xa loáng thoáng truyền đến nơi ngủ, các nàng không tự chủ được khoác áo đi ra, chưa kịp nhìn ra xa, đã phát hiện dáng dấp thanh tú của Uyển Nhi đang đứng ở trên thềm đá.



Nghe thấy tiếng bước chân, Uyển Nhi không quay đầu lại, chỉ nói:



- Tối nay có đại loạn phát sinh, hai người các ngươi ở trong sảnh đi, chưa được ta gọi đến, không cần đi ra!



Phù Thanh Thanh và Thụ Tiểu Miêu liếc nhìn nhau. Khó nén trong mắt một mảnh kinh ngạc. Hai người đáp ứng một tiếng vâng lời đi đến chính đường Hoằng Văn quán, đúng lúc này, Uyển Nhi chợt thấy xa xa giống như có một bóng người tựa như làn khói nhẹ bay tới, lướt nhanh như chớp. Nhanh hơn tuấn mã.



Tim Uyển Nhi đập thình thịch, vội vàng kéo váy áo. Vui vẻ bước xuống.



- Nhị...



Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh tới cửa. Vừa mới kêu lên một tiếng, dưới ánh sáng chiếu rọi của hai dãy đèn ở cửa Hoằng Văn quán, đột nhiên phát hiện người lao nhanh đến không ngờ không phải là Dương Phàm, tim đập mạnh, lập tức im bặt.



Phản ứng của Uyển Nhi cực kỳ nhanh nhẹn, chữ "Nhị" vừa ra khỏi miệng. Phát hiện người tới không phải Dương Phàm, tuy rằng không khỏi kinh hãi trong lòng, nàng liền lập tức sửa lời nói:



- Dương thiếu khanh, ngươi... nửa đêm canh ba tại sao ngươi lại vội vội vàng vàng như thế?



Hoá ra, người chạy tới chính là người đã bỏ mặc Vi hậu trốn thoát một mình Quang Lộc Thiếu Khanh Dương Quân. Dương Quân mắt thấy Thiên Ngưu Vệ xông lên, chém Vi hậu ngã nhào trên mặt đất như chém rau, sợ tới mức hồn bay phách lạc, tức thì xoay người bỏ chạy.



Hậu cung thì y không dám đi rồi, liền chạy tới tiền điện. Y cũng biết rõ cửa cung đã khóa lại không thể ra được, chỉ có điều theo bản năng chạy trốn về phía tương đối an toàn một chút, gần đến nơi mới nghĩ tới Hoằng Văn quán.





Theo y, Thượng Quan Uyển Nhi đã qua ba triều, rất hiểu rõ chuyện ở trong cung, ngoài cung không dám nói, nhưng ở trong cung cũng là người cực kỳ có thế lực. Lần này binh biến chỉ sợ nàng cũng khó thoát khỏi một kiếp, hai người là châu chấu con ve ở trên một sợi thừng, vừa lúc cùng nhau tương trợ.



Uyển Nhi vốn muốn gọi "Nhị Lang", cũng may nàng ứng biến cực nhanh, lập tức hô lên ba chữ "Dương thiếu khanh", trong lúc hoảng sợ Dương Quân tưởng rằng nàng hô lên chính là một tiếng "A!" Hơn nữa vẻ mặt ngạc nhiên của Uyển Nhi tuyệt đối không phải là giả bộ, cho nên không hề sinh nghi.



Trong đêm khuya khoắt Uyển Nhi lại ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa tuy rằng không hợp với lẽ thường, lúc này cũng có thể viện cớ là dường như có tiếng chém giết ở xa truyền đến nơi đây, chỉ cần người không ngủ chắc chắn có thể nghe thấy.



Dương Quân vừa thấy Uyển Nhi liền nói:



- Thượng Quan Chiêu Dung, việc lớn không tốt rồi! Vạn kỵ, Phi kỵ và Thiên Ngưu Vệ, tất cả đều phản rồi, Hoàng hậu nương nương đã bị giết, loạn binh đang chém giết khắp nơi, chúng ta mau chạy đi.



- A! Tại sao có thể như vậy?




Uyển Nhi "quá sợ hãi", run giọng nói:



- Hoàng hậu nương nương bị giết rồi sao? Vậy... vậy phải làm sao bây giờ, rốt cuộc là ai tạo phản?



Dương Quân cười khổ nói:



- Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Dương mỗ còn không biết là người nào tác loạn, hay là chúng ta trước chạy ra khỏi cung sau đó bàn bạc tiếp.



- Chạy ra khỏi cung, làm sao có thể chạy thoát được?



Uyển Nhi ra vẻ khó xử, vắt óc suy nghĩ. Trong mắt của Dương Quân, Thượng Quan Chiêu Dung vô cùng lo lắng đương nhiên là đang cố tìm phương pháp để thoát thân, nhưng không ngờ là Uyển Nhi đang âm thầm kêu khổ, không biết nên như thế nào để thoát khỏi y vị khách không mời mà đến này.



Uyển Nhi khó mà chỉ một con đường nào cho y, nếu chỉ bừa một nơi cho y chạy trốn, mà bản thân lại không chịu rời khỏi, tám chín phần mười Dương Quân sẽ đoán được nàng cũng là một thành viên của đảng Phản bội, huống chi nàng cũng không có nơi nào có thể chỉ.



Một lát nữa Dương Phàm sẽ đuổi tới, tên Dương Quân này dù có ngu ngốc tới đâu cũng có thể hiểu được vai trò của nàng trong cuộc chính biến này, đến lúc đó sẽ hết sức nguy hiểm, chẳng may bị Dương Quân bắt làm con tin, phải làm như thế nào mới tốt đây?



Hiện tại Dương Quân đã cùng đường, đã đem toàn bộ hy vọng đều ký thác vào người của vị Thượng Quan Chiêu Dung này, mắt thấy nàng đi tới đi lui, thần sắc biến ảo không chừng, Dương Quân không khỏi nôn nóng:



- Chiêu Dung cũng không có cách nào sao?



Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ ra một kế, ngẩng đầu nói với Dương Quân:



- Dương thiếu khanh, xin mời đi theo ta!



Trong Hoằng Văn quán, Thụ Tiểu Miêu và Phù Thanh Thanh đang âm thầm buồn bực, chợt thấy Uyển Nhi vội vàng đi vào, sát theo sau là một gã nam tử bèn nhìn chăm chăm, không khỏi hoảng hốt, người này mặc dù cũng họ Dương, nhưng không phải Dương Phàm.




Phù Thanh Thanh và Thụ Tiểu Miêu ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ:



- Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ suy nghĩ cả nửa ngày, Chiêu Dung không phải cùng với Dương đại tướng quân bỏ trốn, mà là cùng với vị Quang Lộc Thiếu khanh này sao? Chiêu Dung và Dương tướng quân cũng đã có với nhau một đứa con rồi, khi nào lại có quan hệ tốt với vị Quang Lộc Thiếu Khanh này vậy?



Hai vị cô nương không hiểu ra sao, nhìn về phía Uyển Nhi với ánh mắt có chút kỳ lạ. Uyển Nhi cũng không rảnh để ý tới các nàng, chỉ bước nhanh đi đến phía trước các giá sách, trong điện đường này có hơn hai trăm ngàn quyển sách, bày đầy trên các dãy giá sách, trên mặt đất còn có một vài cái rương, bên trong là những bức tranh vừa cho mượn mới được trả lại hoặc vừa mới thu gom còn chưa được sửa sang.



Uyển Nhi tiện tay mở ra một miệng rương, nói với Dương Quân:



- Dương thiếu khanh, mau lấy các bức tranh trong đó ra, đổi lại ngươi vào trong đó trốn.



Dương Quân vừa nghe, lập tức nghi ngờ nói:



- Dương mỗ nấp trong rương? Vậy còn Chiêu Dung ngươi thì sao?



Uyển Nhi thong thả nói:



- Mặc kệ là ai muốn tạo phản, tính ra đều là vì thiên hạ, Uyển Nhi chỉ là một nữ tử, không ảnh hưởng gì đến ai. Mà tân triều vừa lập, chế độ duyên cách, lễ nghi nặng nhẹ, không thể không cần đến Uyển Nhi, có thể ứng phó.



Dương Quân vốn không chịu chui vào trong rương. Y cảm thấy một khi chui vào, vậy thì mặc người chém giết rồi, không hề có lực hoàn thủ, vừa nghe Uyển Nhi nói như vậy càng không thể yên lòng, cười lạnh nói:



- Nói vậy làm thế nào Dương mỗ biết Chiêu Dung sẽ không bán đứng Dương mỗ?



Uyển Nhi tức giận nói:




- Sinh tử của Uyển Nhi, quyết định bởi đảng Phản bội có muốn dùng Uyển Nhi hay không. Dương thiếu khanh ngươi còn chưa có trọng yếu đến như vậy. Bán đứng ngươi, có thể khiến Uyển Nhi trong cái chết tìm đường sống sao! Uyển Nhi giúp ngươi, chỉ vì để lại cho mình đường lui, nếu chẳng may Vi Đại tổng quản còn có thể xoay chuyển tình thế, ngươi cũng có thể chứng minh Uyển Nhi vô tội, không cần phải đa nghi.



Dương Quân vừa thấy Uyển Nhi tức giận liền cười nói:



- Thượng Quan Chiêu Dung thứ tội, hiện giờ Dương mỗ giống như con chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ, lời nói nếu có gì xúc phạm xin thứ tội. Tuy nhiên bảo Dương mỗ trốn vào trong rương thực sự không ổn.



Uyển Nhi buồn bực nói:



- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi muốn như thế nào? Uyển Nhi tay trói gà không chặt, là không có chỗ để đi rồi, chỉ có thể ngồi đợi ý của Tương Vương. Loạn quân mấy chốc sẽ tới, Dương thiếu khanh chớ muốn hại ta, ngươi mau chạy đi thôi.



Dương Quân nói:



- Trốn thì không có chỗ để trốn rồi, hiện giờ Dương mỗ chỉ có thể đánh cuộc lần này, dù gì cũng vẫn phải nhờ lực của Chiêu Dung, chẳng qua biện pháp trốn vào rương Dương mỗ thực khó mà vâng theo, không bằng chúng ta như vậy...




※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※



Dương Phàm từ Hữu Diên Minh môn chuyển hướng Hoằng Văn quán, nghĩ đến cái chết của An Nhạc, trong lòng cũng bùi ngùi.



Khi hắn đi tới cửa Hoằng Văn quán, chỉ thấy đèn treo cao, cửa chính mở rộng, không hề có động tĩnh gì, không khỏi lấy làm kỳ quái:



- Uyển Nhi cũng quá biết cách bình tĩnh đi à nha, trong cung đã ồn ào náo động như vậy, nàng lại không hề ra ngoài trông ngóng sao?



Trong lòng Dương Phàm sinh nghi, bất giác cẩn thận thêm vài phần, hít sâu một hơi, liền hướng Hoằng Văn quán xông vào.



"Két..!" Một tiếng, Dương Phàm đẩy ra cửa phòng, ánh mắt chợt lóe, liền nhìn thấy bốn cái bóng người, còn chưa kịp nhìn tường tận kiều nhan của Uyển Nhi, chợt nghe thanh âm của Uyển Nhi kinh ngạc nói:



- Dương đại tướng quân, sao ngươi ở đây? Trong cung đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?



Trong lòng Dương Phàm lập tức trầm xuống, đang lúc mấu chốt đến thế này, Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không nhàn hạ thoải mái trêu đùa với hắn, nàng nói như vậy, tất là xảy ra điều gì không ngờ. Dương Phàm chăm chú nhìn lại, lập tức phát hiện có điều khác thường.



Sắc mặt của Uyển Nhi khẩn trương cũng không phải là giả, khi đụng tới ánh mắt của hắn, Uyển Nhi lập tức rất kỹ xảo báo cho hắn biết một chút, dường như là để cho hắn chú ý phía sau mình, ánh mắt của Dương Phàm lập tức hướng phía sau nàng nhìn lướt qua.



Ba người đứng phía sau Uyển Nhi, trong đó hai người hắn đều nhận ra: Phù Thanh Thanh và Thụ Tiểu Miêu. Mà một người, thân hình so với Phù Thanh Thanh còn muốn hơi cao một chút, cúi đầu đứng thẳng, bởi vì trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn, vả lại là đặt ở góc tường, ánh sáng hơi tối, không thể thấy rõ bộ dáng của "cô ta".



- Người này có vấn đề...



Trong lòng Dương Phàm vừa động, chậm rãi tiến lên, giả ý nói:



- Thượng Quan Chiêu Dung, thực không dám giấu diếm, Vi hậu hành thích vua, mưu đồ đại vị. Bọn ta phụng lệnh của Phụ Chính An Quốc Tương Vương, đêm nay tru sát Vi đảng, cứu phục Lý Đường, hiện giờ đại cục đã định rồi!



Thượng Quan Uyển Nhi thét lên "a" một tiếng, có vẻ vô cùng kinh hãi, nhưng trên mặt nàng cũng lộ ra vui mừng tươi cười, hoàn toàn không hợp với giọng nói khiếp sợ của nàng, chỉ tiếc Dương Quân đứng sau lưng nàng, căn bản không thể nào phát giác.



Dương Phàm lại nói:



- Chiêu Dung hằng chưởng thần hàn, phần lớn chiếu lệnh quân quốc đều do Chiêu Dung, Tương Vương điện hạ thật là coi trọng, sau khi rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tất nhiên trọng dụng Chiêu Dung, cho nên để Dương mỗ tới đây trước, đề phòng loạn binh làm hại.



Dương Phàm vừa nói vừa tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, muốn đột nhiên ra tay khống chế ả "Cung nữ" xa lạ kia phía sau nàng, nhưng ả cung nữ kia lại hình như có chút khiếp đảm, lặng yên trốn ở phía sau Uyển Nhi.



"Cô ta" và Thượng Quan Uyển Nhi gần nhau quá, Dương Phàm thực sự không nắm chắc trong tình huống xuống tay xuất thủ sẽ không làm thương hại Uyển Nhi. Trong lòng Dương Phàm căm tức vô cùng: "Đã có thể sẽ dắt tay Uyển Nhi chơi thuyền đi khắp giang hồ rồi, tại sao đột nhiên phát sinh tình thế không ngờ, người này đến tột cùng là ai, Uyển Nhi bị ả khống chế sao?"