Say Mộng Giang Sơn

Chương 1196: Thế như chẻ tre




Lý Cơ Long nghe thấy tin tức không bị để lọt, lúc này mới yên tâm. Bên Phi Kỵ mặc dù vẫn chưa có tin tức nhưng Vạn Kỵ đã nằm trong tay gã nên tâm trạng hiện giờ đã có thể nhẹ nhõm đi phần nào, Lý Long Cơ khen ngợi và khích lệ Mã Kiều rồi kêu y lập tức trở về Vạn Kỵ chờ đợi chỉ thị.



Mã Kiều vừa đi, đám người Tiết Sùng Giản, Lưu U Cầu, Chung Thiệu Kinh bèn vây quanh Lý Long Cơ, vẻ phấn khích bộc lộ qua lời nói, Lý Long Cơ đương nhiên là cũng rất vui, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ra vẻ thong dong nói:



- Chư vị an tâm, chớ vội, chúng ta vẫn còn phải đợi tin tức từ bên Phi Kỵ nữa.



Lúc này, Chung Thiệu Kinh cũng đã yên tâm hơn nhiều, trên gương mặt y điểm một nụ cười, nghe vậy liền trêu chọc nói:



- Quận Vương ngài hồng phúc tề thiên, bên Phi Kỵ Doanh lại có Phụ Quốc Đại Tướng quân trấn thủ, chắc chắn sẽ không xảy ra rắc rối gì được.



Mọi người ở trong phủ của Chung Thiệu Kinh từ khi Mã Kiều đem tin vui đến cũng đã bớt căng thẳng đi phần nào. Sau hai tuần hương, cuối cùng Dương Phàm cũng đến, hắn đem theo bốn thị vệ từ Phi Kỵ cùng với ba cái đầu đến Cấm Uyển Giám.



Dương Phàm còn chưa bước vào cửa, Lý Long Cơ nghe được tin liền lập tức sai người ra đón, Dương Phàm vừa thấy Lý Long Cơ, liền lập tức dừng bước, hai tay chắp lại thi lễ, cao giọng nói:



- Dương mỗ may mắn không làm nhục mệnh, đầu của ba kẻ Vi Bá, Vi Trạc, Cao Sùng đã được đưa về cho quận Vương rồi đây.



Lý Long Cơ bước nhanh đi tới bên cạnh Dương Phàm, nắm chặt lấy hai cánh tay của hắn, giọng run run vui mừng nói:



- Tốt, tốt lắm, Đại tướng quân, chúng ta cuối cùng cũng thành công rồi.



Dương Phàm cười nói:



- Thành công rồi, bây giờ chỉ đợi lệnh dấy binh của quận vương, bên Vạn Kỵ mọi việc thuận lợi cả chứ?



Lý Long Cơ vội tiếp lời, nói:



- Thuận lợi, thuận lợi! Vạn Kỵ đã đắc thủ rồi.



Dương Phàm thấy vẻ mặt hồng hào đầy phấn khích của Lý Cơ Long, mới nhắc nhở nói:



- Quận Vương, thời gian khẩn cấp, mau mau hạ lệnh đi!



Lý Cơ Long được Dương Phàm nhắc nhở, vội vàng quay đầu lại nói:



- Ma Tự Tông, nổi trống lên, à thôi.. để ta tự đi.



Lý Long Cơ xông lên phía trước, cầm lấy dùi trống, đứng ở phía trước, cánh tay chậm rãi giơ lên. Đột nhiên dừng lại. Gã hít một hơi thật sâu , mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lồng ngực gã đang từ từ chậm rãi thở ra, rồi bỗng dưng tay phải vung mạnh xuống:





- Tùng, tùng, tùng, tùng....



Tiếng trống gấp gáp như xé toang màn đêm yên tĩnh, nhanh chóng truyền đi tận phương xa, trong Phi Kỵ Doanh, Cát Phúc Thuận nghe được tiếng trống báo hiệu phát ra Cấm Uyển Giám, liền rút đao ra khỏi vỏ, quát lớn:



- Chư vị, hôm nay chính là ngày kiến công lập nghiệp rồi, chúng ta hãy tiến vào thành, diệt trừ Vi đảng, không kể già trẻ nam nữ, những kẻ nào cao hơn roi người, đều giết không tha! Xông lên!



Cát Phúc Thuận cưỡi ngựa dẫn đầu bản bộ binh mã, xông về phía cung thành. Theo kế hoạch được vạch ra từ trước, Phi Kỵ Doanh phụ trách tấn công Huyền Đức môn, từ Đông Cung chọc thủng phòng tuyến địch tiếng vào cung Thái Cực, Vạn Kỵ Doanh tấn công Gia Du môn, từ cung Dịch Đình tiến vào cung Thái Cực.



Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì hiện tại trong cung không giống như ngày thường, do tiên đế vẫn chưa được an táng, linh đường đặt tại trong cung. Cho nên lúc này đang có một đội lực lưỡng vũ trang của Thiên Ngưu Vệ phụ trách bảo vệ linh đường. Thời khắc then chốt, đội vũ trang Thiên Ngưu Vệ rất có thể sẽ trở thành một biến số trong giờ phút chính biến này.



Hơn nữa, Ngay cả Huyền Vũ môn vốn đã nằm dưới sự kiểm soát của Vạn Kỵ, nhưng Dương Phàm đã rút được bài học từ vụ binh biến Thái tử bất thành. Để đề phòng Vi Hậu mang theo tiểu Hoàng đế chạy về một tòa môn thành nào đó để tử thủ nên Dương Phàm và Lý Long Cơ dẫn hơn 100 lính tinh nhuệ tiến vào từ Huyền Vũ môn.




Phi Kỵ, Vạn Kỵ sau khi vô cùng suôn sẻ tiến được vào cung Thái Cực, nghe thấy tiếng trống hiệu và tiếng reo hò ở Lăng Yên Các của Phi Kỵ, Lý Long Cơ đang đóng quân dưới Huyền Vũ môn liền lập tức tiến đến hợp quân. Như vậy, ba cánh quân tiến vào theo đường bộ vừa vặn tạo thành một hình tam giác.



Mà tẩm cung Cam Lộ điện của Hoàng đế lại ở ngay trung tâm của hình tam giác này. Vì vậy có thể đảm bảo Vi Hậu không thể nào trốn được, Cam Lộ điện vốn là tẩm cung của Hoàng đế, nhưng hiện tại mặc dù là nơi đăng cơ của Lý Trọng Mậu nhưng lúc thường lại chỉ được ở trong Đông Cung.



Theo lời Vi hậu, Tiên đế chết tại tẩm cung của Hoàng Hậu là Lập Chính điện, nếu bà ta vẫn ở Lập Chính điện, thì thường ngày vẫn hay nhìn vật nhớ người xưa, lại vô cùng đau khổ, hao tổn phượng thể, cho nên mới chuyển sang Cam Lộ điện.



Những người không dễ dàng quên chuyện cũ cũng nên nhớ rằng, năm xưa tại Lạc Dương, Tương Vương Lý Đán đã từng làm Hoàng đế bù nhìn trong suốt tám năm, nên trong suốt thời gian đó với thân phận của Hoàng đế phải ở trong Đông cung. Tẩm cung của Hoàng đế là do Thái hậu Võ Tắc Thiên từng ở lại đấy. Vi Hậu noi theo Võ Tắc Thiên, trước nay luôn rất tỉ mỉ.



Xong hồi trống, Lý Long Cơ ném dùi đi, hăm hở nói:



- Đi, Chúng ta tới Huyền Vũ môn.



Thuộc hạ của Lý Long Cơ trên dưới 100 người đều đã chỉnh tề chờ lệnh xuất phát. Trên cánh tay mỗi người đều buộc một chiếc khăn tay màu trắng làm hiệu, rồi lập tức cùng nhau reo hò tiến đến Huyền Vũ môn



Các tướng lĩnh túc trực Huyền Vũ Môn tối nay là Trương Khê Đồng, là chiến hữu Bách Kỵ năm đó đã theo Dương Phàm tới Tây Vực. Nay đã được nhiều công lao, vinh dự trở thành Lang tướng



Quân chấn thủ Huyền Vũ Môn ước chừng trên trăm người. Trong đó có có một Lữ soái và hai Đội trưởng là thân tín của Vi Tiệp. Đám người của Lý Long Cơ vừa tới Huyền Vũ Môn, Trương Khê Đồng liền ngang nhiên phát động, lệnh cho thân tín tiêu diệt những kẻ của Vi đảng, mở to cửa thành để Lý Long Cơ vào.



Đám người Tiết sùng Giản, Chung Thiệu Kinh, Ma Tự Tông, Vương Sùng Diệp vây quanh Lý Long Cơ xông tới Huyền Vũ Môn, bày xong thế trận dưới chân thành thì Trương Khê Đồng vội vàng xuống thành tới bái kiến Lâm Truy Vương cùng thượng cấp cũ của y Dương Phàm.



Dương Phàm vẫn mặc đồ của một tên tiểu tốt, cánh tay trái cũng buộc một chiếc khăn màu trắng, nói với Lý Long Cơ:



- Quận Vương, chúng ta có thể đợi ở đây, chờ có tin tức từ Lăng các sẽ lập tức khởi binh ứng đáp, giáp công Cam Lộ điện, mạt tướng xin đi trước dò xét tình hình.




Lý Long Cơ sớm đã có ước hẹn với hắn, đương nhiên hiểu được hắn đi lần này là vì cớ gì. Lý Long Cơ nhìn Dương Phàm, gật đầu nói:



- Trong cung lúc này hết sức hỗn loạn, Đại tướng quân ngàn vạn lần chú ý an toàn.



Trương Khê Đồng vội la lên:



- Đại tướng quân chậm đã, đợi mạt tướng điều vài người tùy tùng cùng đi với Đại tướng quân!



Dương Phàm khẽ cười nói:



- Ta cũng không phải là hạng thư sinh trói gà không chặt, một người một kiếm, vậy là đủ!



Dương Phàm vừa nói vừa đi, cũng không thấy hắn làm ra vẻ chạy gấp gáp, dường như hắn chỉ đi rất chậm rãi nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, ba tiếng “vậy là đủ” vừa thốt ra, thân ảnh của hắn đã chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch.



※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※



Dương Phàm nắm rõ đường đi lối lại trong Hoàng cung Trương An như trong lòng bàn tay, đoạn đường này bước vào như ngựa quen đường cũ, đi thẳng là tới nơi ở của Thượng Quan Uyển Nhi, xa xa có tiếng kêu giết rung rời, có rất nhiều cung nữ thái giám nghe thấy tiếng kêu giết chóc đều vô cùng kinh sợ.



Bọn họ không rõ trong cung xảy ra chuyện gì, cũng không biết cuộc hỗn loạn này xảy ra ở đâu, chỉ là chạy trốn ngược lại với nơi có tiếng kêu chém giết theo bản năng. Trông giống như những con chuột bị kích động, chạy đi tìm chỗ có thể ẩn trốn.



Dương Phàm thật không ngờ rằng ở hai con đường khác, binh mã tiến vào cung với tốc độ nhanh như vậy. Lúc trước do Chung Thiệu Kinh dao động và Vương Mao Trung lâm trận bỏ chạy, Dương Phàm vẫn còn lo lắng lần chính biến này có thể còn thất bại nặng nền hơn vụ chính biến thái tử Lý Trọng Tuấn.



Kết quả lại là nằm ngoài dự kiến của hắn. Chính quyền của Vi thị giống như một quả hạch, chỉ cứng ở lớp vỏ bên ngoài, một khi đã đập được ra, lớp bên trong chắc chắn sẽ không thể chịu nổi một cái gõ dù rất nhẹ: Qúa trình diệt trừ đám người Vi Bá, Vi Tiệp đã diễn ra vô cùng thuận lợi, quá trình tiến công vào Hoàng cung cũng thuận lợi như vậy.




Mã Kiều, Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng ba viên mãnh tướng thống lĩnh Vạn Kỵ, đi đến đâu thắng đến đó. Các quan binh trấn thủ trong cung nghe thấy bọn họ hô to: “Vi hậu, An Nhạc, đầu độc tiên đế, tiêu diệt phản nghịch Vi đảng, cứu phục Lý Đường” là lập tức vứt bỏ khí giới bỏ trốn hoặc lâm trận rồi quay lại theo phe Lý Long Cơ.



Quân chi thị thần như thổ giới, tắc thần thị quân như khấu cừu (Vua mà coi bề tôi như bùn rác, bề tôi sẽ coi vua như cừu địch). Đám người Vi Gia đối với quân tướng thật sự không ra làm sao cả. Khi người của Võ gia nắm giữ binh quyền trong tay, đối ngoại tuy vô cùng ngang ngược, nhưng đối với binh tướng thủ hạ của họ, thì dường như lại luôn chiếu cố bênh vực cho họ.



Còn Vi gia thì sao? Cấm quân là lực lượng cuối cùng bảo vệ Hoàng thất, luôn luôn được đối xử hậu đãi, nhưng từ khi Vi Thị lên cầm quyền, những kẻ trong Vi đảng từ Vi Ôn trở xuống không có kẻ nào là không tham lam. Bọn chúng ngay cả quân lương của cấm quân sĩ tốt cũng trấn lột, vậy liệu có kẻ nào còn chịu vì chúng mà liều mạng chứ?



Tướng quân trấn thủ cửa Túc Chương tên là Hạ Lâu. Tên Hạ Lâu này là tâm phúc của Vi Gia, nghe tiếng kêu la chém giét từ trong Dịch Đình cung truyền tới, gã vội vàng mặc giáp lên trên đầu thành, hạ lệnh mau chóng đóng chặt cửa cung, đồng thời lệnh cho người vào cung cảnh báo.



Nhưng các tướng sĩ thủ thành đều là đám bộ hạ cũ như Sở Cuồng Ca, Mã Kiều. Sở Cuồng Ca ở dưới thành vạch ra một loại tội danh của Vi Thị, đồng thời lại lấy danh nghĩa Tương Vương hứa ban thưởng, mua chuộc lòng người một hồi thì ở đầu thành một tên đội trưởng họ Kim bỗng vung đao chặt đầu Hạ Lâu, vậy là tất cả đều quay về với chính nghĩa.



Túc Chương môn vừa mở, Thái Cực cung tựa như tiểu cô nương bị chói chặt hai tay, bị lột bỏ y phục chỉ có thể mặc cho đám đàn ông thô lỗ trong cung này tùy ý mà giày xéo rồi.




Mã Kiều một tay nhấc đao lên, một tay cầm đuốc xông lên phía trướng, từ Túc Chương môn tiến vào, vừa mới đi được độ trăm bước, thì lập tức mấy người vội vàng chạy tới nghênh tiếp, trong đó có một người lớn tiếng hét:



- Ai cho phép các ngươi rút lui, mau quay lại thủ thành, kẻ nào chống lệnh, chém không tha.



- A.... thế thì chém!



Mã Kiều cười một tiếng quái dị, ném cây đuốc đang cháy dữ dội lên không trung, hai tay nắm lấy thanh đao. Nhún người nhảy lên, giống như mãnh hổ vồ mồi. Y hô to một tiếng rồi nhảy lên cao, mở đầu là một tiếng hét thật lớn, rồi ra chiêu “ Lực bổ Hoa Sơn”, ập tới đánh xuống kẻ vừa ra lệnh kia.



Người nọ một tay nhấc kiếm, một tay nhấc đèn, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, gã nghe được cảnh báo mới tới, dẫn theo mấy tên thái giám béo cầm gậy gộc đảm nhiện đội quân pháp, chúng đang muốn chạy tới Túc Chương môn đốc chiến, thấy một đám người vội vàng chạy tới, chỉ nói là quân trấn thủ tháo chạy.



Nhưng Túc Chương môn là con đường độc đạo tiến vào Thái Cực cung, tường thành cực cao, cửa cung rất nặng, cho dù là quân trấn thủ không nhúc nhích, mặc cho bên ngoài tùy ý tấn công, thì người bên ngoài muốn xông vào cũng không phải là chuyện dễ dàng, vậy thì sao bọn chúng có thể tới đây mau vậy?



Với bản năng của mình, gã cho rằng người vừa đến là bại binh, nhưng không nghĩ tên bại binh này lại dám cùng gã giao thủ, mắt thấy người kia lăng không bổ xuống, giống như một con chim ưng từ trong không trung lao xuống, lưỡi đao sắc bén trong tay hóa thành một đoàn ảo ảnh, kèm theo một tiếng rít gió từ thanh đao sắc bén, khiến gã sợ tới mức hú lên quái dị, giơ đao lên đỡ.



Mũi kiếm nhẹ nhàng, làm sao có thể chống được lưỡi đao vừa cứng vừa sắc, huống hồ, Mã Kiều hai tay cầm đao, lực lớn thế trầm. Kẻ kia trong lúc vội vã chỉ có thể dùng một tay giơ kiếm lên đỡ, một tiếng keng vang lên, vỏ kiếm vừa nghiêng một cái thì trong tiếng kêu thảm, bốn ngón tay cùng vỏ kiếm đều rơi trên mặt đất.



Trường kiếm còn chưa rơi xuống đất, một đao kia đã chặt đứt trường kiếm, bổ thẳng vào đỉnh đầu của tên kia. Mã Kiều từng theo Dương Phàm tu luyện đao pháp thượng thừa, y sử dụng đao pháp cực kỳ thành cạo. Một đao kia bổ xuống tới tận lồng ngực của người này, bị xương kẹp ngực lại, dư âm vẫn còn.



Một cái đầu lâu to bị Mã Kiều chém làm hai mảnh, mấy tên thái giám béo theo sau người này thấy cảnh tượng vậy mới đầu sửng sốt, rồi lập tức phát ra vài tru lên the thé, quăng cây bổng đi, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu to:



- Phò mã chết rồi, phò mã chết rồi.



Lúc này Sở Cuồng Ca và Hoàng Húc Sưởng dẫn người đuổi theo, cầm cây đuốc lên soi kỹ, tuy nói người kia quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, từ giữa lông mày xuống ngực bị bổ làm hai nửa, khuôn mặt gã vẫn còn tóe ra rất nhiều máu, nhưng nhìn hai nửa khuôn mặt kia, trong đầu chắp vá lại một chút, gắng gượng thì vẫn có thể hình dung ra bộ dạng của gã.



Sở Cuồng Ca kêu to lên:



- A! Là Võ Diên Tú, Kiều ca, ngươi giết được Võ Diên Tú, lập được công lớn rồi!



Thì ra, khi bước vào Túc Chương môn thì cung điện đầu tiên là điện Bách Phúc, An Nhạc công chúa hiện nay đang ở chỗ này, Võ Diên Tú tối nay vào cung cùng thê tử hoan ái, sau đó lại ở lại trong cung. Mặc dù như vậy là không đúng quy tắc, nhưng hiện giờ có kẻ nào quản được gã. Sau khi nghe được tin báo động, Võ Diên Tú hoảng sợ chạy tới Túc Chương môn đốc chiến, không ngờ hồ đồ lại ăn phải một đao của Mã Kiều.



Mã Kiều vừa nghe Võ Diên Tú chết dưới đao của mình thì không kìm được cười ha hả, Hoàng Húc Sưởng không khỏi thèm thuồng cao giọng nói:



- Ngươi đã lấy được cái đầu thứ nhất rồi, cái tiếp theo phải đến lượt ta.



Nói rồi, dồn lực xuống hai chân chạy nhanh về phía trước.