Say Mộng Giang Sơn

Chương 119: Chuyện cũ của Cuồng Ca




- Đại ca, đúng là Sở đại ca!



Hai người đàn ông vạm vỡ vừa mừng vừa sợ, liền nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dưới đất quỳ rạp xuống trước con ngựa của Sở Cuồng Ca, một người đàn ông râu quai nón lên tiếng khóc lớn nói:



- Đại ca! Tiểu đệ cuối cùng đã tìm được người rồi!



- Làm cái gì vậy, mau đứng lên!



Sở Cuồng Ca xoay người xuống ngựa vội vàng nâng hai người đàn ông cao lớn một trái một phải thân thiết ôm chặt lấy, người đàn ông râu quai nón vội hỏi:



-Đại ca, mấy năm nay rốt cuộc người đi đâu? Huynh đệ đi khắp mọi nơi tìm người không thấy, tưởng huynh chết rồi!



Người kia nước mắt rưng rưng nghẹn ngào nói:



- Sở đại ca, người khiến tiểu đệ khổ tâm quá!



Ba người ở một chỗ biểu lộ thâm tình, khiến mọi người đều kinh ngạc, nhưng không ai tiến đến nói xen vào.



Dương Phàm cũng không chú ý đến cảnh cố nhân tương phùng, chính hắn đang chú ý đến một người đàn ông trung niên mà mọi người vây quanh. Người này mặc áo bó tuổi đã lớn, tóc có sợi bạc dáng người không cao, lại hết sức chân thực, đương ngồi trên ngựa vững vàng như ngọn núi, lông mày ông ta rậm như bụi cỏ dại, vừa nhìn thấy liền tỏa ra một loại sát khí lẫm liệt.



Dương Phàm nhận ra ông ta chính là Khâu Thần Tích.



Đêm đó, Dương Phàm mặc dù chỉ nhìn ông ta một cái rồi bỏ chạy, nhưng hình dáng kẻ thù khắc sâu trong lòng, Dương Phàm thật không ngờ ông ta lại đích thân dẫn đội đến đây.



Trong mắt Dương Phàm ẩn hiện lộ ra sát ý, nhưng ánh mắt của hắn chuyển từ lông mày Khâu Thần Tích dừng lại ở cây đao nơi thắt lưng hắn, gạt bỏ ý nghĩ vừa thoáng qua. Lại chú ý tới vài người vây quanh Khâu Thần Tích, mỗi người đều khôi ngô, tinh thần sung mãn, chỉ sợ không phải người tầm thường, trong lòng càng cảnh giác.



Khâu Thần Tích dường như cảm thấy có người đang nhìn lão, một tia mắt xẹt tới như điện, đúng vào người Dương Phàm, Dương Phàm rùng mình, trong nháy mắt, thu lại ánh mắt thù hận, đổi thành ngưỡng mộ, tò mò.



Thấy Khâu Thần Tích nhìn về phía mình, Dương Phàm ngại ngùng hướng về phía ông ta cười cười, xoay người xuống ngựa đi đến trước mặt Sở Cuồng Ca cười nói:



- Sở đại ca, hai vị huynh đệ này là người quen cũ sao?



Sở Cuồng Ca và hai người kia cầm tay nói chuyện bộ dạng rất thân thiết, thấy Dương Phàm đi tới vội kéo hắn về phía hai người kia giới thiệu:



- Đến đây! Ta cho các người gặp nhau một chút, vị này chính là thủ tọa Hoằng Thập Thất đại sư.



Dương Phàm cười khổ nói:



- Sở đại ca, ngươi lại trêu ghẹo ta rồi.



Sở Cuồng Ca cười hả hả nói:



- Đây là tiểu huynh đệ Dương Phàm, các ngươi gọi hắn là Dương nhị là được rồi. Vị này chính là bạn tốt của ta trong quân ngũ, gọi hắn là Ngụy Tam.



Ngụy Dũng thấy Sở Cuồng Ca và Dương Phàm rất thân thiết vội vòng tay nói:



- Tại hạ Ngụy Dũng, Tả Võ Lâm Vệ lữ soái!



Đời Đường, đứng đầu Tả, Hữu Võ Lâm quân là Bắc Nha Cấm quân. Lúc ấy, cấm vệ quân bảo vệ xung quanh kinh thành chia làm Nam Nha và Bắc Nha. Bắc Nha Cấm quân do Hoàng đế nắm giữ điều động, hiện giờ là thuộc quyền của Thiên Hậu cai quản, mà Nam Nha Cấm quân thì do Thượng Thư Binh Bộ quản lý, theo lý mà nói Bắc nha là quân đội riêng của Hoàng đế, Nam Nha mới là quân đội quốc gia, cho nên Bắc Nha và Hoàng đế càng thân cận.



Dương Phàm không nghĩ đội viên đánh cầu lại từ Cấm quân phái tới, thậm chí còn có quân quan trung cấp của Bắc Nha Cấm quân,người này gầy gò, lưỡng quyền cao, mặt hơi nhọn, dưới hàm một bộ râu, ánh mắt như điện khí thế bừng bừng, hắn vội vàng hướng về phía người đó đáp lễ, thân thiết kêu lên:




- Tiểu đệ Dương Phàm ra mắt Ngụy tam ca.



Sở Cuồng Ca lại kéo cái người đàn ông trán nhô râu quai nón che cả khuôn mặt cứ như chưa tiến hóa hết hướng về phía Dương Phàm giới thiệu:



- Vị này là Lê Đại Ẩn cũng là huynh đệ tốt của ta, ngươi gọi hắn là Lê đại ca là được rồi.



Dương Phàm hướng người đó vòng tay cười dài mà nói:



- Lê đại ca!



- Không dám, không dám, trước mặt Sở đại ca, Lê Đại ta nào dám xưng hai tiếng đại ca, ta chỉ hơn ngươi có vài tuổi thôi, ngươi gọi ta là Lê nhị ca là được rồi.



Lê Đại Ẩn ngay lập tức đáp lễ, vẻ mặt hổ thẹn đối với Sở Cuồng Ca mà nói:



- Năm đó cũng là vì tiểu đệ mới làm hại đại ca huynh… Tiểu đệ mấy năm qua, tìm kiếm tung tích người khắp nơi, trong lòng thật sự như…



Sở Cuồng Ca vung tay nói:



- Những chuyện đó như cây gai mục trong hang núi rồi, không nói tới nữa. Ngươi những năm gần đây vẫn còn thích rượu như mạng chứ?



Lê Đại Ẩn nghiêm nghị nói:



- Từ khi hại đại ca bị giáng chức rời khỏi quân ngũ, tiểu đệ đã không còn uống rượu nữa!




Sở Cuồng Ca vui vẻ nói:



- Tốt! Ngươi có thể biết ăn năn hối cải mới đúng là huynh đệ tốt của Sở mỗ ta.



Hai người đang nói, Tiết Hoài Nghĩa đã được tăng nhân bẩm báo, từ trong thiền phòng đi ra đón, cao giọng cười to nói:



- Lão Khâu, ngươi cuối cùng đã tới!



Khâu Thần Tích thấy Tiết Hoài Nghĩa, cũng vẻ mặt tươi cười, vội xoay người xống ngựa, đem dây cương ném cho tên thị vệ, đi nhanh đến, vòng tay nói:



- Tiết sư, đã lâu không gặp! Lần trước Tiết sư bắc chinh Đột Quyết (dân tộc thiểu số thời Đường), Cốt Đốt Lộc nghe tiếng mà sợ, không dám ứng chiến, thật là làm rạng rỡ uy phong cho Đại Đường ta! Đáng tiếc mỗ đang có nhiệm vụ trong người, không thể đến chúc mừng đại sư, mong rằng không trách.



Tiết Hoài Nghĩa cười nói:



- Không sao, không sao, ta chán nhất cái kiểu xã giao như vậy. Ngươi đến đây hôm nay là tốt rồi, được dịp cùng ta ăn uống no say một bữa, đi, đi, mau mời vào, mời vào trong.



Khâu Thần Tích quay đầu dặn kẻ dưới:



- Bọn ngươi xuống ngựa tạm nghỉ ngơi.



Mọi người đều xuống ngựa, tăng nhân tiếp khách đưa bọn họ đến thiện phòng. Lê Đại Ẩn cùng Ngụy Dũng kéo Sở Cuồng Ca tiếp tục nói chuyện. Dương Phàm dùng ánh mắt quan sát động tĩnh của Khâu Thần Tích, đến khi bọn ông ta đi khỏi mới lại chú ý đến mấy người Sở Cuồng Ca. Lê Đại Ẩn kéo Sở Cuồng Ca vừa khóc vừa cười, theo như lời kể của hắn, Dương Phàm dần dần mới rõ lý do Sở Cuồng Ca bị đuổi khỏi cấm quân.



Hóa ra, trong quân lên chức nhậm chức luôn có sự phân biệt đối xử, con cháu của đám các lão công thần so với người bình thường dễ dàng được thăng chức hơn, quân nhân một khi không có thân phận gì trong quân muốn thăng chức phải trả giá gấp trăm lần, cố gắng kiến lập công huân gấp trăm lần so với đám có thân phận.



Sở Cuồng Ca và Lê Đại Ẩn xuất thân là người bình thường, dựa vào võ nghệ , bọn họ chiến đấu dũng cảm, nhiều lần lập công mới có thể từng bước thăng chức, dần dần trở thành tướng lĩnh cấp cao. Chính vì bọn họ xuất thân giống nhau nên thường tương trợ cho nhau, trở thành huynh đệ thân thiết.




Lê Đại Ẩn này có một tật xấu, chính là thích rượu như mạng, có một lần đội ngũ bọn hắn đang trực ở trong cung. Lê Đại mặc dù buổi tối không uống rượu, nhưng giữa trưa say rượu mãi vẫn chưa tỉnh, trên người vẫn có hơi rượu. Kết quả bị tướng lĩnh Tuần Sát phát hiện. Đương nhiên bị trừng phạt, nhưng cũng không coi là lỗi lớn.



Nhưng viên tướng lĩnh kia đang muốn sắp xếp đề bạt thân tín của mình ở trong quân, nhưng khổ nỗi Lê Đại lập nhiều công lao lớn, người thân tín kia không bằng nên không có cớ. Bởi như vậy nên việc bé xé ra to, bãi quan miễn chức, liền ra sức xử phạt.



Vốn sự việc chỉ đến đó là kết thúc, dù sao Lê Đại cũng làm sai trước. Sở Cuồng Ca tiếc cho huynh đệ mình vì thích rượu mà mất sự nghiệp, cũng không tiện phân bua giúp hắn. Nhưng thân tín của viên tướng kia thay vào chỗ của Lê Đại, thấy Lê Đại Ẩn như cái gai trong mắt, tìm mọi cách chèn ép hắn.



Trong quân, quy củ pháp tắc rất lớn, lại nghiêm khắc hơn nhiều. Quan lớn muốn chèn ép ức hiếp người khác có rất nhiều cách. Lê Đại Ẩn bị hắn ta làm nhục, cũng phải nén giận. Nhưng Sở Cuồng Ca không nhẫn nhịn được nữa thật sự không chịu được, vì huynh đệ mình ra mặt.



Hắn cùng với viên quan kia đầu tiên là cãi vã, rồi sau ra tay đánh hắn. Tên tiểu tử kia quả thật cũng đáng đánh. Sở Cuồng Ca nóng giận ra tay hơi nặng, chỉ có vài quyền mà tên kia thành tàn phế.



Sự việc lần này quá lớn, trong quân vì việc tư mà đánh nhau cũng là chuyện thường, nhưng việc lần này nghiêm trọng. May mà năm đó Sở Cuồng Ca trên chiến trường cứu viên tướng chỉ huy hắn một mạng nên lúc này trượng nghĩa ra mặt, thay hắn điều đình ép buộc dập vụ này xuống.



Sở Cuồng Ca cuối cùng không bị xăm chữ lên mặt chịu hình phạt lưu đày, nhưng cũng bị đánh ba trăm roi, vết thương nặng đuổi khỏi quân doanh. Lê Đại Ẩn vừa xấu hổ vừa ngại, mấy năm nay cứ rảnh rỗi là đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng hắn thật không ngờ Sở Cuồng Ca đâu có ở nơi phố thị, cho nên không nghe được tung tích gì của hắn.



Hôm nay một lần nữa được gặp Sở Cuồng Ca, Lê Đại Ẩn vui mừng, trong lòng lại áy náy đến thương tâm không kìm được nước mắt giàn dụa. Sở Cuồng Ca, Ngụy Dũng và Dương Phàm ngược lại phải an ủi hắn một chập. Lê Đại Ẩn lôi kéo Sở Cuồng Ca truy hỏi hắn mấy năm nay đã trải qua những gì.



Khâu Thần Tích và Tiết Hoài Nghĩa sánh bước đi ra, đi sau một đám cao thủ đánh cầu.



Khâu Thần Tích vững vàng đứng trên mặt đất, ánh mắt lợi hại quét lên sân bóng, ông mỉm cười nói:



- Tiết sư, không phải huynh đệ nói ngoa. Tuy rằng mỗ hàng năm thi đấu đánh cầu với người Thổ Phiên đều thua, nhưng vị trí thứ hai luôn nắm vững trong tay. Tiết sư cố nhiên là người có bản lĩnh, nhưng đối với đánh cầu, đệ tử này của ngươi chưa chắc bì kịp với đám quân tinh nhuệ của ta.



Khâu Thần Tích mắt lạnh lẽo đảo qua, chỉ vào Sở Cuồng Ca nói:



- Có lẽ chỉ có cái tên cao lớn này có thể cùng thuộc hạ ta đọ sức, những người khác sao được….ha hả!



Khâu Thần Tích cười lắc đầu



Tiết Hoài Nghĩa tư tưởng thoải mái, thủ đoạn có vài phần phóng đãng nghe xong Khâu Thần Tích nói không kiềm chế được, ra vẻ cao tăng cười ha ha nói:



- Lão Khâu! Ngươi thật là có mắt nhìn quá nhỉ, ta không có lời nào để nói. Thật đáng tiếc, ngươi đã nhìn nhầm rồi, lúc này trong đám đệ tử của ta mạnh nhất không phải Thập Cửu mà là Thập Thất.



Tiết Hoài Nghĩa dương dương đắc ý ngẩng mặt kêu:



- Thập Thất, qua đây gặp Khâu Thần Tích tướng quân!



Dương Phàm vội vàng tiến đến, chắp tay làm lễ nói:



- Tiểu tăng Hoằng Thập Thất ra mắt Khâu Đại tướng quân.



Khâu Thần Tích bộ râu quai nón dựng đứng, thân hình lão cũng không quá cao nhưng vô cùng uy phong, một đôi mắt hổ sáng như sao nhìn ra bốn phía, từ đầu đến chân đánh giá Dương Phàm, một lúc kinh ngạc nói:



- Tiết sư, đây là đệ nhất cao thủ môn hạ của ngươi sao?



Tiết Hoài Nghĩa ưỡn ngực dương dương tự đắc nói:



- Không sai! Đây là đệ tử Thập Thất, hiện nay là thủ tọa bản tự. Ha ha! Lão Khâu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đừng coi thường hắn, tên đệ tử này của ta kỹ thuật đá cầu xuất thần nhập quỷ. Thái Bình công chúa thấy hắn cũng tìm mọi cách để mời chào hắn đấy.