Say Mộng Giang Sơn

Chương 1135: Nông phu và rắn




Lý Hiển du ngoạn Hồ Long Khánh dụng ý thực sự cũng không thể giấu diếm con mắt thế nhân. Ông ta bày biện nghi thức rườm rà, ngay cả bạch tượng lớn mạnh như vậy cũng đêu dẫn đi, còn nói đây chỉ là chơi thuyền chơi xuân thật sự hơi có chút nói không được. Hơn nữa lại có người có lòng cố ý truyền tin tức, ám chỉ Tương Vương đã thất sủng, dụng ý thật sự của Lý Hiển dĩ nhiên không ai không biết.



Sau khi phò mã Vương Đồng Kiểu nghe được việc này thì vô cùng bi phẫn. Vương Đồng Kiểu khi Công thần đảng bị tẩy trừ cũng không bị liên lụy, bởi vì y là con rể của Hoàng đế, kiêm thân phận Đế đảng, nhưng trong nội tâm y, chỉ coi mình làm con rể của Hoàng đế, về phần phe phái, y tự cho là mình thuộc Công thần đảng.



Đây cũng là điều bình thường, ai nguyện ý cho là thứ hôm nay mình có đơn giản là do y cưới con gái của Hoàng đế? Y đương nhiên là dựa vào công lao của mình, một đao một thương giết giặc mà có được. Hiện giờ mắt thấy đối thủ bộ tộc Võ thị của Công thần đảng quyền lực như mặt trời ban trưa, trong lòng Vương Đồng Kiểu nóng như lửa đốt.



Lúc này nghe nói Hoàng đế nghe tin sàm ngôn, đối với Tương Vương có đề phòng rất lớn, Vương Đồng Kiểu không khỏi đau đớn thay cho một lớp tri kỷ. Giờ phút này, bọn họ đang ở hậu hoa viên phủ công chúa chè chén. Vương Đồng Kiểu đặt chén rượu xuống, mặt đỏ ửng.



Bạn tốt của y Tổ Diên Khánh khuyên:



- Phò mã, không cần uống nhiều như vậy, ngươi sắp say rồi.



Vương Đồng Kiểu lắc đầu, thở dài nói:



- Mượn rượu giải sầu thôi! Thiên tử tin một bề gian nịnh, hãm hại trung lương. Đầu tiên là năm vị công thần Trương tướng bị trục suất, hiện giờ còn muốn đối phó với Tương Vương, nếu công thần và tôn thất bị đuổi hết, nhất đảng Võ thị chẳng phải muốn làm gì thì làm sao? Đổng Kiểu nghĩ như thế, trong lòng nóng như lửa đốt...



Chu Cảnh cũng là một vị bạn tốt khác của y, nói:



- Phò mã không phải nói, Hoàn Tương Công đã có trù tính đối với cái này sao?



Vương Đồng Kiểu khoát tay, cười khổ nói:



- Ai, biện pháp của Hoàn Tương Công, không cần đi nhắc đến, năm trước Thần Long chính biến, xông vào Huyền Vũ môn, đạp Tiên Nghênh điện, lanh lẹ như thế, ai biết Hoàn Tương Công lúc này không ngờ dùng biện pháp văn. Tú tài tạo phản, ba năm không được!



Tổ Diên Khánh liếc Vương Đồng Kiểu một cái, nói:



- Biện pháp của Hoàn Tương Công không được, vậy chúng ta nghĩ biện pháp khác. Ta thấy hình như Phò mã đã có chủ ý, huynh đệ chúng ta tương giao tâm đầu ý hợp, nếu có chút chủ ý chớ giấu làm gì, không ngại nói nghe một chút.



Vương Đồng Kiểu nói:



- Đổng Kiểu quả thật có tính toán khác, hôm nay mời các vị huynh đệ đến, chính là muốn thương lượng với các ngươi một chút.



Đám người Trương Trọng Chi, Tổ Diên Khánh, Chu Cảnh nhìn nhau, cùng kêu lên:



- Phò mã có lời gì, cứ nói thẳng đừng ngại.



Vương Đồng Kiểu ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay ấn đầu gối, trịnh trọng mà nói:



- Chư vị, hiện giờ bộ tộc Võ thị tàn sát bừa bãi, ỷ vào duy nhất Võ Tam Tư, chỉ cần Võ Tam Tư chết, bộ tộc Võ thị lập tức sẽ sụp đổ. Cho nên, Ti Kiểu muốn cùng chư vị ám sát Võ Tam Tư, trừ gian nịnh bảo vệ xã tắc, không biết chư quân ý như thế nào?



Trương Trọng Chi nói:



- Vì nước trừ gian, làm việc nghĩa không được chùn bước. Chỉ là võ công của ta hữu hạn, Lương Vương ra vào có lực lượng khổng lồ bảo vệ, bên người đều có cao thủ bảo vệ xung quanh, chúng ta sao có thể đạt được?





Vương Đồng Kiểu nói:



- Cơ hội đang ở trước mắt! Ngày đưa tang của Tắc Thiên Thánh hoàng hậu sắp đến, Lương Vương làm chủ trì nhất định đi trước bách quan, thị vệ của ông ta cũng không đi theo hai bên. Đồng Kiểu có thể lợi dụng thân phận Vũ Lâm tướng quân đem kiếm sắc trường mâu ngoài bao lụa trắng, làm đồ vật nghi thức, ta và ngươi đến lúc đó lấy binh khí, thừa thời cơ ám sát Võ Tam Tư. Cái thằng chó này vừa chết, đại cục đã được bình định rồi!



Tổ Diên Khánh cau mày nói:



- Nhưng chúng ta làm sao có thể trà trộn vào nghi trượng được?



Vương Đồng Kiểu nói:



- Việc này để ta lo.



Vài người thì thầm thảo luận một phen, Tổ Diên Khánh đại biểu tất cả, xúc động nói:




- Võ thị đi ngược lại, nhân thần đều căm phẫn, chúng ta nguyện cùng Phò mã diệt gian trừ ác, xây dựng công lao sự nghiệp!



Vương Đồng Kiểu hưng phấn mà nói:



- Tốt! Ta biết chư quân đều là nam nhi nhiệt huyết!



Sau rừng cây, một bóng người lặng yên rời đi, mấy người đang ở trong nhiệt huyết sôi trào toàn bộ chưa phát hiện.



Người nọ vội vàng chạy tới mái hiên phía tây, trong phòng khách hai vị trung niên nho bào đang rung đùi đắc ý ngâm tụng thơ, người nọ xông tới, nói với Trương Thuyết: Phụ thân, bá phụ, đại họa tới, chúng ta mau chóng trốn đi! Gã nói một câu không đầu không đuôi nhất thời khiến hai người trong phòng sửng sốt.



Một người trong đó ngạc nhiên nói:



- Đàm nhi, cái gì mà tai họa đến?



Người nọ thở hồng hộc mà nói:



- Phò mã cùng người ta thương nghị muốn ám sát Lương Vương, một khi thất bại, tất sẽ đưa tới họa diệt môn, chúng ta ở nhờ phủ công chúa, tất nhiên sẽ bị coi là vây cánh của Phò mã, tốt nhất sớm nên chạy đi thôi. Trong phòng, hai thi nhân vừa nghe không khỏi quá sợ hãi.



Hoá ra, hai vị trung niên trong phòng này chính là hai huynh đệ Tống Chi Vấn, Tống Chi Tốn thi nhân trứ danh thời Đường. Khi hai người Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông được sủng ái, hai vị đại thi nhân này đầu phục Nhị Trương hiến thơ nịnh nọt, khi Nhị Trương đền tội, bọn họ vì là vây cánh của Nhị Trương nên bị lưu đày đi Lĩnh Nam.



Hai người này không muốn đi chỗ chướng dịch hoành hành đó chịu khổ, liền năn nỉ Phò mã Vương Đồng Kiểu. Bọn họ và Vương Đồng Kiểu vốn không có giao tình gì, chẳng qua đường muội của bọn họ gả cho Tổ Diên Khánh, mà Tổ Diên Khánh là bạn tốt của Vương Đồng Kiểu, thông qua tầng quan hệ này, hai người cầu đến làm môn hạ của Vương Đồng Kiểu.



Vương Đồng Kiểu cảm thấy bọn họ không có gì đại ác, chỉ là tình thế mà lấy lòng Nhị Trương, nên làm chủ giữ họ lại. Khi đám người Trương Giản Chi tẩy trừ dư đảng Nhị Trương, Vương Đồng Kiểu không muốn vào lúc này ra mặt để đám người Trương Giản Chi khó xử, cho nên trước hết thu nhận và giúp đỡ cả nhà hai người vào trong phủ của mình, đợi phong thanh qua đi.



Kết quả không đến hai tháng đám người Trương Giản Chi đã bị Lý Hiển minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng) đuổi ra triều đình rồi, từ nay về sau triều đình do Võ thị và Vi thị cầm giữ, Vương Đồng Kiểu và hai phái này đều không có gì giao tình, nhất thời lại không thể ra mặt nói tốt cho hai người, hai huynh đệ liền mang theo người nhà vẫn ở lại phủ Phò Mã.



Tống Chi Tốn hỏi đứa con Tống Đàm tình hình cụ thể và tỉ mỉ, không khỏi kích động không ngừng. Tống Chi Vấn cũng đảo mắt, đột nhiên vỗ án nói:




- Tốt! Chi Tốn, cơ hội tốt của huynh đệ chúng ta tới rồi!



Tống Chi Tốn sửng sốt, ngạc nhiên nói:



- Đại huynh, cái gì cơ hội tốt?



Tống Chi Vấn mỉm cười nói:



- Công thần đảng dĩ nhiên đã thất thế, ta và huynh mang theo gia quyến ở phủ Phò Mã này hồi lâu, trước sau đều không được phục quan, cho thấy Vương Phò mã là không được việc rồi. Ta và huynh muốn đầu nhập vào Lương Vương, nhưng lại không có môn lộ, nhưng hôm nay cửa này không phải từ mình đưa tới sao?



Tống Chi Tốn bừng tỉnh đại ngộ nói:



- Đệ nói là...



※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※



Hồ Long Khánh, Lý Hiển mang theo Hoàng hậu, Lương Vương và nhóm văn võ trọng thần trèo thuyền du hồ, vô cùng nhàn nhã, Tương Vương Lý Đán cùng đi bên sườn, tâm sự nặng nề, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng vui vẻ.



Tương Vương ngũ tử thì đứng ở bên cạnh mép thuyền, chỉ thấy xa xa bên hồ liễu xanh thành hàng, sau hàng liễu xanh mơ hồ có thú sư nắm bạch tượng đi tới đi lui, còn có thể thấy rõ có người đang mặc Thất Tinh đạo bào, cầm phất trần trường kiếm, đang làm cúng bái hành lễ gì đó. Lý Thành Nghĩa không khỏi hướng về phía ngoài thuyền nhổ một bãi nước bọt.



- Ôi, ai vậy...



Lại không nghĩ ngoài thuyền đang có một con thuyền nhỏ tới gần, bãi nước miếng của phun vào cổ người kia, người này tức giận ngẩng đầu, bỗng nhiên tỉnh ra đây là thiên tử tọa giá, người trên thuyền không phú thì quý, không phải là gã có thể gánh tội được đấy, đành phải kìm cơn phẫn nộ lại, lấy ra khăn tay lau thật mạn



Người đi thuyền nhỏ mà đến chính là con trai của Tống Chi Tốn - Tống Đàm. Hai huynh đệ Tống Chi Vấn sau khi được biết Vương Đồng Kiểu muốn ám sát Võ Tam Tư, không chút nào nhớ đến ân tình của Vương Đồng Kiểu đối với bọn họ, lập tức nghĩ đến đây là cơ hội tốt để bọn họ trở về làm quan. Hai huynh đệ lo lắng mình đi ra ngoài sẽ khiến cho Vương Đồng Kiểu cảnh giác, mà Tống Đàm lại thường xuyên đi ra ngoài nên sẽ không cần phải lo lắng.



Cho nên hai người chỉ bảo Tống Đàm ngay lập tức đi mật báo với Võ Tam Tư. Khi Tống Đàm Vấn đuổi tới quý phủ Võ Tam Tư, Võ Tam Tư đã cùng Lý Hiển du ngoạn ở Hồ Long Khánh. Quản sự Võ phủ nghe Tống Đàm nói rõ ý đồ đến, biết sự việc trọng đại, không dám chậm trễ, lập tức đích thân mang gã đuổi tới Hồ Long Khánh.




Khi hai người đi lên thuyền lớn, năm huynh đệ Lý Long Cơ đã chuyển hướng nơi khác, quản sự Võ phủ chứng minh thân phận với cấm vệ xong lặng lẽ tiến đến gặp Võ Tam Tư. Võ Tam Tư đang cùng Lý Hiển ngồi ở mũi thuyền uống rượu, nghe được tin tức kể tội với Lý Hiển, theo quản gia dẫn tới sau khoang thuyền.



Tống Đàm vừa thấy Võ Tam Tư, lập tức lạy dài, sợ hãi nói:



- Hậu sinh tiểu tử Tống Đàm, phụng mệnh gia phụ, bá phụ cầu kiến Đại vương.



Võ Tam Tư phen nhéo cổ áo gã, trầm giọng nói:



- Ngươi nói có tin tức cấp tốc muốn bẩm báo bổn vương?



※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※



Dương Phàm đi qua bên cạnh mép thuyền, vừa mới bắt gặp Tương Vương ngũ tử đâm đầu đi tới, hắn liền dừng lại mìm cười chắp tay với họ. Khiến Dương Phàm không ngờ chính là, Lý Long Cơ cũng dừng lại bước chân, trịnh trọng chắp tay với hắn, mỉm cười nói:




- Đại tướng quân mạnh khỏe.



Dương Phàm không nghĩ tới Lý Long Cơ sẽ khách khí như vậy, vội hành lễ ân cần thăm hỏi:



- Lâm Truy Vương An khỏe chứ, các vị quận Vương khỏe chứ!



Lý Long Cơ cười nói:



- Tiểu Vương thiếu niên đã quen biết với Đại tướng quân rồi, hiện giờ tới Trường An còn là hàng xóm lẫn nhau. Duyên phận này là khó được, đáng tiếc tiểu vương ít ngày nữa phải rời khỏi kinh thành, nếu không nhất định mời Đại tướng quân qua phủ cùng huynh đệ của ta uống rượu trò chuyện.



Dương Phàm cười nói:



- Mạt tướng không dám, nếu quận Vương không chê, đợi quận Vương có rảnh mạt tướng nguyện bố trí rượu mời cùng uống một trận.



Lý Long Cơ cười ha hả, gật đầu nói:



- Mong được thế, mong được thế !



Song phương đi qua, Lý Long Phạm có chút bất ngờ thì thầm với Lý Long Cơ:



- Vì sao Tam Lang lại trịnh trọng với họ Dương như vậy?



Lý Long Cơ khẽ mĩm cười nói:



- Thiên tử kiêng kị, một nhà Tương Vương chúng ta như ngọn nến trước gió, nguy sớm tối, kết giao vài anh hùng có cái gì không tốt?



Lý Thành Khí như thoáng chút suy nghĩ mà nói:



- Ồ... , Dương Phàm, Dương Phàm dường như là môn hạ của Thái Bình cô cô, cũng có thể coi là quan hệ tốt với Tương Vương phủ chúng ta, có thể thân cận.



Lý Long Cơ thần bí cười, nói:



- Ha hả, chỉ sợ chưa chắc như thế...



Y ngừng lại một chút, lại giải thích nói:



- Đệ là nói, chỉ sợ hắn chưa chắc là môn hạ của Thái Bình cô cô, thực lực người này cũng không chắc bình thường đơn giản giống như chúng ta thấy. Tuy nhiên. Cũng rất may mắn chính là, hắn thân Lý ghét Võ thái độ cũng là hẳn là không giả.



Dương Phàm nhĩ lực siêu phàm, giờ phút này hắn lại là thuận gió, cho nên dù đám người Lý Long Cơ thanh âm cực kỳ nhỏ, hắn nghe lại rất rõ ràng. Khi đột nhiên nghe được Lý Long Cơ nói những lời này, tim hắn đập mạnh, tựa như một mãnh thú ngửi được nguy hiểm, một luồng khí lạnh xông lên đầu, lập tức khiến tóc gáy toàn thân hắn đều bị dựng lên.