Say Mộng Giang Sơn

Chương 1115: Ván cờ sinh tử




Từ khi Thái Bình công chúa có thể mở nha dựng phủ, có thành viên tổ chức riêng của mình, việc của nàng liền nhiều lên, trước kia tinh lực của nàng chủ yếu dùng để xử lý cửa hàng và điền sản nhà mình, tuy rằng vẫn quan tâm triều chính, nhưng chỉ là ngẫu nhiên mới ra mặt tham dự một phần, còn lại hầu hết thời điểm là đem tinh lực dùng để âm thầm tìm người, tích trữ lực lượng lớn có thể cứu phục Đại Đường.



Hiện giờ Thái Bình công chúa có quyền tham chính thảo luận chính sự rồi, phàm là triều chính, thuế phú, thuỷ lợi, xây dựng, quân sự... rất nhiều phương diện gửi lên cấp trên nàng đều phải tiến hành chuẩn bị báo cáo, cứ như vậy nàng mỗi ngày ít nhất phải xuất ra một nửa thời gian chú ý quốc gia đại sự.



Sau giờ ngọ, Thái Bình công chúa xử lý xong công sự, khi nàng từ một tòa Ngân Loan điện nhỏ quay lại hậu trạch, mệt mỏi nằm chết dí trên giường, đang thiêm thiếp một lát, chợt nhớ tới một sự kiện, vội lại lật người ngồi dậy.



Gần đây triều đình nhiều lần thi tân chính, công sự đưa đến trên bàn của nàng cũng bắt đầu nhiều, sắp xếp công việc gặp nhiều khó khăn, cho nên có vài ngày qua nàng chưa từng hỏi về bài vở và bài tập của các con.



Tuy nói nàng bao năm qua nhận được bổng lộc ban thưởng vô số, hiện giờ lại có vạn hộ thực ấp, con nối dòng của nàng không lo ăn mặc chi phí, nhưng làm phụ mẫu ai không hy vọng con của mình có thực học. Hiện giờ quyền bính tiếng nói nàng ở trên triều đình ngày càng có trọng lượng, mắt thấy đứa con cả và con thứ sắp trưởng thành, nàng đang định chờ các con lớn chút nữa liền an bài họ đảm nhiệm một chức quan nhàn hạ, không cần làm việc chỉ lĩnh bổng lộc, cho nên đối với con nàng càng nghiêm khắc hơn so với trước kia.



- Người tới, Sùng Giản đâu?



Thái Bình công chúa không ngủ lại mà là ngồi dậy, hỏi thị tỳ hầu hạ trong phòng. Câu đầu tiên là nàng hỏi về đưa con thứ hai Tiết Sùng Giản mà nàng thương yêu nhất.



- Công chúa, Nhị Lang quân đi Chung Nam sơn săn thú, là cùng đi với vài vị Tiểu quận vương của phủ Tương Vương.



Thái Bình công chúa “ừ” một tiếng, đường cong trên mặt dịu dàng lên.



Con thứ của nàng không thích học văn, lại có tinh thần thượng võ, từ nhỏ thích múa thương xách bổng, từ khi đến Trường An, bởi vì hoàn cảnh chính trị thông thoáng hơn, gã rất nhanh cùng với mấy con trai của Tương Vương Lý Đán có quan hệ chặt chẽ, hiện giờ rất thân cận với Tam Lang Long Cơ, Thái Bình đối với điều này cũng hết sức vui vẻ.



Thái Bình lại hỏi:



- Sùng Huấn đâu rồi, nó không ở trong phủ đọc sách sao?



Thị tỳ chần chừ một chút, vẫn là kiên trì theo tình hình thực tế đáp lại:



- Đại Lang quân cũng đi ra ngoài, bảo là muốn đi dự yến tiệc của Diên quốc công.



Thái Bình vừa nghe liền nhíu mày, Diên quốc công là một trong những khai quốc công thần, hiện giờ đã là đời quốc công thứ năm rồi, nhưng lại không chút nào kế thừa vũ dũng của tổ tiên, cả ngày chỉ có tụ tập một đám con ông cháu trong kinh chơi bời lêu lổng ra vào thanh lâu, Thái Bình không thích con mình qua lại với đám người này, từng nhắc nhở y nhiều lần, nhưng đứa con trai này không tiến triển, luôn tụ tập với đám người đó.



Thái Bình gần như ngay lập tức phái người đi dẫn y trở về, nhưng nhi tử dù sao đã lớn rồi, không thể dùng thủ đoạn đơn giản thô bạo như vậy, nếu không lan truyền ra ngoài, đứa con sẽ trở thành trò cười trước mặt đám con cháu quý giới, không ngẩng đầu lên được.



Thái Bình bất đắc dĩ thở dài, phân phó nói:



- Đợi nó trở về, bảo nó lập tức tới gặp ta!





Thị tỳ khom người đáp ứng, lúc này quản sự Lý Dịch đi tới, vừa thấy trước giường có người hầu hạ, Lý Dịch liền khoát tay áo, ra hiệu thị tỳ lui ra, đợi trong phòng không còn ai, mới bẩm báo với Thái Bình:



- Công chúa, quan quân Đại tướng quân Dương Phàm cầu kiến.



- Hả?



Thái Bình vừa mới nằm xuống lại ngồi dậy, bởi vì động tác hơi mạnh, đôi gò bồng đảo trước ngực lập tức rung động quyến rũ, tuy nhiên Lý Dịch là một hoạn quan, khi Thái Bình xuất giá thì y là thái giám của hồi môn hoàng gia đi theo, Thái Bình chưa từng coi y là đàn ông mà đối đãi, nên cũng không ngại hở hang lộ ra trước y.



Thái Bình thấy Dương Phàm lúc này tới, chắc hẳn là có chuyện thương lượng, vội vàng phân phó nói:



- Mời hắn tới đây gặp ta!




Thái Bình từ trên giường đứng lên, vốn nàng chỉ mặc cái yếm và quần lót, lộ ra bờ vai trắng mịn, lúc này mới thuận tay nắm lấy một cái áo mỏng như cánh ve phủ thêm, lại buộc dây áo vào, ngồi vào trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng trang điểm.



Thái Bình hiện giờ tuổi càng ngày càng tăng, lại có quốc sự gia sự hỗn loạn ảnh hưởng, chuyện giường chiếu đã không ham thích giống lúc tuổi còn trẻ, nàng và Dương Phàm thật ra thường xuyên hẹn hò, nhưng nơi gặp gỡ luôn luôn đều tại trang viện của nàng, cho nên vừa nghe là biết tình lang đến không phải là vì “chuyện kia”, nhưng tình lang vừa đến nàng cũng phải trang điểm đẹp đẽ.



Lý Dịch dẫn Dương Phàm tới cửa khuê phòng Thái Bình, liền tự giác đứng lại, cung kính nói:



- Đại tướng quân, mời!



Dương Phàm luôn rất khách khí đối với vị đại thái giám bên người Thái Bình này, bèn gật đầu nói cảm ơn, lúc này mới bước vào giữa phòng. Lý Dịch ngoắc gọi hai thị tỷ, phân phó nói:



- Giữ ở ngoài cửa, không được truyền gọi, không cho phép bất cứ kẻ nào được đi vào, luôn luôn nghe công chúa chỉ bảo.



Đợi hai thị tỳ đứng ở trước cửa, Lý Dịch mới lặng yên rời đi.



Dương Phàm đi vào phòng ngủ Thái Bình công chúa, vượt qua bình phong, thấy Thái Bình công chúa đang ngồi ở trước bàn trang điểm, áo khoác lụa mỏng như cánh ve che thân thể, bên hông buộc hờ tơ lụa, nổi bật lên cặp mông tròn lẳn kinh người dưới vòng eo nhỏ nhắn, quyến rũ cực kỳ.



Trong kính chiếu ra một gương mặt mỹ phụ nhân quyến rũ, thấy Dương Phàm tiến vào, đôi mắt tràn ngập niềm vui nhìn hắn. Nàng đang thoa son môi, không đứng dậy cũng không nói chuyện, Dương Phàm đi qua vỗ lên mông nàng, lại thuận tay ôm bờ vai mềm mại của nàng, hít một hơi ở trên cổ nàng trêu đùa:



- Thơm quá.



Cặp mông dẫy đà đẹp vểnh lên là biểu tượng gợi cảm của phái nữ, mỗi khi gặp mặt, cặp mông to tròn của Thái Bình trước tiên bao giờ cũng phải chịu một cái vỗ của Dương Phàm như lễ gặp mặt, Thái Bình công chúa sớm đã quen rồi, nàng buông son môi, khẽ dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu lên, một đôi mắt quyến rũ mê hôn, ôn nhu hỏi:




- Sao hôm nay lại đến gặp ta vậy?



Dương Phàm nói:



- Hôm nay ta theo bệ hạ đi một chuyến đến Lương Vương phủ.



Hàng mi đẹp của Thái Bình công chúa lập tức nhíu lại, u oán nói:



- Hoàng đế và Lương Vương qua lại càng ngày càng mật thiết. Ta không nghĩ ra, lúc trước Võ Tam Tư ba phen mấy bận muốn đẩy ông ta vào chỗ chết, hiện giờ cho dù Công thần đảng ỷ vào công lao kiêu ngạo, chẳng lẽ huynh trưởng và muội tử của mình cũng không đáng tin cậy sao? Vì sao ông ta cố tình lựa chọn Võ gia vốn vẫn luôn là kẻ địch như vậy chứ.



Dương Phàm thản nhiên nói:



- Bởi vì Võ gia đã không có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng Tương Vương có tư cách này, mà nàng và Tương Vương rõ ràng thân thiết hơn so với Hoàng đế, cho nên Hoàng đế lo lắng, Hoàng đế muốn đối phó Công thần đảng, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn Võ gia làm trợ thủ.



Thái Bình công chúa bỗng nhiên xoay người, tức giận nói:



- Tương Vương căn bản không mơ ước ngôi vị Hoàng đế!



Dương Phàm nói:



- Nàng tin tưởng Tương Vương, nhưng Hoàng đế sẽ không mạo hiểm như vậy. Lại nói tiếp, lòng người sẽ thay đổi, nếu muốn bảo đảm Tương Vương không thay đổi lòng dạ, biện pháp tốt nhất chính là không để cho y có cơ hội và điều kiện thay lòng đổi dạ, đúng không? Hoàng đế làm như vậy, cũng không có gì đáng trách cả.



Bộ ngực căng tròn của phập phồng kịch liệt, nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt dần dần lộ ra đau thương vô tận. Hoàng thất Đại Đường nhân tài nhiều, trải qua hai triều Võ Chu, hoàng thất điêu linh, nhất mạch Cao Tông hiện giờ cũng chỉ còn lại có hai huynh đệ mà thôi, nhưng hoàng huynh vừa mới điều khiển thế cục, liền lập tức phòng bị đối với huynh muội ruột, sao không khiến người ta thương tâm.




Dương Phàm thầm hối hận khi thấy sự thất vọng đau khổ của nàng, nhưng những việc này luôn cần phải nói thật, nhất là hành động của Thôi Thực lần này, nếu gã thăm hỏi Lương Vương không phải xuất phát từ Thái Bình bày mưu đặt kế, chuyện này nhất định phải càng để nàng biết sớm càng tốt, để có phòng bị trước.



Vì thế, Dương Phàm lại nói:



- Khi Hoàng đế hồi cung, vừa lúc có người đến thăm hỏi Lương Vương. Trước và sau Lương Vương phủ đều có người của ta âm thầm giám thị, cho nên nhìn thấy người này.



Thái Bình vừa nghe là biết đây mới là điều Dương Phàm muốn nói với mình, lập tức cảnh giác hỏi:



- Là ai?




Dương Phàm chậm rãi nói:



- Thôi Thực!



Thái Bình nghe xong sững sờ, trên mặt lộ ra thần khí cổ quái.



Dương Phàm thấy sắc mặt nàng khác thường, không giống như phẫn nộ, liền hỏi:



- Như thế nào, là nàng phái đi hay sao?



Khóe miệng Thái Bình nhếch lên, hơi hơi lộ ra một tia mỉa mai, bình thản đáp:



- Từ khi Nhị Trương đắc thế, làm ta khó có thể duỗi thân, Thôi Thực đã ngày càng ít qua lại chỗ ta rồi, hiện giờ hắn là chó săn nhà ai, ta cũng không biết. Ha hả, có lẽ hắn là chê ta giúp hắn lấy được chức Khảo công Viên Ngoại Lang quá nhỏ đấy.



Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:



- Nói như vậy, Thôi Thực cảm thấy Võ gia rất có tiền đồ, lúc này mới quyết tâm trèo cành cao khác rồi hả? Kỳ quái, hiện tại thanh thế thịnh nhất rõ ràng là Trương tướng công bọn họ, người biết bọn họ đã mất đi thánh tâm cực ít, mũi của Thôi Thực sao lại linh mẫn như vậy?



Chợt nhớ tới dòng dõi xuất thân của Thôi Thực, Dương Phàm đột nhiên minh bạch một ít, chẳng lẽ Thôi gia có con đường tin tức khác của mình? Hắn cũng không nghĩ được rằng Thôi Thực đầu tiên là muốn đầu nhập Công thần đảng, mà Kính Huy không ngờ nghĩ ra chủ ý nằm vùng, bởi thế khiến Thôi Thực nảy sinh sự khinh thường đối với Công thần đảng.



Đồng thời bởi vì Thôi Thực là con cháu trọng yếu của Thanh Hà Thôi thị, nhất cử nhất động của gã chưa chắc không phải do Thôi gia lựa chọn, nếu đây là tính toán của Thôi gia, như vậy ở trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến Thừa Tự Đường, bởi vì Thôi gia và Thừa Tự Đường vẫn luôn có muôn vàn quan hệ.



Dương Phàm lần này đến vốn định nhắc nhở Thái Bình công chúa, kết quả Thôi Thực sớm rời khỏi môn hạ của nàng, việc này không hề can hệ với Thái Bình, nhưng ngược lại bản thân Dương Phàm bởi vì mối quan hệ chặt chẽ giữa Hiển Tông và Thôi gia nên hắn cần phải cẩn thận hơn.



- Thôi Thực gia nhập vào Võ Tam Tư, nếu là chủ trương của Thôi lão thái công, ngày sau tranh giành chính quyền nổ ra, một khi Võ Tam Tư thất bại, nhất định sẽ liên luỵ Thôi gia, ta phải chỉ bảo đi xuống, để người của ta và Thôi gia duy trì khoảng cách an toàn.



Lúc này hắn còn chưa ý thức được sự quy phục của Thôi Thực đối với Võ Tam Tư đã kích động thù hận và kiêng kị của Lương Vương đối với Công thần đảng, thúc đẩy Võ Tam Tư phát động phản kích Công thần đảng trước tiên.



Dương Phàm cũng không ý thức được, Lư Tân Chi theo Lư lão thái công thề độc vốn nên vĩnh viễn giam lỏng ở Lư phủ đã lặng yên đi vào Trường An, đem mũi tên báo thù nhắm ngay vào hắn!



Lư Tân Chi mặc dù mới vừa tới Trường An, nhưng bố cục báo thù của y sớm đã triển khai. Trên triều đình, Thiên tử tính kế Công thần đảng, Công thần đảng tính kế Võ Tam Tư, Võ Tam Tư tính kế Công thần đảng, mà Tương Vương và Thái Bình công chúa thì tạm thời sống chết mặc bay.



Mà trên giang hồ, nhị tông Hiển Ẩn liên kết thoát khỏi khống chế của Thất tông ngũ tính, vừa mới vượt qua Thần Long chính biến cũng nghênh đón một kích toàn lực mà Lư Tân Chi mài kiếm nhiều năm. Triều đình và giang hồ, một ván cờ sinh tử mới lại bắt đầu rồi!