Say Mộng Giang Sơn

Chương 1104: Lý Hiển phải tự mình cố gắng




Lý Hiển lại cầm lên một bản tấu chương, bản tấu chương này để lấp lửng ở mép bàn, thiếu chút bị ông ta phất rơi xuống đất.



Ông tiện tay mở ra xem, nhìn thấy là bản tấu chương thỉnh công của Tương Vương Lý Đán, càng phẫn nộ chỉ vào bảng danh sách công thần trong bản tấu chương, và nói với Vi phi:



- Nương tử, nàng nhìn xem, đây là bản tấu chương thỉnh công của Tương Vương,phủ Tương Vương Tư Mã Viên Thứ Kỷ của hắn, trẫm đã phong thành tể tướng rồi, hắn còn chưa vừa lòng, còn muốn đưa Đậu Lư Khâm Vọng vào Chính sự đường.



Đậu Lư Khâm Vọng còn đang ở địa phương lấy đâu ra công với chức? Trong thiên hạ ai mà không biết Đậu Lư Khâm Vọng từng làm thuộc quan trong phủ Tương Vương của hắn, hơn nữa cháu gái của Đậu Lư Khâm Vọng còn là Trắc Phi của hắn, à đúng rồi con trai của Đậu Lư Khâm Vọng còn đính hôn với con gái cả của Thái Bình, bọn chúng như vậy là kết bè kết đảng nha.



Lý Hiển ném mạnh tấu chương xuống đất, tức giận nói:



- Bọn chúng từng tên từng tên đều muốn gà chó lên trời, ngay cả Kính Huy cũng tấu xin phong quan cho cả Tây Tịch tiên sinh của nhà bon chúng. Cả triều trên dưới đều thành người của bọn chúng, như vậy thì cần trẫm để làm gì? Trẫm vốn dĩ chỉ có một bà bà, nay đổi thành một đống bà bà, mỗi người ai ai cũng có thể chỉ tay múa chân với trẫm, còn không cho phép trẫm cự tuyệt.



Lý Hiển giống như một con trâu đực tức giận vòng qua án:



- Hai ngày nay, chỉ hai ngày, Trương giản chi nói với trẫm, nên cho các cử nhân dừng tập luyện “thần quỹ”, trọng tập “lão tử“, trẫm đã đồng ý rồi, chỉ là nói tốt nhất nên đợi đến khi nào có việc gì nữa thì mang ra tuyên bố với thiên hạ một thể, nhưng lão già đó hầm hầm không vui, vênh váo hung hăng yêu cầu trẫm lập tức xuống chỉ, còn hung hăng giáo huấn trẫm một trận, nói vua phải làm thế nào làm thế nào.



Hôm qua bọn chúng lại đem ra một mớ cách tân gì đó để trẫm ban chiếu, nào là Dịch Quốc Hiệu, Tông Miếu, xã tắc, lăng tẩm, bách quan, cờ bạt, phục sắc ….vv những thứ đó chẳng phải là khi trẫm đăng cơ thì chiếu cáo thiên hạ sao? Kết quả trẫm làm Hoàng đế Đại Chu trước, sau lại đổi thành làm Hoàng Đế Đại Đường.



Việc hai ngày nay dừng tập “thần quỹ ” chẳng nhẽ không thể để cùng những việc này tuyên bố một thể sao? Bọn chúng không cho phép trẫm có đôi câu vài lời phản bác, nhưng trẫm phải ban một ý chỉ giả dừng tập “thần quỹ ”, chỉ qua một ngày lại hạ một chỉ, vẫn là liên quan đến cách tân, như thế này thì người trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào? Chẳng nhẽ trẫm suy nghĩ hỗn loạn, muốn hạ chỉ là hạ chỉ sao.



“Thần quỹ” là Võ Tắc Thiên sai người biên soạn và đồng thời tự mình thẩm phê đấy, sau đó yêu cầu mọi người dừng học các tài liệu “Lão tử” của Đại Đường, sửa đổi thành học “Thần quỹ”. Đến hôm nay Lý Hiển đăng cơ dĩ nhiên muốn đi khôi phục chế độ Đại Đường, dừng học “Thần quỹ” của Võ Tắc Thiên biên soạn



Nhưng ngày mùng hai tháng hai triều đình vừa trịnh trọng ban bố ý chỉ dừng học “Thần quỹ”, đến ngày mùng bốn tháng hai lại hạ ý chỉ tuyên bố phục quốc hiệu là Đường, và khôi phục chế độ cũ của Đường Cao Tông như tông miếu, xã tắc, lăng tẩm, bách quan, cờ xí, phục sắc … , thần đô Lạc Dương cũng khôi phục tên gọi cũ gọi là Đông Đô



Võ Tắc Thiên khi đăng cơ đã sáng tạo ra hai mươi mấy chữ mới, chỉ giữ lại một chữ “Chiếu”, còn lại hủy bỏ toàn bộ, sở dĩ chữ “Chiếu” không bị hủy là do đây là tên Võ Tắc Thiên tự đặt cho mình, làm con không thể thay đổi tên của mẫu thân được.



Triều đình làm nhiều thứ như vậy cũng đều là muốn xóa bỏ dấu tích lưu lại của triều Võ Chu, dừng tập “Thần quỹ” đương nhiên cũng là mục đích này, kết quả dừng tập “Thần quỹ” vì việc nhỏ này mà hạ riêng một chiếu thư, mà phục quốc hiệu, sửa đổi tông miếu, lăng tẩm, bách quan … bao nhiêu việc quan trọng lại gộp lại hạ cùng một chiếu thư, mà hai việc lại chỉ cách nhau có một ngày, như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác hỗn loạn không có trình tự trong cách trị nước, chẳng trách Lý Hiển lại nổi giận phừng phừng như vậy.



Vi Phi ngưng mắt nhìn ông ta, sắc mặt bình tĩnh khác thường. Lý Hiển thấy sắc mặt của nương tử thì dần dần bình tĩnh lại. Vi Phi lúc đó mới nói:



- Phu quân, thế ngài định tính thế nào?



Qua cơn phẫn nộ, Lý Hiển lại trở lại bản tính yếu đuối, ông thẫn thờ nghĩ một lúc lâu, mới ấp a ấp úng nói:



- Còn có thể làm được gì nữa? Bọn chúng … bọn chúng có công vì nước, có ân với trẫm, hơn nữa … hơn nữa bọn chúng đều có thế lực rất lớn, trẫm còn phải tựa nhờ bọn chúng nên chỉ có thể … chỉ có thể đồng ý với bọn chúng …



Vi Phi khẽ thở dài một cái, Lý Hiển nghe thấy da mặt lại đỏ hồng lên.



Vi Phi nhẹ nhàng đến bên cạnh ông, đặt nhẹ lên cánh tay hông, dịu dàng nói:



- Bây giờ ngài biết vì sao thiếp cố ý yêu cầu ngài cho Dương Phàm mở rộng quân binh Thiên Kỵ rồi chứ?



Lý Hiển ngạc nhiên nói:



- Nàng nói là … hài! Như thế cũng có tác dụng gì đâu, hắn cũng là đảng công thần mà.




Vi Phi lắc đầu nhẹ nhàng nói:



- Ngài đó, nếu Dương Phàm không mở Huyền Vũ môn, thì tất cả mưu đồ của bọn họ đều không thành, nhưng trên tấu chương thỉnh công bọn họ xếp Dương Phàm ở vị trí nào? Ngoài ra, bọn họ lại đề xuất phong cho Dương Phàm một tước vị Huyện bá, thần thiếp xem bảng tấu chương thỉnh công của bọn Trương Giản Chi, là biết Dương Phàm tuyệt đối không phải người của bọn họ.



Lý Hiển nói:



- Dương Phàm không phải người của bọn chúng, cũng chưa chắc đã là người của trẫm, nghe nói hắn và Thái Bình …



Vi Phi chỉ nhẹ tay lên trán ông, sẵng giọng:



- Đạo lý nghìn kim mua xương ngựa mà ngài cũng không hiểu, hơn nữa ngài định một lúc đối đầu với cả thiên hạ sao? Cũng phải có kéo có đánh chứ, so với cái bọn cho là thần tử có công kiêu ngạo kia, ít nhất các anh em tỉ muội của ngài cũng đáng tin cậy hơn, không kéo làm sao được.



Hơn nữa Dương Phàm đối với ngài còn có ân cứu mạng, hôm nay xem ra, hắn và những thân cận của nhà Võ thực ra chỉ là lúc Võ gia thế lực lớn bất đắc dĩ mới giở thủ đoạn đó thôi, chúng ta đã hiểu nhầm hắn rồi, phu quân chỉ cần thi ân tăng thêm lôi kéo, như vậy làm sao hắn không đi theo ngài được, ngài là Hoàng Thượng, ai chẳng muốn ôm cái cây to và chắc nhất nào.



Lý Hiển nghe xong gật đầu lia lịa, Vi Phi lại liếc nhìn ông một cái rồi nhẹ nhàng nói:



- Phu quân, ngài đó, đã đến lúc phát triển thế lực của chính mình rồi



Vi Phi kéo Lý Hiển ngồi chung xuống ghế tựa, từ từ từng bước và nói:



- Phu quân, từ ngày ngài đăng cơ xưng đế, thần thiếp tuy ở hậu cung nhưng ngài gặp bất kỳ chuyện gì thần thiếp đều nhìn thấy rất rõ, thần thiếp cũng đã từng tính toán kỹ càng tình xung quanh của phu quân, và nghĩ xem làm thế nào để phu quân có được quyền uy vô thượng.




Thiếp đây có một chút thiển kiến để phu quân xem xét, nhưng chỉ là cách nghĩ của phụ nữ, mong phu quân chớ trách.



Lý Hiển cầm chặt tay nàng và nói:



- Nương tử đừng nói vậy, nàng và ta là vợ chồng, sao phải khách sáo như vậy, nàng có chủ ý gì mau mau nói ta nghe.



Vi Phi nói:



- Bắt đầu từ nay, phu quân nên làm nhạt việc chính biến, không cần lúc nào cũng luôn miệng nói Trương Giản Chi có công lao với ngài, lang quân phải tôn trọng mẫu hoàng.



Lý Hiển ngạc nhiên nói:



- Thế này là sao?



Vi Phi nói:



- Những người đó chẳng phải tự cho mình là có công đó sao? Phu quân liền xem nhẹ công lao của bọn họ đi.



Lý Hiển lập tức tỉnh ngộ.



Vi Phi mày liễu chau nhẹ, trên mặt xuất hiện tia lạnh lùng:




- Phu quân phải minh chiếu thiên hạ, nói rằng mẫu thân năm đó đăng cơ xưng đế là vì Từ Kính Nghiệp Dương châu mưu phản, trong lúc đế quốc nguy nan, mẫu thân không thể không xuất thân để cứu vớt đế quốc nguy nan, nên hôm nay hạ chỉ định, mẫu thân truyền ngôi cho ngài.



Mẫu thân xưng đế là phù hợp lễ pháp, như thế ngài tiếp ngôi cũng là hợp tình hợp pháp, như vậy bên đó không còn việc gì cho lũ người bên Trương Gian Chi nữa, bọn chúng còn có thể như ngày hôm nay, động cái là mang cái bộ mặt xấu xí độc ác nói là ân nhân của Hoàng Thượng ra, trước mặt phu quân muốn làm gì thì làm sao.



Lý Hiển vui vẻ gật đầu. Vi Phi lại nói tiếp:



- Đương nhiên nếu bọn chúng chấp nhận như thế thì tốt, nhưng thần thiếp cho rằng, thế lực của bọn chúng trong tay là rất lớn, đã nếm những ngon ngọt, thì rất khó để chúng từ bỏ khi đang trên đỉnh, Lang quân nghĩ sao?



Lý Hiển cười nhạt, nói:



- Cái đó còn phải nói, bọn chúng đã có phú quý giàu sang truyền từ đời này sang đời khác còn chưa đủ, bây giờ hận một nỗi không thể đem bọn trông cửa của bọn họ vào triều làm quan, sẽ chấp nhận bỏ được mới là lạ



Lý Hiển mặc dù đã từng hận mình sinh ra trong gia đình đế vương, nhưng nay ông làm Hoàng đế, mặc dù chỉ là Hoàng đế của một đống bà bà, nhưng ông cũng cảm thấy sự tôn vinh vô thượng của Hoàng đế, loại cảm giác này khiến ông mơ mơ màng màng, ông không nỡ mất đi quyền lực trong tay, suy bụng ta ra bụng người, người khác liệu có đồng ý không?



Vi Phi nói:



- Cái này là đúng rồi, cho nên tôn trọng mẫu hoàng, đối với binh biến Thần - Long thành sơ sài là để cho thiên hạ nhận thấy, bọn chúng cũng không có công gì gọi là cải thiên hoán nhật. Phu quân muốn lấy lại quyền lực vốn dĩ của mình, thì còn phải bồi dưỡng một đội nhân mã thuộc mình đã



Lý Hiển phấn chấn nói:



- Nương tử, một câu của nàng làm bừng tỉnh người trong mộng! Không sai, trẫm phải nuôi dưỡng thế lực của chính mình, trẫm phải…



Lý Hiển nói được một nửa, âm thanh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt hưng phấn dần dần biến thành một mảng mờ mịt.



Nếu muốn nuôi dưỡng thân tín trong đám cận thần it ỏi thì mất rất nhiều thời gian, muốn dùng được ngay và có thể dùng vào việc lớn thì chỉ có những quan hệ cũ của ông, mà quan hệ cũ của ông lại rất đơn giản, một là Hoàng tộc, một là quan lại thuộc Đông cung, một là hậu tộc



Hoàng tộc thì không cần phải nói, vị huynh đệ Lý Đán của ông cũng có tư cách làm Hoàng đế, ông vốn dĩ đã có lòng đề phòng sẵn.



Quan lại Đông cung bao gồm những thuộc quan trong lần đầu tiên ông làm Hoàng thái tử và những thuộc quan trong lần thứ hai ông làm Hoàng thái tử, những người này bao gồm cả những người đã bị Võ Tắc Thiên giáng chức đến Lĩnh Nam như Ngụy Nguyên Trung, Vi An Thạch, Lý Hoài Viễn, Đường Hưu Xán, Dương Tái Tư, Chúc Khâm Minh …



Vốn dĩ Thôi Huyền Huy cũng từng làm thuộc quan Đông cung, chỉ là hiện giờ gã rõ ràng thuộc đảng công thần, hơn nữa lại là một trong những cốt cán, không đáng tin cậy, vấn đề là còn lại những người này liệu có dùng hết được không. Ngụy Nguyên Trung kiên quyết phản đối Nhị Trương nên bị giáng chức, mà Dương Tái Tư lại là phe đảng của Nhị Trương hiện đang đóng cửa tự răn mình.



Những thuộc quan Đông Cung này những năm gần đây, trên con đường làm quan đều có phát triển, hôm nay đã có rất nhiều bè phái, bọn chúng còn có thể toàn tâm toàn lực ủng hộ vị Hoàng đế này không, người khác không nói, nếu điều Dương Tái Tư và Ngụy Nguyên Trung từ Lĩnh Nam về, hai bọn họ sẽ bị kẹp chết tức thì.



Thuộc quan Đông cung không thể trọng dụng, vậy những người nhà bên phía Vi Phi có thể dùng được chứ, giống như mẫu thân năm xưa trọng dụng gia tộc Võ thị, lợi dụng họ ngoại Vi thị để chế hành đảng công thần, đảng Tương Vương, đảng Thái Bình và đảng Lương Vương, đây cũng phải là biện pháp không tốt, nhưng gia tộc Vi thị cũng không còn người có thể dùng được.



Lúc trước Lý Hiển đăng cơ một tháng liền bị Võ Tắc Thiên cướp ngôi, nguyên nhân dẫn đến là do ông vừa làm Hoàng đế đã đề bạt nhạc phụ Vi Huyền Trinh, vì nhận sự phản đối của các đại thần, nhưng ông còn nói muốn đem thiên hạ nhường lại cho Vi Huyền Trinh, kết quả bị Võ Tắc Thiên nắm được điểm yếu.



Sau khi ông bị giam lỏng tại Phòng Châu, cả nhà nhạc phụ ông đều bị liên lụy, bị lưu đày đến Khâm châu (Quảng tây ), thời gian lưu đày, Vi Huyền Trinh bị bệnh mà chết, tiếp đến thủ lĩnh Man tộc ở Khâm châu Ninh Thừa Cơ muốn cưới cô em vợ ông nhưng nhạc mẫu Thôi Thị không đồng ý, kết quả Ninh Thừa Cơ tức giận giết chết nhạc mẫu và bốn cậu em vợ của ông.



Lý hiển chợt nhận thấy, ông tuy là Hoàng đế Đại Đường mà giờ đến mức không còn người có thể trọng dụng.