Say Em Quên Lối Về

Chương 55: Ngoại truyện. (5)




“Sau này... chúng ta đừng giận nhau nữa, được không?”

“Anh... cũng đừng coi nhẹ bản thân nữa... bởi vì... em sẽ đau lòng.”

Mạc Đình Cảnh bỗng chốc ch.ết lặng. Trong chốc lát, bên tai và cả trong tâm trí hắn chỉ còn vang vọng lời nói của cô.

Vô tình, hắn lại khiến cô phiền lòng rồi.

Mấp máy môi mỏng, mất cả ngày trời Đình Cảnh mới có thể thốt lên được câu hoàn chỉnh.

“Vào nhà đã, ở ngoài lâu, em sẽ bệnh mất.”

“Vâng.”

...

Sau đó, biệt thự nhà họ Bối được một phen náo loạn. Ai nấy đều hốt hoảng khi trông thấy dáng vẻ ướt nước của hắn và cô. Giúp việc nhanh chóng đi chuẩn bị nước ấm, khăn lau và quần áo, còn phụ huynh thì không ngừng trách móc.

“Thằng Cảnh quỳ xuống đất, còn con bé kia nữa, ngồi lên ghế tôi hỏi hẳn hoi!”

Bối Duệ tức đến nóng cả mặt, đập bàn quát lớn. Dáng vẻ như muốn g.iết người của ông khiến cả hai người nào đó phải rén ngang, ngoan ngoãn làm theo.

Ông hừ lạnh, giận dữ quát tiếp: “Hai đứa chê mình sống khỏe mạnh quá hay sao mà muốn đổ bệnh thế hả? Không biết cách trân trọng bản thân hay gì?”

Nghe Bối Duệ phun ra một tràng dài ngôn ngữ, thao thao bất tuyệt, Mạc Đình Cảnh và Bối Mạt cảm thấy đau đầu, hoa mắt, chóng mặt. Cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười bất lực.

Ngay khi quản gia thông báo nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi, hắn và cô liền không chút do dự nào “bỏ trốn” khỏi hiện trường. Ở lại thêm một chút nữa, e là cả hai sẽ muốn trở thành người khiếm thính mất!

“Ê, hay đứa kia, ông đây chưa nói xong mà!”

“Bọn con đã nghe đủ rồi!!”

...

Thoát được một kiếp nạn, đôi vợ chồng dại dột chưa kịp nở nụ cười thật tươi, thêm một tai họa mới đã giáng xuống đầu.

Mạc Quân Thành và Mạc Quân Nghị mỗi đứa ôm một bên chân của Bối Mạt, nhìn cha mình với đôi mắt tràn đầy thách thức.

Quân Thành lên tiếng: “Cha cũ đến đây làm gì thế?”

Quân Nghị cười khúc khích: “Mẹ con ngày mai còn phải đi xem mắt nữa.”

Cho nên, hắn không cần phải giả vờ khổ sở, đau lòng để được ở lại đây? Cô mệt rồi, cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai?

Mạc Đình Cảnh nghiến răng nghiến lợi, thật muốn xông lên đánh cho mỗi đứa một cái, rồi lại phát hiện ra Bối Mạt đang nhịn cười đến mức toàn thân run rẩy kịch liệt.

Hắn tức đến độ hai mắt đỏ ngầu, tưởng như có thể bắn ra tỉa lửa, thiếu rụi tất cả. Ai đó hậm hực:

“Em còn hùa theo hai đứa nó hả?”

“Mau dạy dỗ chúng đi chứ!”

Bối Mạt bật cười thành tiếng, cũng không giải vây cho hắn, ngược lại còn hợp lực với con để đá xéo hắn.

“Hai đứa nhỏ nói đúng mà. Em quả thật phải đi xem mắt.”

“Mẹ chọn được rồi hả? Con thấy chú ảnh đế rất đẹp trai.” Quân Thành lên tiếng. Quân Nghị cũng chẳng chịu thua. “Không, rõ ràng là chú ca sĩ này đẹp hơn.”

“...”

Hắn á khẩu, hắn hạn hán lời, hắn bất lực rồi!

Ba mẹ con nhà này chắc chắn là đang muốn chỉnh hắn, cũng muốn nói với hắn một điều: thử thái độ nữa xem, thử hờn dỗi nữa xem, xem có bị cả nhà gạch tên khỏi sổ hộ khẩu hay không.

Sai lầm lớn nhất đời hắn là năm đó bồng bột, chấp nhận có con với cô, để bây giờ mới có hai thằng nghịch tử bám mẹ báo cha.

Sai lầm lớn thứ hai đời hắn là đã tỏ thái độ với vợ, cũng hiểu sai về vị thế trong gia đình. Trong nhà, hắn thật sự ở dưới đáy xã hội!

“Phải thế nào thì ba mẹ con mới tha cho tôi đây hả?”

“Đơn giản lắm cha cũ!”

“Là gì?”

“Sủa ba tiếng gâu gâu đi ạ!”

“...”

Tối hôm đó, biệt thự nhà họ Bối vang vọng tiếng khóc thét của Mạc Quân Thành cùng tiếng chửi bới của Mạc Đình Cảnh.

Bối Mạt và Quân Nghị nhìn mà rén ngang, lập tức đắp chăn đi ngủ, kết thúc một ngày dài mệt mỏi.