Lương Tiêu cố ý chọn mấy ngày được nghỉ vào hôm đại hội thể dục thể thao ở trường Lộ Trạch. Bình thường đều mặc quần áo chính thức nay lại mặc đồ thể dục rồi cùng nhau đi dạo trong sân trường với Lộ Trạch làm anh có chút không quen.
“Anh cũng mới tốt nghiệp được mấy tháng,” Lộ Trạch nói, “Nhanh như vậy đã không quen rồi à?”
“Trước khi tốt nghiệp anh cũng không đi học mấy,” Lương Tiêu cười nói, “Cảm giác như anh đã tốt nghiệp lâu lắm rồi á.”
“Lộ Trạch!” Tưởng Nghĩa Kiệt gọi cậu từ phía sau.
Hai người quay đầu lại, nhìn bên cạnh Tưởng Nghĩa Kiệt còn có Thẩm Đường đi theo.
Thẩm Đường nhìn nhìn Lương Tiêu. Ngày đó Lương Tiêu trở lại phòng riêng thì anh ta đã say rồi, nên cũng không có ấn tượng gì với anh.
Lộ Trạch chủ động giới thiệu một chút, “Đây là bạn trai tôi, Lương Tiêu.”
“Xin chào.” Lương Tiêu nói.
“Xin chào, Thẩm Đường, bạn…”
Tưởng Nghĩa Kiệt không hề nương tay đánh vào tay Thẩm Đường, trực tiếp ngắt lời anh ta, “Đi thôi, không phải mày cũng chạy hai trăm sao, đi làm nóng người.”
Lộ Trạch đưa máy ảnh cho Lương Tiêu, “Hai người tìm một chỗ ngồi đi.”
“Ừm.”
Lương Tiêu với Thẩm Đường không có gì nói, anh nghịch nghịch máy quay một lúc, sau đó chụp mấy tấm Lộ Trạch đang đứng cách đó không xa.
Thẩm Đường đột nhiên mở miệng, “Tiện kết bạn không?”
Lương Tiêu quay đầu nhìn về phía anh ta, Thẩm Đường cười cười, “Có ảnh của Tiểu Kiệt cho thể gửi cho tôi không?”
Lương Tiêu lấy điện thoại ra, “Được.”
Đại hội thể dục thể thao ở đại học không quá nghiêm túc như thời cấp Ba, cảm giác mọi người chỉ ôm tâm lý muốn chơi cho vui thôi nên ai nấy đều rất vui vẻ.
Chạy hai trăm mét Lộ Trạch chạy về thứ tư, Tưởng Nghĩa Kiệt thứ năm, hầu như là cùng lúc về đích với cậu.
Lương Tiêu vẫn luôn hướng máy ảnh về phía cậu, Lộ Trạch chạy xong chống tay xuống đầu gối thở hổn hển, sau đó vẫy vẫy tay về phía anh.
Lương Tiêu một tay cầm máy quay, tay còn lại cũng dùng sức vẫy vẫy.
Lộ Trạch huýt sáo, không nghe thấy, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng miệng, Lương Tiêu cười cười, cũng huýt sáo lại.
Thẩm Đường ngồi bên cạnh cũng không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu ở bên nhau lâu rồi à?”
“Cũng mới được nửa năm,” Lương Tiêu nói, “Không lâu lắm.
“Tình cảm thật tốt.” Trong giọng điệu của Thẩm Đường không che giấu được hâm mộ.
Bình thường xưa nay Lương Tiêu chưa bao giờ tâm sự với người khác về vấn đề tình cảm, nhưng đối với chuyện của Tưởng Nghĩa Kiệt với Thẩm Đường thì… Anh vẫn hy vọng Tưởng Nghĩa Kiệt có thể nhanh chóng yêu đương với một người khác.
“Anh theo đuổi Tưởng Nghĩa Kiệt bao lâu rồi?” Lương Tiêu hỏi.
“Cũng chưa lâu, nhưng cậu ấy bị tôi làm phiền suốt thôi.” Thẩm Đường bất đắc dĩ nói.
“Anh có thể thử biến mất vài ngày, đừng theo đuổi quá chặt như vậy.”
“Nếu tôi thực sự biến mất vài ngày, đến khi quay lại tìm đoán chừng cậu ấy sẽ hỏi tôi là ai mất.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Không đến mức đó đâu, cậu ta cũng không phải không có ý gì với anh.”
Thẩm Đường im lặng.
–
Buổi tối bốn người bọn họ đến một quán thịt nướng gần trường để ăn, Lộ Trạch nói: “Nợ mày một bữa, hôm nay tính không? Hay muốn một bữa lớn hơn?”
“Hôm nay đi, ” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, nhìn về phía Thẩm Đường, “Anh chuẩn bị đi, cứ tùy ý gọi, ăn sạch của hai người bọn họ.”
Lộ Trạch chẹp miệng, đặt tay lên lưng ghế của Lương Tiêu, “Một bữa thịt nướng đã muốn làm tao nghèo sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười, “Mày chưa thấy anh ta ăn thôi, như heo vậy, ăn nhiều lắm.”
Sự thật chứng minh Tưởng Nghĩa Kiệt hoàn toàn không nói quá, thật đúng là lần đầu tiên Lộ Trạch thấy một người ăn nhiều như vậy.
Không tới một tiếng, thức ăn trên bàn dần dần vơi đi, Lộ Trạch thấp giọng nói với Lương Tiêu nói: “Làm sao bây giờ, em cảm thấy chúng ta nghèo thật rồi.”
Lương Tiêu nhìn đối diện, “Miệng anh ta còn chưa từng dừng lại luôn…”
“Sao có thể giữ vóc dáng được như vậy chứ,” Lộ Trạch có chút ghen tị nói, “Ăn không mập luôn.”
Thẩm Đường đang vùi đầu ăn cũng ngẩng đầu lên nhìn, “Đúng là tôi ăn bao nhiêu cũng không mập.”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Bọn tôi nói chuyện lớn tiếng vậy sao?”
“Tai tôi khá thính.” Thẩm Đường vừa ăn vừa nói.
“Sắp ăn xong rồi,” Tưởng Nghĩa Kiệt cười vô cùng đắc ý, “Nếu ăn tiếp chắc cũng không đủ.”
“Đừng mải ăn chứ,” Lộ Trạch đứng dậy lại rót rượu vào ly cho cậu ta với Thẩm Đường, “Uống rượu uống rượu.”
“Tao uống thay anh ta,” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Hôm nay anh ta chỉ phụ trách ăn.”
“Đậu má,” Lộ Trạch cười, “Mày có cần vậy không Kiệt, mày cảm thấy tao chỉ mờ mày được mỗi bữa hôm nay sao. Dù sao đây vẫn là công lao của mày, mày muốn bao nhiêu bữa tao đều mời.”
Tưởng Nghĩa Kiệt một hơi uống hết hai ly rượu, lau miệng nói: “Tao thấy công lao lớn nhất của tao là hồi cấp Ba không theo đuổi mày, nếu không Lương Tiêu làm gì có cửa chứ.”
Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Đường còn đen hơn cả mặt Lương Tiêu. Anh ta giật ly rượu Tưởng Nghĩa Kiệt đang cầm, “Em đừng uống nữa, có phải uống nhiều rồi không.”
Tưởng Nghĩa Kiệt trừng anh ta, “Ăn của anh đi, quản tôi làm gì.”
Thẩm Đường không lên tiếng, nhưng cũng không trả lại ly rượu cho cậu ta.
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn thấy Lương Tiêu, tiếp tục nói: “Nói thật đó Lương Tiêu. Khi tôi mới biết anh với Lộ Trạch đã bên nhau thì tôi vô cùng tức giận, ngày nào cũng nghĩ là tại sao, rõ ràng tôi quen cậu ấy trước, rõ ràng tôi thích cậu ấy trước, nhưng sao cậu ấy vừa gặp anh đã có thể cong rồi..”
Mặt Lương Tiêu không biểu tình nhìn cậu ta, Tưởng Nghĩa Kiệt nở nụ cười, “Yên tâm, tôi đã nghĩ thông rồi, tôi với Lộ Trạch chỉ có duyên làm anh em, tác dụng của cậu ấy là khiến tôi biết được tôi thích con trai.”
“Tửu lượng của mày đâu có kém vậy đâu? ” Lộ Trạch cau mày nói, “Sao vừa uống đã say rồi”
“Vãi, dù gì tao cũng thích mày mấy năm đó, tao phát biểu tí cũng không được chác.”
“Được được được,” Lộ Trạch hất hất cằm, “Mày tiếp tục.”
Cậu ta nghiêng đầu nói với Lương Tiêu: “Hiện tại Kiệt nó không còn ý gì với em nữa rồi, thật đó, hai bọn em bây giờ là anh em thuần khiết không thể thuần khiết hơn.”
“Anh biết.” Lương Tiêu nhẹ giọng trả lời.
“Hai người lại nói thầm cái gì đó,” Tưởng Nghĩa Kiệt khó chịu nói, “Có thể tôn trọng người đang phát biểu cảm nghĩ tí được không.”
“Mẹ nó có phải mày uống phải rượu giả không vậy, ” Lộ Trạch bất đắc dĩ cười cười, “Mày nói đi.”
Tưởng Nghĩa Kiệt tạm dừng trong chốc lát, “… Mẹ nó tao cũng không biết tao muốn nói gì, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có duyên làm anh em, còn duyên phận của mày với Lương Tiêu, là người yêu, sâu đậm hơn bọn mình nhiều.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cướp lại ly rượu từ tay Thẩm Đường, lại rót đầy rượu vào ly: “Lương Tiêu, hy vọng anh đừng phụ lòng duyên phận, anh và Lộ Trạch phải hạnh phúc đấy.”
Lương Tiêu cố ý đứng lên, cầm lấy ly rượu chạm vào ly của cậu ta, trầm giọng nói: “Chắc chắn rồi.”
Lương Tiêu ngồi xuống mới nhận ra Lộ Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, anh quay đầu lại nhìn cậu, Lộ Trạch cười nói: “Tiêu Tiêu, về nhà với em đi.”
–
“Cục cưng, anh thật sự không cần mua quà cáp gì cho chú với dì sao?” Lương Tiêu vừa thay quần áo vừa hỏi.
Lộ Trạch cũng không thấy phiền, “Không cần không cần không cần, tuyệt đối đừng mua, chỉ đến ăn một bữa cơm đơn giản, cũng có phải anh đi cầu hôn đâu, mua chút hoa quả là được rồi.”
Lương Tiêu nở nụ cười nhưng Lộ Trạch vẫn cảm giác được là anh đang rất căng thẳng.
Cậu ôm lấy Lương Tiêu rồi dùng sức hôn anh một cái, “Thật sự chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi, để ba mẹ em chính thức làm quen với anh, sau đó chúng nên làm gì gì mới làm thôi, anh căng thẳng gì chứ.”
“Anh cũng không biết…” Lương Tiêu ôm cậu không buông tay, “Chỉ là anh cảm thấy sau khi gặp chú với dì sẽ không giống như vậy, lúc gặp mẹ anh em không có cảm giác như vậy à?”
Lộ Trạch nhớ lại, “Hình như không… Lúc gặp dì Khương em chỉ nghĩ làm thế nào để dì đừng phát hiện ra thôi, kết quả là dì ấy đã nhìn ra từ lâu rồi.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hôm qua Lương Tiêu có nói với Khương Tình là hôm nay sẽ tới nhà Lộ Trạch ăn cơm, Khương Tình cũng lo lắng nên gọi điện tới hỏi: “Ở đâu đấy? Đi chưa?”
“Vẫn chưa, chuẩn bị xuất phát.” Lương Tiêu nói.
“Đến đó mày phải tâm sự với ba mẹ Tiểu Lộ nhiều vào, tạo ấn tượng tốt, đừng có nói mấy câu ngứa đòn đó.”
Lộ Trạch ghé sát điện thoại cười nói: “Dì cứ yên tâm, có cháu ở đây mà, ba mẹ cháu cũng dễ ở chung lắm, không sao đâu.”
Khương Tình cười cười, vẫn dặn dò Lương Tiêu vài câu, Lương Tiêu cúp máy xong cũng hít sâu vài hơi: “Đi chưa cục cưng?”
“Đi thôi,” Lộ Trạch cúi đầu nhìn tin nhắn, “Ba em bảo chúng ta mua chút đồ, muốn ăn gì cứ mua, tối ba em sẽ xuống bếp.”
Thế là hai người bọn họ tới trước siêu thị đi một vòng, mua không ít đồ vật này nọ, lúc ra ngoài Lương Tiêu lại dừng chân lại, “Anh đi mua bó hoa đã.”
“Sao chép sáng kiến của em nha,” Lộ Trạch nhếch môi cười, “Nhưng đúng là không người phụ nữ nào có thể từ chối hoa được.”
“Dì thích cái gì hoa?” Lương Tiêu hỏi.
“Anh mua hoa Tulip đi.” Lộ Trạch nói.
Thật ra thì Từ Tinh Tinh thích nhất là hoa hồng nhưng tất cả hoa hồng bà nhận đều do Lộ Tĩnh Lãng tặng, từ trước tới nay chưa từng nhận hoa hồng của ai khác.
Lúc Lương Tiêu mua hoa Lộ Trạch lại nhận được điện thoại của Lộ Tĩnh Lãng, “Ở siêu thị nào vậy? Ba đi đón hai đứa, tiện cùng nhau về luôn.”
“Vâng,” Lộ Trạch nói địa chỉ, “Vừa hay bọn con cũng mua khá nhiều, cầm không hết.”
“Lương Tiêu không mua quà cáp gì đó chứ?” Lộ Tĩnh Lãng hỏi.
“Yên tâm, không có, chỉ mua một bó hoa thôi.” Lộ Trạch nói.
“Vậy là được, ba không muốn làm giống như gả con gái đi đâu.”
Lộ Trạch ngẩn người, sau đó liền cười ra tiếng, “Gì mà con gái chứ… Ba đang nghĩ gì đó, ba muốn có con gái cũng không có đâu, con trai lớn thì sau này có hai đứa thôi.”
Lộ Tĩnh Lãng chậc một tiếng, “Ai mà thèm, nếu không phải sợ mẹ con chịu tội, lúc trước ba nhất định sẽ phải có thêm một đứa con gái rồi.”
“Yoo, đây chắc là không vừa lòng với con rồi, vậy con đi làm con trai của dì Khương đây.”
Lộ Tĩnh Lãng sửng sốt, “Dì Khương nào cơ?”
“Mẹ của Lương Tiêu đó.” Lộ Trạch nói.
Lộ Tĩnh Lãng vô cùng phẫn nộ, “Hai đứa tự đi về đi!”
Khi Lương Tiêu cầm hoa tới Lộ Trạch vẫn đang cười, Lương Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ba em bảo chúng ta tự về đi.” Lộ Trạch cười nói.
Trong nháy mắt Lương Tiêu căng thẳng, “A?”
“Ai u, trêu anh thôi,” Lộ Trạch gãi gãi cằm anh, “Sao anh có thể đáng yêu vậy chứ, lát nữa ba em sẽ tới đón chúng ta.”
Lương Tiêu cũng cười, cầm lấy cổ tay Lộ Trạch nói: “Sợi dây đỏ này có hơi cũ rồi.”
Lộ Trạch quơ quơ cổ tay, “Có vẻ là vậy, nhưng vẫn được mà, đợi lần sau về thăm dì Khương lại đổi cái khác.”
“Tùy tiện tìm một quán đồ trang sức là có thể thay cái dây được mà.” Lương Tiêu nói.
“Cũng đúng nhỉ,” Lộ Trạch phản ứng lại, “Bỏ đi, vẫn nên về quê anh đổi mới có ý nghĩa.”
–
Lộ Tĩnh Lãng đỗ xe ở ven đường, hai người bọn họ bỏ đồ vào trong cốp xe sau đó ngồi vào hàng ghế sau, chỉ còn lại một đóa hoa Lương Tiêu ôm trong ngực.
Lương Tiêu cảm giác mình giống như học sinh tiểu học, vừa lên xe đã rất lễ phép chào “Cháu chào chú”.
Lộ Tĩnh Lãng cũng quay đầu lại nhìn anh, “Chào cháu.”
Đúng là ngầu thật, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lương Tiêu về Lộ Tĩnh Lãng.
Không phải cách ăn mặc ngầu mà khí chất trên người cùng với nói hai chữ cũng đủ khiến cho người khác có cảm giác áp bách.
Hơn nữa chỉ nhìn mặt thì đúng là không nhìn ra được tuổi thật, nếu anh gặp Lộ Tĩnh Lãng ở một nơi khác chắc anh sẽ gọi là anh luôn mất.
Lộ Trạch sợ Lương Tiêu xấu hổ, không đợi Lộ Tĩnh Lãng mở miệng nói là cậu đã tìm đề tài nói ngay, “Con có mua cá, xương sườn, tối nay đầu bếp Lộ hấp cá với nấu sườn kho được không?”
Lộ Tĩnh Lãng rất phối hợp cười cười, “Còn gọi cả đầu bếp Lộ rồi, ba còn có thể nói không sao?”
“Ba nói với mẹ rồi chứ? Có phải mẹ đã sớm nhìn ra rồi không?” Lộ Trạch lại hỏi.
“Đúng vậy,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Lúc ba nói thì cô ấy không có phản ứng gì cả, còn bảo ba đừng kinh ngạc nữa chứ.”
Lộ Trạch cười hehe, “Không hổ là bà chủ Từ mà.”
Cậu thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn nhìn Lương Tiêu, đưa tay sờ sờ đùi anh.
Lương Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng hoa che đi, lén lút nắm tay Lộ Trạch.
Lộ Trạch không tiếng động cười cười, cậu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay anh: Đừng căng thẳng.
Lương Tiêu cũng trả lời cậu: Được.
Lộ Trạch lại nói: Giỏi quá.
Lộ Tĩnh Lãng đột nhiên lên tiếng nói: “Hai đứa là học sinh tiểu học à? Lớn chừng này còn chơi trò viết lên lòng bàn tay.”
Lương Tiêu lập tức ngồi thẳng lên như học sinh tiểu học thật sự.
Lộ Trạch ngôi bên cạnh cười không ngừng được, vẫn không quên trả lời một câu, “Đây là mặt già nhưng tâm hồn trẻ thơ!”