Lộ Trạch cất điện thoại đi, đi tới trước căn phòng A05, do dự có nên đẩy cửa đi vào không.
Nếu không phải Lương Tiêu gặp chuyện phiền phức, chỉ là đang làm việc bình thường, cậu xông vào sẽ khiến cho tình hình vô cùng ngại ngùng.
Còn nếu Lương Tiêu gặp phải chuyện phiền phức thì… Lộ Trạch nhíu mày, cậu đi vào cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Lúc này có một nhân viên phục vụ đi qua hành lang, Lộ Trạch gọi anh ta lại, “Xin chào, xin hỏi anh biết Lương Tiêu ở đâu không?”
“Anh tìm quản lí Lương sao?”
“Đúng, tôi là người bạn hôm nay anh ấy đưa tới, tôi nhắn tin anh ấy không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, tôi có chuyện tìm anh ấy.” Lộ Trạch nói.
Phục vụ do dự một chút, “Chắc là quản lí Lương đang ở A05, hay tôi vào đó xem giúp anh.”
Lộ Trạch vội vàng nói: “Phiền anh rồi, cám ơn.”
Người phục vụ đẩy cửa đi vào, khi cửa sắp đóng Lộ Trạch tiến lên lấy tay để một chút, để lại một cái khe nhỏ.
Phòng này không gào rú ồn ào như phòng bọn họ, bên đây rất im lặng, Lộ Trạch còn có thể nghe được cả tiếng nói bên trong.
“Tửu lượng của quản lý Lương không kém như vậy chứ, “
“Anh Tần,” Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng lập tức Lộ Trạch đã nghe ra đây là giọng của Lương Tiêu, “Ngại quá, lát nữa tôi còn phải làm việc, thật sự không thể uống nữa.”
“Công việc của cậu không phải là hầu rượu cho chúng tôi sao.” Anh Tần thản nhiên nói.
** má, tên này bị điên à.
Lộ Trạch chỉ nghe hai câu đã cảm giác như muốn bốc hỏa rồi, người phục vụ kia đi vào chắc cũng không dám ngắt lời tên anh Tần này.
Giọng của Lương Tiêu trầm xuống, “Anh Tần, tôi đã giải thích với anh rồi, tôi chỉ là một quản lý bình thường thôi, không có quan hệ gì với Giang Hoành cả, anh…”
Anh Tần cười lạnh một tiếng, “Cậu có thể có quan hệ gì với Giang Hoành chứ? Tôi chỉ đơn giản là chướng mắt cậu thôi, bên này muốn thông đồng với Giang Hoành, bên kia lại bao nuôi một sinh viên nam, cũng là…”
“Tốt nhất anh nên lau sạch miệng rồi hẵng nói chuyện.” Lương Tiêu ngắt lời hắn, giọng điệu đã hoàn toàn lạnh đi.
Lúc trước anh chỉ nghĩ Giang Hoành không ở đây, nhiều một chuyện chi bằng cứ ít đi một chuyện, nhưng tên anh Tần này lại dám nhắc tới Lộ Trạch nên anh không thể không để ý chuyện này được.
“Cuối cùng cũng tức giận rồi à,” Anh Tần chậm rãi ngồi thẳng, hạ mắt kính xuống lộ ra đôi mắt u ám, “Cậu làm gì có tư cách làm người của Giang Hoành cơ chứ.”
Lộ Trạch không thể nhịn được nữa, đẩy mạnh cửa xông vào, mọi người trong phòng đều quay qua nhìn cậu.
Lương Tiêu ý thức được gì đó cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lộ Trạch trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc.
Lộ Trạch nhanh chóng lướt qua sắc mặt của Lương Tiêu, không nhìn ra cái gì không đúng.
Lương Tiêu bước nhanh về phía cậu, thấp giọng nói: “Sao lại tìm đến đây, em ra ngoài trước đi, anh xử lý chút chuyện…”
“Em nghe được hết rồi,” Lộ Trạch cắn răng thấp giọng trả lời, “Có phải tên họ Tần này thích Giang Hoành, lấy cớ bắt nạt anh không?”
Không đợi Lương Tiêu đáp lại, Lộ Trạch cũng đã đi đến trước mặt anh Tần.
Cậu cong người xuống, đặt hai tay lên bàn đá cẩm thạch, nhìn lướt qua chai Whiskey vẫn còn thừa đặt trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Con mẹ nó ai nói Lương Tiêu là người của Giang Hoành, hử?”
Anh Tần nhìn cậu, không nói gì.
Lộ Trạch lại ghé sát vào, hạ giọng, “Nếu anh thích Giang Hoành thì cứ theo đuổi đi, như một người đàn ông ấy. Còn đã không có bản lĩnh thì về nhà đợi đi, đừng có lắm chuyện làm khó bạn trai tôi ở đây, ghen đến độ có thể muối dưa chuột luôn rồi.”
Sắc mặt anh Tần vô cùng khó coi. Hắn vừa định mở miệng, Lộ Trạch đã đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn Lương Tiêu nói: “Lương Tiêu, anh lại đây.”
Lương Tiêu không biết Lộ Trạch muốn làm gì nhưng vẫn rất phối hợp đi tới bên cạnh cậu.
Lộ Trạch nhìn một vòng, chỉ chỉ vào người phục vụ đang đứng ngây ra ở góc tường, “Lấy điện thoại ra, quay video lại.”
“Ở đây có camera giám sát…” Lương Tiêu nhẹ giọng nhắc nhở.
Lộ Trạch ra hiệu anh đừng lên tiếng, tiếp tục ra lệnh nói: “Quay lại.”
Phục vụ đã giơ điện thoại lên quay vào hai người bọn họ.
Sau đó trước mặt bao người, Lộ Trạch túm lấy cổ áo Lương Tiêu rồi hôn lên môi anh, khi hôn cậu còn cảm nhận được mùi rượu trong miệng anh.
Vừa mới bắt đầu Lương Tiêu cũng sửng sốt vài giây, sau đó cảm giác mấy ly Whiskey vừa rồi đã phát huy tác dụng, khiến anh hơi chóng mặt phải nhắm hai mắt lại.
Anh nâng tay lên giữ chặt lấy eo Lộ Trạch, không coi ai ra gì bắt đầu đáp lại nụ hôn của cậu, thậm chí còn bắt đầu đưa lưỡi ra.
Lộ Trạch có thể cảm giác hơi thở của Lương Tiêu ngày càng nặng nề. Uống nhiều rượu Whiskey như vậy đương nhiên sẽ say, trong lòng cậu thầm mắng mười tám đời tổ tông tên họ Tần kia, mắng cả Giang Hoành luôn.
Sau một lúc lâu, cậu chủ động đẩy Lương Tiêu ra, tay âm thầm dùng sức kéo cánh tay Lương Tiêu, nhìn về phía người phục vụ nói: “Quay được chưa?”
Phục vụ lấy lại tinh thần, đỏ mặt nói: “Quay, quay được rồi…”
Lộ Trạch nâng ngón tay chỉ vào anh Tần, “Cho anh ta xem, xem nhiều một chút, để anh ta nhớ kỹ Lương Tiêu là người của ai.”
Sắc mặt của anh Tần biến đổi vô cùng phong phú.
Lộ Trạch nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh xem xong cũng có thể cho Giang Hoành xem, xem anh ta có phản ứng gì không.”
Nói xong cậu liền kéo Lương Tiêu đi không thèm quay đầu lại. Trước khi đi Lương Tiêu còn liếc nhìn Trương Khiếu ngồi ở trong góc, từ nay về sau chắc tên này không còn suy nghĩ gì với anh nữa.
Vừa ra khỏi phòng riêng, sự ngầu lòi của Lộ Trạch đã biến mất, cậu lo lắng nhìn Lương Tiêu, “Sao rồi? Còn ổn không? Có thể đi không?”
Lương Tiêu tựa vào trên tường, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Cục cưng, sao em lại có thể lợi hại đến vậy chứ?”
“Lợi hại cái rắm a! Mẹ nó em đang tức giận đấy!” Lộ Trạch đè nén âm thanh cả giận nói, “Anh đường đường là một quản lí quán bar, tên kia bắt anh uống là anh uống thế à?”
Lương Tiêu nghiêng đầu dựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn cậu không lên tiếng.
Lộ Trạch nâng cánh tay anh lên đặt lên vai mình, môt tay ôm lấy eo anh rồi nói: “Về văn phòng anh trước đi, ở đâu vậy?”
“Trên lầu, đi thang máy…” Lương Tiêu nói.
Cả người anh như không còn sức, đặt cả sức nặng lên người Lộ Trạch. Lộ Trạch nửa ôm nửa dìu đưa anh vào thang máy sau đó sờ túi anh, “Thẻ đâu?”
Lương Tiêu không muốn động đậy, lười biếng dựa vào người Lộ Trạch nói, “Bên phải.”
Lộ Trạch đành phải duỗi tay trái lục túi phải của anh, quẹt thẻ xong mới thở ra một hơi, “Anh say thật hay giả say đấy?”
Lương Tiêu nhìn vào cửa thang máy thấy hình ảnh phản chiếu hai người đang dựa vào nhau, thấp giọng nói: “Vốn không say, nhưng em hôn một cái anh liền say rồi…”
“** má,” Lộ Trạch bị anh chọc bực cười ra tiếng, “Mẹ nó anh cũng trâu bò thật đấy.”
Lương Tiêu nhếch miệng, “Không bằng bạn trai anh.”
Ra khỏi thang máy, Lộ Trạch theo sự chỉ dẫn của Lương Tiêu cuối cùng cũng tìm thấy văn phòng của anh, “Chậc, còn có cả dấu vân tay sao, ấn dấu vân tay đi.”
Lương Tiêu vươn ngón tay ra ấn lên, không thành công, lại ấn lại, vẫn không được.
Lộ Trạch quay đầu nhìn Lương Tiêu, “Say thật à? Ngay cả ngón tay nào cũng không biết?”
Lương Tiêu rụt tay lại, gắt gao ôm lấy cổ Lộ Trạch, “Em nhập đi cục cưng… Mật mã là ngày chúng ta chính thức bên nhau.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu bớt đi không ít. Cậu nâng tay ấn số, thấp giọng nói: “Sao anh biết em có thể nhớ…”
Lương Tiêu lại hôn lên cổ cậu một cái, “Chắc chắn em sẽ nhớ.”
Đi vào văn phòng, Lương Tiêu lảo đảo ngã xuống sô pha, đưa tay giật giật cổ áo, Lộ Trạch cúi người xuống nói: “Em làm cho.”
Cậu tháo cà vạt cho Lương Tiêu, mở cả hai cúc áo trên cùng để cho anh dễ thở, “Khó chịu không? Có chóng mặt không? Muốn nôn không?”
Lương Tiêu híp mắt bắt lấy cổ tay cậu, “Chóng mặt… Cục cưng cho anh thơm thơm…”
Lộ Trạch bất đắc dĩ dùng tay kia vỗ vỗ nhẹ lên mặt anh, “Quản lý Lương, anh say thật à.”
Lương Tiêu ngửa đầu gối lên ghế sô pha, dùng sức kéo cổ tay của Lộ Trạch. Lộ Trạch nhanh tay lẹ mắt vịn vào xô pha, nếu không đã ngã nện lên người anh rồi.
Lương Tiêu đưa tay nắm lấy eo Lộ Trạch, ngửa đầu hôn lên. Lộ Trạch né một cái rồi không né nưuax, sau đó cứ thế mặc anh hôn.
Lương Tiêu vừa hôn vừa đưa tay sờ vào trong quần áo của cậu, khàn giọng nói: “Cục cưng, anh yêu em…”
Lộ Trạch nở nụ cười, dùng một ngón tay nâng cằm Lương Tiêu lên, “Thật sao? Yêu bao nhiêu?”
Lương Tiêu tự hỏi một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói “Rất yêu rất yêu”, Lộ Trạch cúi đầu hôn anh một cái.
Cậu bị Lương Tiêu ghẹo muốn bốc hỏa, nghĩ dù sao Lương Tiêu đã từng nói qua văn phòng của anh không có camera, không bằng trực tiếp làm một chút ở đây. Nhưng không ngờ Lương Tiêu lại đột nhiên đẩy cậu ra, che miệng chạy về phía WC.
Lộ Trạch sửng sốt một chút, sau đó cũng vội vàng đứng dậy chạy theo.
Nhìn thấy Lương Tiêu quỳ xuống ôm bồn cầu nôn dữ dội, suy nghĩ ban nãy của cậu biến sạch trong nháy mắt. Cậu vô cùng hối hận tại sao ban nãy lại không cho tên họ Tần kia mấy cú đấm vào mặt.
Lộ Trạch đứng ở phía sau Lương Tiêu, lo lắng cúi người xuống vỗ vỗ lưng cho anh. Lương Tiêu nôn rất dữ dội, ngay cả cơ hội để nói một câu bảo Lộ Trạch tránh ra xa cũng không có.
Sau một lúc lâu, dạ dày cũng không còn cồn cào nữa, Lương Tiêu mới cau mày, sắc mặt mệt mỏi nói: “Em ra ngoài trước đi…”
Lộ Trạch lập tức nổi giận, “Ra cái rắm đấy! Mẹ nó anh cứ tập trung nôn đi!”
Vừa dứt lời Lương Tiêu lại bắt đầu nôn tiếp.
“** má chứ…” Lộ Trạch cảm giác trái tim mình như co lại, lòng cậu đau như không thở được.
Cậu không ngừng vỗ vỗ lên lưng Lương Tiêu, tay chân luống cuống nói: “Xin lỗi anh Tiêu, em không muốn nạt anh đâu… Em chỉ… Xin lỗi thực xin lỗi.”
Trong dạ dày Lương Tiêu đã trống rỗng nhưng sau đó vẫn nôn khan, Lộ Trạch ôm anh nói: “Được rồi được rồi, không còn gì nữa rồi, chúng ta không nôn nữa.”
Lương Tiêu cúi đầu, chật vật nói ra được đúng một từ, “Giấy…”
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ giấy đi vệ sinh thì không còn giấy khác, cũng không thể để Lương Tiêu dùng giấy vệ sinh để lau miệng được…
Dưới tình thế cấp bách cậu chỉ có thể vươn tay, dùng tay áo của mình lau miệng cho Lương Tiêu.
Lương Tiêu ngây người, hai giây sau mới phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Lộ Trạch.
Lộ Trạch giải thích nói: “Chỉ có giấy vệ sinh… Không có giấy khác…”
“Vậy cũng không thể…”
Lương Tiêu nói còn chưa dứt lời, Lộ Trạch đã đỡ anh đứng lên, “Được rồi được rồi, anh đừng để ý cái này, mau súc miệng đi.”
Cậu mở vòi nước lên rồi đỡ Lương Tiêu tới bồn rửa mặt, Lương Tiêu súc miệng rất lâu, Lộ Trạch sốt ruột nói: “Được chưa.”
Lương Tiêu đóng vòi nước rồi thẳng đứng dậy, trên mặt vẫn còn nước, lúc nói chuyện giọng như câm đến nơi, “Không có việc gì, em đừng lo lắng, chỉ là do vừa nãy uống vội quá, nôn ra là tốt hơn rồi.”
Lộ Trạch không lên tiếng, đỡ anh về lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống sô pha, Lương Tiêu cảm giác không còn chút sức lực nào nữa.
Lộ Trạch cầm lấy ly nước trên bàn, rót cho anh một ly nước ấm, “Dạ dày còn khó không chịu? Uống chậm thôi.”
Lương Tiêu cảm giác đầu vẫn hơi choáng váng, anh đưa tay nhận lấy ly nước, Lộ Trạch còn nói: “Bỏ đi, em đút cho anh.”
Cậu cẩn thận nâng gáy của Lương Tiêu lên, đút cho anh uống một chút nước, Lương Tiêu uống xong lại dựa người vào sô pha, từ từ nhắm hai mắt nói: “Anh nằm một lúc là được thôi…”
Lộ Trạch thở dài một hơi, vừa ngồi xuống điện thoại cậu đã vang lên.
“Alo, Kiệt.”
“Người đâu? Đi đâu vậy?” Tưởng Nghĩa Kiệt hỏi, “Mới chớp mắt cái đã không thấy mày rồi, mọi người đều đang tìm mày đó.”
Lương Tiêu mở mắt ra nhìn về phía Lộ Trạch, nhẹ giọng nói: “Em trở về đi cục cưng…”
Lộ Trạch trừng anh, Lương Tiêu liền im lặng.
“Anh Tiêu uống nhiều quá nên tao phải chăm sóc anh ấy” Lộ Trạch cũng nói thật với Tưởng Nghĩa Kiệt, “Mày nói với bọn họ giúp tao đi, bảo bọn nó cứ chơi đi, không cần phải để ý đến tao đâu.”
“Uống nhiều? Sao lại thế? Nghiêm trọng không?”
Lộ Trạch cau mày nhìn Lương Tiêu một chút, sắc mặt Lương Tiêu vẫn không tốt lắm nhưng vẫn cố cười với cậu.
Cậu đưa tay sờ lên mặt Lương Tiêu, “Bị một tên đáng ghét chuốc rượu, vừa mới nôn rồi, không có chuyện gì lớn cả, nhưng tao vẫn lo lắng.”
“Vậy tao cứ nói thật với bọn họ nha, chơi cũng đã đời rồi, mày không cần về vội đâu.”
“Ừm, được.”
Lộ Trạch cúp điện thoại, cúi người ghé sát vào mặt Lương Tiêu, muốn hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh nhưng Lương Tiêu lại nghiêng đầu tránh đi.
“Vừa mới nôn, bẩn lắm.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch không nói hai lời, mạnh mẽ giữ thẳng đầu anh, hôn một cái bẹp lên môi anh, “Đã súc miệng rồi, bẩn cái gì nữa, lúc chúng ta làm sao anh không nói bẩn đi.”
Lương Tiêu nở nụ cười, đưa tay vuốt ve mặt cậu, “Đừng giận mà cục cưng, anh thật sự không sao cả.”
Lộ Trạch hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “Em không phải giận dữ với anh, em đang tức tên họ Tần đáng ghét kia, bây giờ nghĩ đến lại muốn đi xử anh ta một trận.”
Lương Tiêu nghiêng đầu giữ lấy người cậu, Lộ Trạch lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Chóng mặt sao?”
“Ừm, dạ dày cũng không thoải mái…” Lương Tiêu nhẹ giọng nói.
Lộ Trạch đặt tay lên bụng anh xoa xoa, “Có thể thoải mái mới lạ ấy, rượu mạnh như vậy, anh ta nói anh uống thì anh phải uống sao?”
“Giang Hoành không ở đây, anh nghĩ thôi cứ thỏa hiệp để bớt đi một chuyện…”
“Vậy anh ta nhắc tới em sao anh không để bớt đi một chuyện đi?” Lộ Trạch chất vấn.
Lương Tiêu không lên tiếng, chỉ rúc vào trong ngực cậu cọ cọ.
Lộ Trạch thấy anh vậy cũng hết cách, im lặng một lát rồi nói: “Có phải ban nãy em gây phiền phức cho anh rồi không? Đoạn video kia…”
“Không sao đâu,” Lương Tiêu nói, “Vốn anh cũng không định nhẫn nhịn tiếp, nhưng không ngờ em lại có chiêu chọc tức người như vậy, nhìn mặt anh ta có vẻ là đang rất tức giận.”
Lộ Trạch hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc anh ta với Giang Hoành có quan hệ gì vậy? Đơn phương theo đuổi sao?”
Lương Tiêu cười cười, “Cũng kiểu như vậy.”
“…Anh vẫn nên bảo người phục vụ xóa video kia đi, lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy.” Lộ Trạch nói.
“Được, yên tâm, chờ Giang Hoành trở về anh cũng nói với anh ấy, sẽ không làm ảnh hưởng đến em đâu.”
“** má, em không phải sợ ảnh hưởng đến bản thân!” Lộ Trạch cảm giác trạng thái của cậu bây giờ giống như Tưởng Nghĩa Kiệt rồi, hở tí là xì khói, “Em sợ sẽ bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy, sau đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi!”
Lương Tiêu cầm lấy bàn tay của Lộ Trạch đang đặt trên bụng anh, nhéo nhẹ an ủi cậu, “Không có ảnh hưởng, tất cả mọi người biết anh là gay, cũng biết anh có một bạn trai tình cảm rất tốt.”
Không đợi Lộ Trạch nói thêm gì, Lương Tiêu lại ngẩng đầu cười nói: “Video kia anh phải lưu lại một bản.”
Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn anh, Lương Tiêu lại hôn lên môi cậu, “Lúc bạn trai cưỡng hôn anh thật sự rất đẹp trai.”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Đẹp cái rắm á. Lúc nắm cổ áo của anh em còn quơ nhầm dây chuyền, làm em sợ muốn chết, may là nó chắc đấy.”
Lương Tiêu sờ lấy sợi dây chuyền trên cổ rồi lại cười, Lộ Trạch xoa xoa đầu cậu nói: “Đừng cười, anh cười em đau lòng lắm…”
Lương Tiêu ôm lấy cậu, không muốn thể hiện nữa, mệt mỏi nói: “Cục cưng, anh khó chịu, em xoa nữa đi.”
“Lần sau lại có người bắt uống thì không được uống nữa đâu đấy.” Lộ Trạch vừa xoa bụng cho anh vừa nói.
“Được, sẽ không.” Lương Tiêu đồng ý, “Cục cưng, tay áo của em…”
Lộ Trạch nhíu mày, “Sao nào, em còn chưa nói gì đâu, anh ghét bỏ đấy hả?”
“Không phải, anh sợ em ghét bỏ.” Lương Tiêu nói, dù sao đây là người còn không thích nước miếng của chính mình cơ mà.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Cũng có chút ghét bỏ thật, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lương Tiêu ôm lấy bụng, bày ra biểu cảm đau khổ: “Em ghét bỏ anh.”
Lộ Trạch bất đắc dĩ, “…Em ghét bỏ tay áo.”
“Em ghét bỏ anh.”
“Em… Được rồi em ghét bỏ anh.” Lộ Trạch vẫn ra bài không khách sáo như cũ.
Trái tim Lương Tiêu vừa muốn tổn thương thì Lộ Trạch lập tức hôn anh một cái, nhẹ nói: “Nhưng mà em yêu anh.”