Say Đắm

Chương 8: Buộc phải kiếm sống




Lộ Trạch vừa ngủ dậy cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lương Tiêu ngồi ở giường bên cạnh nhìn cậu, “Dậy rồi à? Thấy thế nào?”

Lộ Trạch ngồi dậy duỗi lưng, cổ họng cũng đỡ khàn hơn, “Đỡ nhiều rồi…”

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Có phải anh giúp tôi lau mồ hôi không?”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, Lộ Trạch cười cười, “Cảm ơn, tôi còn tưởng là tôi nằm mơ”.

Cậu cầm điện thoại nhìn một lát, thấy pin đã đầy cho nên rút cáp sạc trả lại cho Lương Tiêu.

Lương Tiêu nhìn đồng hồ, chủ động nói: “Lúc cậu ngủ tôi đã nhận nói chuyện cùng với một người nên không thu tiền cậu nữa.”

“Đừng mà.” Lộ Trạch thật sự thấy ngại, “Nếu tôi không gọi anh tới, anh nhất định có thể nhận công việc khác rồi, vẫn hơn so với việc nói chuyện kiếm tiền mà. Hơn nữa lúc tôi ngủ anh không phải cũng lau mồ hôi cho tôi sao? Cũng không thể tính không như thế được.”

Lương Tiêu không nói gì, Lộ Trạch theo thói quen búng tay một cái, “Hay thế này đi, anh lại tính rẻ cho tôi một chút, một giờ tính một trăm, vậy được không?”

“Tám mươi đi.” Lương Tiêu nói, anh búng tay trả lại cho Lộ Trạch.

“Nè….” Lộ Trạch xốc chăn bước xuống giường, “Bây giờ tôi khỏe hơn lúc nãy rồi.”



Cậu đứng trước mặt Lương Tiêu, hai cánh tay vươn tới trước mặt anh, tay phải búng hai cái tay trái búng hai cái, tay phải một cái tay trái một cái, cuối cùng còn nhướn mày với Lương Tiêu, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Lương Tiêu chỉ búng một cái trả lại, “Cậu thắng rồi.”

Lộ Trạch lại bắt đầu ngượng ngùng, hắng giọng giải thích: “Bình thường tôi không có trẻ con như vậy đâu…”

Lương Tiêu đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm, “Uống thêm một chút đi, có muốn đo nhiệt độ thêm lần nữa không?”

Lộ Trạch giơ tay sờ sờ trán mình, “Không cần đâu, tôi thấy bình thường rồi.”

Cậu uống nước xong nói với Lương Tiêu: “Lát nữa anh có rảnh không? Tôi mời anh một bữa.”

Lương Tiêu nhìn cậu, Lộ Trạch vẫn không thể nhìn ra được cảm xúc trên mặt anh nhưng cậu rất thích bộ dạng cùng tính cách cool ngầu này của Lương Tiêu, cho nên muốn kết bạn, “Hoặc là tôi thuê thêm một tiếng mời anh ăn cơm.”

“Không cần thuê”, Lương Tiêu nói, “Tôi rảnh”.

“Vậy anh đợi tôi một lát”, Lộ Trạch nói, “Tôi tắm xong rồi chúng ta đi.”

“Ừm”.



Lộ Trạch là người bản địa cho nên dù chỗ này không phải khu gần trường học, cậu cũng khá quen thuộc, biết chỗ nào có đồ ăn ngon.

Cậu hỏi Lương Tiêu muốn ăn cái gì, Lương Tiêu nói ăn gì cũng được, Lộ Trạch liền đi đến quán quen cậu đã ăn rất nhiều năm, “Vậy mời anh ăn thịt kho tàu nha, chỗ này làm ngon lắm.”

“Được”. Lương Tiêu nói.

Quán thịt nằm trong một con hẻm nhỏ, có thể nhìn ra đây là một quán ăn lâu đời, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Ông chủ vừa nhìn thấy Lộ Trạch thì cười nói: “Lâu rồi không ghé nha, lần này còn dẫn bạn đến à?”

“Vâng ạ.”, Lộ Trạch cười đáp lại, “Mang đến một anh siêu đẹp trai.”

Ông chủ đánh giá Lương Tiêu phía sau Lộ Trạch, không ngừng gật đầu, “Đẹp trai, đúng là đẹp trai, bạn bè của cháu đúng là người nào cũng đẹp…”

Lộ Trạch búng tay đến phát nghiện luôn rồi, vừa búng vừa bên nói: “Đương nhiên rồi ạ.”

Cậu ngồi ở chỗ cũ rồi nói với ông chủ, “Như cũ đi ạ, lần này cho cháu ba phần nhé, cháu đói quá rồi.”

“Nghe giọng của cháu có phải đang bệnh không? Vậy phải ăn nhiều chút.”

“Vâng ạ.”

Lộ Trạch trả tiền trước, sau đó lại chuyển khoản hết nợ cho Lương Tiêu, nhìn “XL” trên hộp thoại thuận miệng hỏi: “Tên của anh viết như thế nào? Tôi để ghi chú cho anh.”

“Tiêu trong Vân Tiêu”. Lộ Trạch nói.

Lộ Trạch lại ngước mắt lên nhìn anh một cái, “Lương thì sao?”

“Lương trong Lương Khải Siêu”.

Lộ Trạch mỉm cười gõ ghi chú, “Trước đây tôi có một người bạn học cùng cấp Ba cũng họ Lương nhưng lại là Lương có hai dấu chấm thuỷ, khá đặc biệt cho nên tôi mới hỏi… Hơn nữa tôi còn tưởng anh là Kiêu trong kiêu dũng thiện chiến chứ.”[1]

Sau khi Lộ Trạch khỏi bệnh, tinh thần khá tốt, Lương Tiêu theo lời cậu hỏi: “Tại sao.”

Lộ Trạch quay điện thoại, “Không biết, có thể phù hợp hơn với tính cách của anh, rất ngầu.”

Biểm cảm của Lương Tiêu chẳng chút gợn sóng, không hề giống được khen mà vui vẻ, giống như muốn quán triệt từ “vô cùng cool ngầu” đến cùng. Lộ Trạch lại nói: “Tiêu trong Vân Tiêu cũng rất ngầu, lại có cảm giác lãng mạn.”

Lần này Lương Tiêu thật sự không nghĩ tới, lần đầu tiên có người nói tên anh lãng mạn.

“Đúng rồi, anh vẫn chưa biết tên tôi phải không? Lộ Trạch, Lộ trong mã lộ, Trạch trong quang trạch, lộng lẫy, sáng bóng.”

Lộ Trạch nói xong vẫn nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu đành phải lấy điện thoại ra, đặt trước mặt cậu, ghi cho cậu một ghi chú.

Lộ Trạch hiện tại không chỉ là khách hàng nam đầu tiên mà còn là khách hàng đầu tiên mời anh ăn cơm ngoài giờ làm và còn là khách hàng đầu tiên giới thiệu tên đầy đủ của mình cho anh.

Lộ Trạch đói bụng thật sự, sau khi thịt lên cậu chỉ hỏi Lương Tiêu một câu, “Hương vị thế nào”, sau khi được khẳng định liền bắt đầu vùi đầu ăn thịt.

Ăn được một nửa, cậu đột nhiên lấy điện thoại ra chụp ảnh bàn thịt, Lương Tiêu vừa định vươn đũa ra dừng lại một chút, Lộ Trạch vội vàng nói: “Anh ăn đi, không ảnh hưởng đến tôi đâu, tôi không đăng lên vòng bạn bè, chỉ là chọc bạn tôi một chút.”

Cậu gửi hình cho Tưởng Nghĩa Kiệt, Tưởng Nghĩa Kiệt trả lời cậu: [Éc, đang định nhắn cho mày đây, coi bộ hết bệnh rồi ha, tao cũng muốn ăn]

Lộ Trạch: [Nhìn đỡ đi, hôm nay không có phần của mày đâu.]

Cậu bỏ điện thoại xuống bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Lương Tiêu, “Công việc này của anh có phải rất thú vị không, mỗi ngày nói chuyện phiếm với những người khác nhau, ra ngoài chơi cái gì đó còn có thể kiếm ra tiền, thật là tốt.”

“Cũng được.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch chậc chậc trêu chọc nói: “Sau giờ làm việc và lúc làm việc của anh đúng là giống như hai người khác nhau nhỉ, quá ít nói.”

“Đúng vậy, không có cách nào khác, buộc phải kiếm sống thôi.”

Lộ Trạch nhìn khuôn mặt cool ngầu của Lương Tiêu nói ra những lời này lại cảm thấy rất thú vị. Cậu ngồi cười hơn nửa ngày, ho khan hai tiếng nói: “Anh Tiêu, anh đẹp trai như vậy, có phải thường xuyên có khách hàng thích anh không?”

“Cũng có.” Lương Tiêu nói, “Mà cũng không nhiều, dù sao học cũng biết tôi dựa vào việc này để kiếm tiền.”

Lộ Trạch gật gật đầu, cũng đúng. Công việc này của Lương Tiêu đúng là khó để yêu đương thật. Cô gái nào có thể chịu được việc bạn trai mình mỗi ngày làm bạn trai cho người khác chứ.

“Sao lại nghĩ đến công việc này?” Lộ Trạch tò mò hỏi.

“Trùng hợp, lại nhanh có tiền.” Lương Tiêu rất thản nhiên nói.

Đại khái là do ấn tượng ban đầu, Lộ Trạch vẫn không thể liên tưởng Lương Tiêu với chữ nghèo hay tình huống thiếu tiền kiểu này. Với lại hẳn là anh cũng kiếm được rất nhiều tiền, cũng không đến mức thiếu tiền chứ.

Tuy rằng trong lòng còn nhiều nghi hoặc nhưng Lộ Trạch rất chừng mực không hỏi thêm nữa. Cậu chuyển chủ đề về mình, “Nếu không phải nghe được anh nói chuyện với cô gái kia ở quán bar, tôi cũng không biết còn có thể như vậy. Tôi đi bar vốn là bởi vì vừa mới chia tay bạn gái nên trong lòng buồn bực…”

Lộ Trạch thở dài, “Vả lại lý do chia tay cũng rất dở hơi. Cô ấy nói rằng cô ấy đột nhiên phát hiện ra mình thích con gái, còn là bạn cùng phòng của cô ấy nữa, cho nên lúc đó tôi mới…”

Lộ Trạch còn chưa nói xong nhưng Lương Tiêu đã hiểu. Trách không được ánh mắt Lộ Trạch nhìn anh hôm qua cứ như một người gay muốn hẹn anh, hôm nay lại biểu hiện không được tự nhiên như vậy.

Ngoài giờ làm việc Lương Tiêu không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ thản nhiên nói một câu, “Tôi cũng có thể cộng thêm công việc chọc tức bạn gái cũ.”

Lộ Trạch hơi sửng sốt, tiếp đó không nhịn được liền bắt đầu cười, cười đến mức không phát ra tiếng, bả vai rung lên. Lương Tiêu còn sợ cậu sẽ trực tiếp cười lăn ra chết luôn.

Cười được năm phút, cuối cùng Lộ Trạch cũng có thể mở miệng nói, “Tôi phát hiện ra đôi khi anh cũng rất hài hước…”

Nói xong cậu lại bắt đầu cười, cười đến mức quên đi nỗi ấm ức lúc chia tay.



Chú thích:

[1] Họ Lương của Lương Tiêu là 梁, họ Lương của bạn Lộ Trạch là 凉, đều đọc là [liáng]

Tiêu trong Vân Tiêu (mây xanh; trời cao) là 霄, Kiêu trong Kiêu Dũng Thiện Chiến (dũng mãnh thiện chiến) là 骁, đều đọc là [xiāo]