Bởi vì Lộ Trạch chưa suy nghĩ cẩn thận cho nên mấy ngày sau cậu vẫn chưa tìm Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không để ý cậu.
Điều này làm cho Lộ Trạch có hơi giận. Dù gì cũng là bạn bè, cậu không tìm Lương Tiêu, chẳng lẽ Lương Tiêu không thể chủ động tìm cậu một chút à? Hay là căn bản Lương Tiêu không coi cậu là bạn bè?
Lộ Trạch có chút buồn bực đi đến căn tin số ba ăn mỳ thịt bò, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Nghĩa Kiệt đang bê bát mỳ tìm chỗ ngồi.
Tưởng Nghĩa Kiệt cũng nhìn thấy cậu. Hai người cách xa mấy mét nhìn nhau trong chốc lát, Lộ Trạch vẫy vẫy tay với Tưởng Nghĩa Kiệt.
Tưởng Nghĩa Kiệt im lặng đến ngồi đối diện cậu. Lộ Trạch nhìn cậu ta, cảm giác dường như hai người bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Rõ ràng là bạn bè nhiều năm, nhưng lúc này lại cảm thấy thật xa lạ.
Loại cảm giác này làm cậu vô cùng khó chịu.
Cho nên Lộ Trạch đành mở lời trước, phá vỡ sự im lặng, “Hình như mày gầy đi nhiều nhỉ.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cúi đầu ăn mỳ, không để ý nói: “Thật không, tao cũng không chú ý.”
Lộ Trạch cũng không nói nữa, im lặng cúi đầu ăn mỳ của mình.
Tưởng Nghĩa Kiệt ngẩng đầu nhìn cậu, do dự một hồi vẫn nói một câu, “Không nóng sao, ăn chậm thôi.”
“Mày cũng không muốn nói chuyện với tao…”
Lộ Trạch nói lời này rõ ràng có chút giận dỗi, Tưởng Nghĩa Kiệt nghe hiểu, cậu ta thở dài, cười khổ nói: “Sao tao lại không muốn nói chuyện với mày chứ.”
Lúc này Lộ Trạch mới buông đũa nhìn cậu ta, Tưởng Nghĩa Kiệt cũng chỉ nhìn cậu một giây rồi lại vội rời mắt đi, “Lộ Trạch, thật ra tao không dám gặp mày, bởi vì tao biết mày chỉ xem tao là anh em. Mày biết tao thích mày, nhưng có thể sẽ cảm thấy khó tin, nhưng đó là thật.”
Lộ Trạch im lặng nghe Tưởng Nghĩa Kiệt nói, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Cho nên, tao chỉ sợ tao vừa xuất hiện ở trước mặt mày, mày có thể cảm giác được, cảm giác tao đối xử với mày không thích hợp, lại cảm giác tao thật ghê tởm.”
Lộ Trạch im lặng một lúc, “Tưởng Nghĩa Kiệt, nếu mày đã thích tao thì phải biết tao là người thế nào. Tao sẽ bởi vì người anh em tốt thích tao mà cảm thấy người đó ghê tởm sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt ngẩn người, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Xin lỗi, là tao nghĩ nhiều rồi.”
Lộ Trạch lại cầm đũa lên ăn mỳ, “Bây giờ tao cũng vẫn coi mày là anh em tốt, nếu một ngày nào đó mày không thích tao nữa… thì….”
Tưởng Nghĩa Kiệt bỗng nhiên cười lên, lắc đầu nói: “Trạch, mày không cảm thấy kỳ cục sao? Bảo một người từng thích mày tiếp tục làm anh em tốt của mày.”
“….Không kỳ cục.” Lộ Trạch nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt chẹp miệng, “Trâu bò.”
Lộ Trạch cũng cười, cuối cùng bầu không khí của hai người cũng không còn nặng nề như trước nữa. Hai người lại giống như trước kia cùng ăn xong bát mỳ, uống hết sạch cả nước dùng.
Lộ Trạch lau miệng, hắng giọng một tiếng hỏi: “Kiệt, tao có cái vấn đề muốn hỏi mày.”
“Hỏi đi.” Tưởng Nghĩa Kiệt nói.
“Sao mày thích tao được vậy? Hoặc là…. Sao mày lại phát hiện ra mày thích tao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt cau mày nghĩ nghĩ, “Là chuyện rất lâu trước kia rồi, tao….”
Cậu ta dừng một lát, cảm giác có chút khó nói, “Nhất định phải nói à? Có hơi ngại nha.”
Lộ Trạch muốn dùng đầu gối thúc cho cậu ta một cái, nhưng nghĩ lại bây giờ không thích hợp lắm, chỉ có thể nhạt nhẽo nói: “Cũng không phải bắt buộc phải biết… Chỉ là….”
“Bỏ đi, tao nói cho,” Tưởng Nghĩa Kiệt thở dài, “Tao không thể nói quá cụ thể, dù sao trước khi gặp mày tao vẫn còn thích con gái, cũng không ngờ sẽ có một mình mình lại thích con trai. Nhưng lúc đó tao rất thích ở cùng với mày, nhìn mày yêu đương tao cũng rất khó chịu, đi học luôn mất tập trung, chỉ muốn nhìn mày….”
Tưởng Nghĩa Kiệt nói đến đây lại nhìn sắc mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch gật gật đầu, “Tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái rắm á. Hết rồi, chỉ có như thế thôi, sau đó thì tao biết là tao thích mày thôi.”
Đầu ngón tay của Lộ Trạch gõ nhẹ trên mặt bàn, một lát sau hỏi: “Vậy hiện tại mày vẫn thích con trai à?”
“Cũng không hẳn.” Tưởng Nghĩa Kiệt không quá chắc chắn nói, “Con trai tao thích cũng mới chỉ có mày, mấy đứa con trai khác thì hình như tao không có hứng thú lắm.”
Mặt Lộ Trạch không chút thay đổi, cậu im lặng suy nghĩ, là cậu bẻ cong Tưởng Nghĩa Kiệt, nhưng chưa cong hẳn, Tưởng Nghĩa Kiệt chỉ thích một người con trai là cậu thôi sao?
Đây nghĩa là xu hướng tính dục có thay đổi hay không vậy?
Tưởng Nghĩa Kiệt giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Sao vậy?”
Lộ Trạch lấy lại tinh thần, “Kiệt, nếu tao…”
Tưởng Nghĩa Kiệt chờ cậu nói, Lộ Trạch dừng lại một lát, cười nói: “Thôi bỏ đi, không có việc gì cả.”
–
Sau khi tán gẫu với Tưởng Nghĩa Kiệt, tâm tình của Lộ Trạch cũng không buồn bực như trước nữa. Cậu về ký túc xá, vừa làm bài tập vừa nghĩ ngợi.
Lúc Mao Hâm với Tôn Trác Vũ về, cậu bỏ bút xuống nói: “Mao Mao….”
“Hử.” Mao Hâm lên tiếng.
Lộ Trạch nhìn cậu ta, “Quên đi… Tiểu Tôn.”
“Hử, ” Tôn Trác Vũ lên tiếng, “Sư phụ, người có gì muốn dặn dò sao?”
“Hỏi mày chuyện này chút, ” Lộ Trạch nói, “Mày nói xem, một người lúc trước thích con gái, nhưng sau đó lại thích con trai, nhưng chỉ thích đúng một người con trai, vậy thì xu hướng tính dục của người đó có thay đổi hay không vậy?”
Tôn Trác Vũ chống nạnh đứng bên cạnh cậu, “Sư phụ à, mày cứ nói thẳng đó là mày đi, không cần lấy ví dụ phiền phức vậy làm gì.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, “Tao… Vãi, tao không nói tao mà!”
Tôn Trác Vũ vui vẻ cười, “Đó còn không phải là mày sao, không cần phủ nhận đâu, tao cảm thấy chắc là thay đổi rồi đó.”
Lộ Trạch không thèm cãi lại cậu ta nữa, “Là như nào?”
“Thì chính là biến từ yêu người khác giới thành yêu người đồng giới thôi, người mày thích từ con gái giờ biến thành con gái cộng thêm một Lương Tiêu nữa.”
Lộ Trạch trừng mắt với cậu ta, Tôn Trác Vũ cười hehe, “Sư phụ à, không cần hoài nghi, bây giờ mày đã thành song tính luyến ái rồi.”
“Không phải chứ,” Lộ Trạch nhíu mày, “Tao thẳng nhiều năm như vậy rồi, biến cong là chuyện dễ như vậy sao? Xu hướng tính dục gì mà thay đổi cũng nhanh quá đó.”
Tôn Trác Vũ cũng trừng mắt lại với cậu, “Mày hỏi tao á? Tao cũng muốn nói là mày thay đổi cũng khá nhanh đấy.”
Cậu ta cúi đầu mở cuốn album ra, mở tấm ảnh ra đưa đến trước mặt Lộ Trạch, “Nhìn nè nhìn nè, mày với bạn trai mày cười phải gọi là tươi như hoa luôn đây nè. Tao còn tưởng mày chia tay với Hàn Tĩnh cũng phải buồn ít nhất một tháng, ai dè mới vài ngày đã tìm được bạn trai mới, còn thích quá trời nữa, mày không nhanh thì ai nhanh nữa chứ?”
Cái gì với cái gì.
Cười tươi như hoa ở đâu ra.
Cái gì mà thích quá trời.
Cậu chỉ coi Lương Tiêu là bạn thôi.
Hơn nữa chỉ là một người bạn mới quen được một tháng.
Lộ Trạch tìm được một lý do để gửi tin nhắn cho Lương Tiêu.
Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ cậu gửi tin nhắn cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu, dạo này bận lắm sao?]
Lương Tiêu rất nhanh đã trả lời lại, chỉ có một chữ: [Ừm]
Hết rồi sao? Chỉ như vậy là hết rồi à?
Lộ Trạch nhìn chằm chằm chữ này “Ừm” này vài phút, bên kia cũng không hiện đối phương đang nhập gì cả.
Lộ Trạch ném điện thoại đi, đậu má.
Nhắm mắt nằm hai phút cậu lại cầm điện thoại lên nhắn tiếp: [Thứ năm anh có rảnh không?]
Lương Tiêu nhắn lại ngay: [Có]
Lộ Trạch: [Đến trường chúng tôi đi, thuê anh một ngày]
Lương tiêu: [OK]
Lộ Trạch buông điện thoại xuống. Lương Tiêu trong wechat với Lương Tiêu ngoài đời đúng là mẹ nó không phải cùng một người mà. Nếu đã nghĩ không ra, vậy thì nghĩ tiếp thôi.