Say Đắm

Chương 2: Chán như vậy




Lộ Trạch và Hàn Tĩnh nhìn nhau suốt mấy phút, sau đó Lộ Trạch khiếp sợ mở miệng hỏi: “Em thích Khưu Ninh tóc ngắn sao? Cái người Khưu Ninh cao 1m70? Cái người Khưu Ninh chơi bóng rổ giỏi đó hả?”

Hàn Tĩnh trịnh trọng gật đầu, “Đúng vậy, chính là Khưu Ninh đó.”

Lộ Trạch cũng không biết hiện tại mình đang có biểu cảm gì. Lúc đầu cậu chỉ có chút không cam tâm, chỉ muốn biết xem rốt cuộc là ai đã khiến cho Hàn Tĩnh và cậu bên nhau lâu như vậy nhưng vẫn không thích cậu. Ai mà tin được cái người mà cậu hỏi ra lại khiến cậu bất ngờ đến vậy, không thể tin được đó lại là một cô gái, cái này làm sao mà so sánh đây…

Hàn Tĩnh nhìn mặt Lộ Trạch sốc đến nỗi nói không thành tiếng, cẩn thận hỏi: “Lộ Trạch, có phải anh đang cảm thấy rất chán ghét em không?”

Lộ Trạch tịnh tâm lại, lắc đầu, “Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, yêu đương đồng tính cũng không có gì kỳ lạ, chán ghét thì càng không.”

Hàn Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh…”

Lộ Trạch cau mày, đứt quãng nói: “Chỉ là anh… không nghĩ đến mình lại thua… một cô gái.”

Hàn Tĩnh vội vàng xua tay, “Anh đừng nghĩ vậy, đều là em sai. Do em không rõ mình rốt cuộc thích ai, anh thật sự rất tốt, rất ưu tú, là một người bạn trai rất tốt, anh…”

Lộ Trạch nhỏ giọng cắt ngang cô, “Thôi bỏ qua đi, em càng nói như vậy anh lại càng thấy buồn bực.”

Hàn Tĩnh cắn cắn môi dưới, “Em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh.”

Cốc trà sữa cũng không còn nóng nữa, vừa hay, Lộ Trạch cắn ống hút, uống một hơi hơn nửa ly, uống xong mới nói: “Vậy Khưu Ninh có biết em thích cô ấy không?”

Hễ nhắc đến Khưu Ninh, Lộ Trạch lại cảm nhận được rõ ràng cả người Hàn Tĩnh đều trở nên rất dịu dàng, khoé miệng cũng nhếch lên nụ cười nhạt, “Hẳn là cô ấy vẫn chưa biết.”

Lộ Trạch cảm thấy hơi nghèn nghẹn nơi lồng ngực, lên không được xuống cũng không xong, cậu hỏi: “Vậy em có định để cô ấy biết không?”

Hàn Tĩnh suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên rất kiên định nói: “Sau khi nói chuyện với anh, hình như em cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Em định vài ngày nữa sẽ nói với cô ấy rằng em và anh đã chia tay, em cảm thấy cô ấy cũng có chút tình cảm với em, chỉ là chuyện em yêu đương đã khiến cô ấy rất buồn…”

Hàn Tĩnh càng nói âm thanh phát ra càng nhỏ, bởi vì cô ấy thấy rõ sắc mặt của Lộ Trạch so lúc lúc nãy còn khó coi hơn.

Cổ họng của Lộ Trạch chuyển động, một lúc lâu sau, cậu từ từ thở ra nói: “Chúc hai người hạnh phúc, anh sẽ không nói chuyện này với ai đâu.”

“Anh có thể nói”, Hàn Tĩnh nói, “Nếu bạn của anh có hỏi thì anh cứ nói bởi vì em thích con gái là được. Em không quan tâm người khác nghĩ cái gì, em chỉ mong anh không hiểu lầm em. Em không phải là người tuỳ tiện trong chuyện tình cảm, lúc đồng ý yêu anh em thật sự không biết mình đã thích cô ấy, trước ngày hôm nay em cũng chưa từng làm việc gì vượt quá giới hạn…”

Lộ Trạch gật đầu, “Anh biết”

Hàn Tĩnh nhìn cậu cười, là một nụ cười rất tươi rất đẹp, “Cảm ơn anh, Lộ Trạch, anh đúng là một người tốt.”

Lộ Trạch, anh đúng là một người tốt.

Đúng là một người tốt.

Một người tốt.

Người tốt.

Những lời này cứ như âm thanh của ma quỷ, cứ vờn quanh tai của Lộ Trạch. Cậu về đến kí túc xá cũng không thèm thay quần áo, cứ vậy mà đập mặt xuống giường.

Mũi có hơi nghẹt thở nhưng Lộ Trạch cũng không muốn động đậy.

Hàn Tĩnh không nhận ra được bản thân cô ấy thích con gái, cũng có thể hiểu được. Hàn Tĩnh khi biết được bản thân thích con gái cũng không nói dối cậu, cũng có thể hiểu được. Hàn Tĩnh không thích cậu nhưng vẫn phát cho cậu tấm thẻ người tốt, không… không thể hiểu nổi!

Ấm ức, đúng thật là quá ấm ức mà, còn ấm ức hơn là bị cắm sừng, cùng Hàn Tĩnh yêu đương mấy tháng nay cứ như một trò đùa.

Cậu sống hơn hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên phải chịu ấm ức lớn đến vậy. Tốn bao nhiêu tâm tư để theo đuổi cô gái mình thích, chân thành bên nhau đến mấy tháng trời, kết quả thì sao, người ta vốn dĩ không thích con trai, giới tính đúng thật là sai hết rồi.

Vả lại Khưu Ninh mà Hàn Tĩnh thích lại còn là bạn cùng phòng của cô ấy, thời gian cô ấy yêu đương cũng là cùng Khưu Ninh ăn chung ngủ chung, Lộ Trạch thậm chí còn nhờ Khưu Ninh giúp đỡ đưa đồ cho Hàn Tĩnh, từng đưa nước nóng…

Chết tiệt, càng nghĩ càng thấy tức.

Lộ Trạch cũng không biết bản thân đã tức giận trong bao lâu, dù sao thì vừa nằm tức giận một lát lại ngủ rồi.

Khi tỉnh lại, Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đều đã trở về, Lộ Trạch vừa mở mắt đã nhìn thấy hai cái đầu bám vào bên giường mình.

Lộ Trạch vô cùng mông lung nhìn hai người đấy một hồi, lúc mở miệng cổ họng có chút khàn khàn, “Làm gì đó?”

Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đồng thời hít vào một hơi, Tôn Trác Vũ vừa cười vừa nói: “Mày còn chưa cởi áo khoác, hai đứa tao còn tưởng mày bị ngất, đang suy nghĩ có nên gọi 120 hay không…”

Đúng là có hơi chóng mặt một chút, Lộ Trạch chầm chậm ngồi dậy, cau mày cúi đầu nhìn thoáng qua, hắng giọng nói: “Tại sao tao lại không cởi quần áo?”

“Chết tiệt, đừng có hỏi bọn tao chứ.”

Mao Hâm nhìn sắc mặt của cậu, “Lộ Trạch, nhìn mày cứ như người bị thất tình vậy đó, nhìn sao mà suy sụp vậy.”

Lộ Trạch đưa mắt nhìn cậu ta một cái, “Tao chỉ là ngủ say thôi, suy sụp chỗ nào?”

Mao Hâm lắc đầu nói: “Không nói rõ được, giống như chỗ nào cũng suy sụp.”

Lộ Trạch dựa lưng vào tường, thấp giọng nói: “Đúng là chia tay rồi.”

“Cái gì chứ???” Mao Hâm và Tôn Trác Vũ đồng thanh, chấn động đến mức màng nhĩ Lộ Trạch cũng thấy đau.

Cậu cau chặt mày, khuôn mặt nặng nề, “Nói nhỏ thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

“Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn nữa hả?” Tôn Trác Vũ giẫm lên một cái ghế dưới chân, “Sao lại chia tay?”

“Đúng đấy”, Mao Hâm trực tiếp trèo lên ngồi ở cuối giường, “Không phải mày thích cô ấy lắm hả.”

Lộ Trạch nhìn mông của cậu ta, “Quần còn chưa cởi đã ngồi lên giường tao?”

Mao Hâm chỉ chỉ cậu, “Mày cũng chưa cởi mà, dù sao thì cái ga giường này cũng cần phải giặt rồi… Ai ya chuyện này không phải chủ đề chính, hai người sao lại nói chia tay là chia tay liền vậy?”

Lộ Trạch trầm mặc một lúc lâu cũng không lên tiếng, Tôn Trác Vũ cẩn thận hỏi: “Chắc không phải Hàn Tĩnh đá mày đó chứ?”

Lộ Trạch nhìn chằm chằm vào cậu ta, hai phút sau nói: “Đá cái rắm.”

“Vậy mày đá cô ấy à?”

“Mày nhìn bộ dạng chán nản của nó giống người mới đá người khác không?” Mao Hâm nói nhỏ.

Lộ Trạch vẫn không nói lời nào, Tôn Trác Vũ duỗi tay vỗ lên đùi cậu một cái, “Được rồi mà Trạch, đừng chán nản nữa. Đi, hôm nay hai đứa này cùng mày ra ngoài nhậu, không say không về!”

Lộ Trạch xoa xoa mũi, “Thôi đi, không muốn động đậy.”

Tôn Trác Vũ và Mao Hâm nhìn nhau một cái, Mao Hâm kéo tay Lộ Trạch nói: “Đi thôi nào Trạch, uống xong về phòng ngủ một giấc, chuyện gì rồi cũng qua thôi.”

Lộ Trạch nhìn xuống, nhìn cổ tay đang bị Mao Hâm giữ chặt, hỏi một câu, “Mày kéo tay tao làm gì?”

Mao Hâm ngẩn người, vô cùng thắc mắc nói: “Tại sao tao không được kéo tay mày?”

Lộ Trạch lại nhìn chằm chằm một lúc, hình như Hàn Tĩnh cũng hay kéo tay Khưu Ninh… Chết tiệt, đừng nghĩ về chuyện đó nữa!

Lộ Trạch rút tay ra, nằm xuống gối, “Không đi, không muốn uống rượu, bọn mày cứ kệ tao đi, tao ngủ thêm một giấc đã.”

Mao Hâm không rõ tại sao, “Vậy mày để vậy ngủ luôn hả? Không cởi quần áo ra hay sao?”

“Lười cởi.”

“Vậy tao giúp mày.”

Mao Hâm vừa nói vừa cởi quần áo của cậu, Lộ Trạch phản ứng kịch liệt, vung tay ra hỏi: “Mày làm cái gì vậy!”

Mao Hâm và cậu nhìn nhau một lúc, cậu ta lập tức nhảy xuống giường. Lộ Trạch thở dài nói: “Xin lỗi Mao Mao, tao không cố ý…”

Mao Hâm gật đầu, “Tao biết, do tâm trạng mày không tốt.”

“Ừm, bọn mày đừng để ý tao nữa, làm gì thì làm đi.”

Tôn Trác Vũ vỗ vai Mao Hâm một cái, nói với Lộ Trạch: “Vậy bọn tao đi ăn tối đây, sẵn mua chút gì cho mày.”

Lộ Trạch nhắm mắt, “Thôi không cần đâu.”

Sau khi bước ra cửa, Mao Hâm vô cùng nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là anh Trạch gặp chuyện gì vậy? Vừa không thể kéo tay vừa không thể cởi quần áo…”

Tôn Trác Vũ trầm tư một hồi lâu, đưa ra một kết luận vô cùng đau buồn, “Có thể hôm nay nó muốn tiến thêm một bước với Hàn Tĩnh, nhưng lại đột nhiên phát hiện…”

“Phát hiện gì vậy?” Mao Hâm truy hỏi.

“Phát hiện bản thân không được.”