Say Đắm - Vô Thanh

Chương 9: Phiền Muộn




Thời tiết tháng mười lúc thì oi bức, lúc thì mát mẻ. Bài kiểm tra định kỳ hàng tháng cũng ngày một gần, những cơn mưa rào mang theo hơi thở đầu thu, lửa nóng mùa hè “lưu luyến mỗi bước chân” cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng rời đi.

Nói đến kiểm tra là Thẩm Vân Hề lại phiền muộn.

Trong kỳ thi tháng đầu tiên, trùng hợp ngồi bên trái Thẩm Vân Hề chính là nam sinh tóc mái bằng từng buông lời bỡn cợt cô.

Tên cậu ta là Phương Lý — cái tên này được Thẩm Vân Hề nhớ một cách thụ động. Phương Lý là người cực kỳ ồn ào, hơn nữa cậu ta còn cố tình nhằm vào cô.

Trước lúc kiểm tra thì dùng ngôn từ quấy rầy Thẩm Vân Hề, trong lúc kiểm tra thì ánh mắt luôn luôn dính chặt vào người cô. Ngay cả khi kiểm tra xong, mồm miệng cậu ra cũng không hề nhàn rỗi.

Thẩm Vân Hề cảm thấy vô cùng phiền phức, rắc rối.

Thật ra cô biết rõ Phương Lý tiếp cận cô không phải vì bài thi, đơn giản chỉ là có hứng thú với cô, không trêu chọc thì thấy ngứa ngáy.

Lần trước cô thi ở lớp số 03, lần này sẽ không phân vào cùng một lớp đâu nhỉ?

Haizzzz…. Thẩm Vân Hề chỉ biết âm thầm cầu nguyện.

***

Hơi thở của mùa thu ngày càng rõ rệt, trời trong mây trắng, ánh mặt trời dìu dịu cùng cơn gió heo may, ngay cả con người cũng thấy vui vẻ thoải mái.

Tiết trời dễ chịu như này cực kỳ thích hợp để học thể dục.

Mùa hè khô nóng oi bức, đừng nói là vận động, chỉ mới nhúc nhích mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, lúc ấy mọi người chỉ ước được ngồi trong phòng học có điều hoà. Hiện tại thì ngược lại, ai nấy đều không nhịn được mà nhảy nhót tung tăng ở sân thể dục, ngồi trong lớp quá nhiều nên đây là lúc thích hợp để hoạt động gân cốt.

Thẩm Vân Hề cũng vậy.

Giờ thể dục, cả lớp chạy vài vòng quanh sân, sau đó thầy giáo cho hoạt động tự do. Đa số nam sinh sẽ chạy đi đánh bóng rổ, số còn lại thì đánh cầu lông. Thẩm Vân Hề cũng không ngoại lệ, cô tích cực tham gia hoạt động cùng mọi người trong lớp.

Ngoại trừ mấy nữ sinh tự mình luyện tập, mọi người sẽ chia làm hai tổ, mỗi tổ hai người để quyết đấu. Tổ nào thua thì ra ngoài để tổ khác vào, các tổ luân phiên tham gia, những tổ chưa đến lượt sẽ đứng bên cạnh quan sát.

Thẩm Vân Hề đứng xem mà ngứa ngáy tay chân. Cũng may mấy người đánh trước đều thuộc dạng non tay, vì vậy chẳng mấy chốc mà đến phiên Thẩm Vân Hề.

Kỹ thuật đánh cầu lông của Thẩm Vân Hề rất giỏi, đánh hai trận mà đối thủ thay đổi, còn tổ của cô vẫn ở lại sân.

Tất cả nữ sinh trong lớp đều kinh ngạc cảm thán — không ngờ cô bạn có vóc dáng nho nhỏ mà thực lực lại mạnh kinh người.

Mãi đến trận thứ ba, Diệp Trăn vào sân đánh bại Thẩm Vân Hề với thắng lợi cách nhau hai điểm, lúc này cô mới phải rời sân.

Trán Thẩm Vân Hề lấm tấm mồ hôi, cô đứng bên cạnh nghỉ ngơi và nhìn Hà Hủ thi đấu, một lúc sau mới rời sân thể dục để đi đến cửa hàng tiện lợi.

Hôm nay đánh rất đã tay, mỗi ngày chỉ toàn ngồi trên lớp nghe giảng, lâu rồi Thẩm Vân Hề không vận động nhiều như thế này, cô cảm giác cả người đều sảng khoái.



Thẩm Vân Hề vào cửa hàng mua khăn giấy và nước, cô vừa chọn xong thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc khiến người ta chán ghét.

“Thẩm Vân Hề, cậu cũng ở đây à? Chúng ta lại gặp nhau, đúng là duyên phận.” Phương Lý đứng chắn trước mặt Thẩm Vân Hề, trên mặt là nụ cười cợt nhả như thường lệ, ngay đến giọng điệu cũng không khác nhau là mấy.

Thẩm Vân Hề liếc mắt nhìn người đối diện, cô mím môi rồi đi vòng qua người cậu ta.

Phương Lý cũng không thèm để ý, cậu ta vẫn tiếp tục bám theo: “Cậu mua nước à? Đúng lúc tôi cũng khát, cho tôi uống mấy ngụm được không?”

Thẩm Vân Hề nhìn thoáng qua bình nước trong tay, trong lòng âm thầm cười lạnh, cô hếch cằm lên nói: “Cậu không thấy bên kia có vòi nước sao? Muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Tôi muốn uống nước của cậu.” Thấy Thẩm Vân Hề mở miệng nói chuyện, Phương Lý càng hăng hái, cậu ta duỗi tay định lấy chai nước trong tay cô.

Thẩm Vân Hề nhanh chóng né người, Phương Lý lại vươn hai tay như muốn ôm trọn cả người Thẩm Vân Hề.

Nhưng Thẩm Vân Hề lại nhanh hơn, tuy nhiên cô vẫn bị cậu ta chạm vào mu bàn tay và sượt nhẹ qua phần eo.

Trong lòng cô biết rõ người này thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng cử chỉ hôm nay của cậu ta cực kỳ quá đáng. Cảm giác chán ghét tột độ dâng lên khiến cô tức giận muốn mắng người.

“Phương Lý, mày ở đây làm gì? Chết tiệt, vẫn còn thời gian mà ghẹo gái… Chạy nhanh lên, bọn Thành Ngự lại sắp thắng rồi kìa!”

Một nam sinh chạy tới khoác vai Phương Lý, cậu ta vừa lải nhải vừa lôi Phương Lý rời đi.

Thẩm Vân Hề buồn bực thở mạnh một hơi.

Cuối cùng cũng đi.

Thẩm Vân Hề lấy điện thoại ra xem giờ, còn 20 phút nữa là tan học, hôm nay vận động đủ rồi nên cô tính toán trở về phòng học.

Đi ngang qua sân bóng rổ, một đám nam sinh cùng nhau giành giật một quả bóng, chơi vô cùng vui vẻ.

Nhớ đến lời nói của nam sinh kia, Thẩm Vân Hề không khỏi nhìn nhìn về hướng sân bóng. Đúng lúc nhìn thấy Thành Ngự đang ngửa đầu uống nước bên ngoài sân, cậu uống hết một chai, sau đó quay sang nói gì đó với Trần Tư Duy.

Dưới ánh mặt trời, thân hình cao lớn của nam sinh trở nên vô cùng bắt mắt, ngay cả những giọt mồ hôi cũng toả sáng rực rỡ trước sự phản chiếu của ánh sáng, cả người cậu tràn đầy sức sống của thanh xuân.

Thẩm Vân Hề đang yên lặng đứng nhìn thì nghe thấy trong sân có người gọi cậu ta.

“Thành Ngự, tôi vừa vào thì cậu ra sân, đừng nói là cậu sợ tôi đấy chứ?”

Lại là giọng nói khiến người ta phản cảm, Thẩm Vân Hề lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Cậu đánh chán chết đi được, đấu với cậu không thú vị, chỉ được cái miệng giỏi khoác lác mà thôi.” Thành Ngự cười nhạo một tiếng, biểu tình trên khuôn mặt thì thờ ơ, “Có Hạng Cần đánh với cậu là đủ rồi.”

“Đúng vậy!” Hạng Cần đứng trong sân cũng hùa theo, tiếng cười của cậu vừa vang dội lại sang sảng, “Phương Lý, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình. Ngay đến tôi còn không thắng được, vậy mà cậu còn muốn đánh với Thành Ngự?”



“Nào nào nào, chúng ta cùng nhau dọn sạch sân để Hạng Cần đè bẹp Phương Lý…”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Lời nói bị bóp méo, trong sân vang lên tiếng cười to cùng lời thô tục.

Thẩm Vân Hề rời đi với khuôn mặt không cảm xúc, tâm tình cô xuống dốc không phanh, ngực nhoi nhói đau, cảm giác buồn bực đến phát hoảng.

Vài ngày liên tiếp, Thẩm Vân Hề đều rầu rĩ không vui, tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thường, người ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác lạ, chỉ cảm thấy ít nói hơn một chút mà thôi.

Mai là ngày nghỉ nên tối nay không có tiết tự học. Chạng vạng tối, mẹ Thành ở trong bếp nấu cơm, Thẩm Vân Hề vào hộ rửa rau.

Thẩm Vân Hề thường xuyên ở phòng bếp làm trợ thủ, mới đầu mẹ Thành không cho, nhưng vì Thẩm Vân Hề năn nỉ ỉ ôi nên bà đành chiều theo ý cô, để cô vào bếp phụ giúp.

Tuy ăn nhờ ở đậu nhưng mẹ Thành lại coi cô như con gái ruột. Thẩm Vân Hề luôn ghi tạc trong lòng, tạm thời cô chỉ có thể dùng hành động nhỏ bé như này để đáp lại sự chăm sóc của mẹ Thành.

Vì chồng đi công tác thời gian dài, mẹ Thành rất vui khi Thẩm Vân Hề đến đây ở, có người bầu bạn tâm sự nên trong nhà không hề quạnh quẽ. Huống chi Thẩm Vân Hề vừa ngoan vừa lễ phép, còn thường xuyên quan tâm, chủ động giúp đỡ bà việc nhà. Cô gái nhỏ cần mẫn lại săn sóc như này khiến mẹ Thành vô cùng ấm áp.

Mẹ Thành thầm nghĩ trong lòng, so với con trai thì con gái vẫn tri kỷ hơn nhiều.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Vân Hề ngồi phòng khách xem TV, còn Thành Ngự lười biếng dựa người trên sô pha rồi cầm điện thoại chơi game.

Thành Ngự bật loa ngoài, tiếng nói ồn ào phát ra từ trò chơi, mỗi người tôi một câu cậu một câu, giọng ai cũng oang oang nhức cả đầu.

Có vài giọng nói rất quen tai, nghe vài lần là Thẩm Vân Hề nhận ra trong số đó có giọng của Hạng Cần, ngoài ra còn có cả giọng của Phương Lý.

Không thể trách Thẩm Vân Hề quá nhạy bén. Suốt mấy tháng qua, người xa lạ mà cô ngẫu nhiên gặp được nhiều nhất chính là Phương Lý.

Những người không muốn nhìn thấy thì lại luôn vô tình chạm mặt, những người không muốn tiếp xúc thì lại luôn mặt dày mày dạn xuất hiện trước mặt cô.

Thẩm Vân Hề cảm thấy như dẫm phải cứt chó, dẫm vào một cái là mùi thối theo về tận nhà.

Miệng Phương Lý toàn lời lẽ bẩn thỉu, đã thế ánh mắt còn dâm dê, chẳng khác gì ruồi bọ vo ve xung quanh cô, khiến cô vô cùng phản cảm.

Nhờ ơn Phương Lý ban tặng, hiện tại đừng nói là giọng nói, ngay cả bóng dáng cậu ta, Thẩm Vân Hề chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.

Khi nghe được giọng nói của Phương Lý truyền ra từ di động của Thành Ngự, nhất thời tâm tình Thẩm Vân Hề càng khó chịu.

Nhìn Thành Ngự có vẻ rất thân thiết với Phương Lý.

Đúng là vật họp theo loài!

Trong đầu Thẩm Vân Hề hiện lên mấy chữ này, cô lập tức ấn tắt TV, sau đó đi về phòng mà không nói một lời.