Sau khi ngẩn người, Thành Ngự vững vàng ôm lấy Thẩm Vân Hề, đôi mắt đen láy tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ.
“Sao Hề Hề lại xuống đây?”
Thẩm Vân Hề ngẩng đầu nhìn cậu, cô nghiêm túc nói: “Tớ muốn ở bên cậu.”
Cô không nỡ để Thành Ngự một mình rời đi, suy nghĩ phải đi ra ngoài thôi thúc cô càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng lý trí bị gục ngã, cô bèn tìm cách nói dối bố mẹ.
Thành Ngự nghe xong thì không nói gì, cánh tay đang ôm eo cô hơi siết chặt. Đôi mắt cậu sâu thẳm như đáy biển, ẩn chứa vô số gợn sóng ngầm.
Đêm hè, lòng bàn tay dính chặt da thịt bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thẩm Vân Hề không biết Thành Ngự muốn đi đâu, khi cậu đưa cô vào nhà nghỉ, Thẩm Vân Hề cũng không nói gì. Cô cực kỳ ngoan ngoan, cực kỳ yên lặng và vô cùng ỷ lại.
Sau khi quét thẻ vào phòng, Thành Ngự dắt Thẩm Vân Hề đến bên giường và để cô ngồi xuống, cậu bật điều hòa rồi bỏ lại bốn chữ “tớ đi tắm rửa”.
Thẩm Vân Hề đã tắm ở nhà từ sớm. Cô dựa người vào thành giường, tùy tiện liếc nhìn bài trí trong gian phòng. Khi nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cô vô thức nhìn về phía cửa nhà tắm.
Thẩm Vân Hề lập tức ngây người… Cánh cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ, người đứng ngoài có thể nhìn thấy hình ảnh mờ ảo bên trong.
Dù không rõ chi tiết nhưng thân hình cao lớn, gầy mà rắn chắc của Thành Ngự vẫn hiện lên trong đầu Thẩm Vân Hề.
Vai rộng và tròn, cơ bụng sáu múi, hai chân thẳng dài… cô đang hồi tưởng thì Thành Ngự mở cửa phòng tắm, biến hồi ức của cô thành sự thật trong nháy mắt.
Thẩm Vân Hề nhìn Thành Ngự bước từng bước đến gần rồi dừng lại ở mép giường, cô bèn ngồi quỳ trên giường, hai tay đặt lên thắt lưng trần trụi của thiếu niên, đôi môi cô dán lên lồng ngực cậu rồi tỉ mỉ chậm rãi di chuyển xuống dưới phần bụng.
Thân thể Thành Ngự bỗng nhiên cứng đờ, Thẩm Vân Hề vươn đầu lưỡi liếm lên chỗ lồi lõm trên cơ bụng rồi nhẹ nhàng phác họa hình dáng bắp thịt của thiếu niên.
Hô hấp của Thành Ngự trở nên nặng nề, cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng hừ nhẹ, cậu vội giữ gáy Thẩm Vân Hề để kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.
Thẩm Vân Hề ngước mắt nhìn, sự chân thành tiến thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thành Ngự.
Đây là một lời mời mọc, đồng thời cũng là một sự quyến rũ.
Đôi mắt thiếu nữ long lanh, đuôi mắt hơi xếch vô tình tạo ra sự mê hoặc chết người. Còn đôi mắt thiếu niên thì sâu thẳm, trầm tĩnh nhưng đầy rẫy nguy hiểm, giống như một con thú dữ sắp được thả ra khỏi lồng giam.
Thẩm Vân Hề chỉ lẳng lặng nhìn Thành Ngự, tay phải của cô luồn vào trong chiếc khăn tắm quấn quanh hông cậu rồi nắm lấy gậy thịt đang hơi cương cứng.
Tay cô đột nhiên tăng sức, ngay sau đó cô có thể cảm nhận được gậy thịt trong tay mình giật giật, sưng to hùng dũng.
Thẩm Vân Hề ngước mắt nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt cô là lồng ngực phập phồng. Còn ở phía dưới, tay cô đang cầm gậy thịt gân guốc và nhẹ nhàng chuyển động.
Khăn tắm rơi xuống đất.
Gương mặt Thẩm Vân Hề đã đỏ ửng, hai vú đầy đặn nhấp nhô lên xuống, gậy thịt trong tay vừa to vừa dài, màu đỏ thẫm trên thân gậy càng tôn lên vẻ mạnh mẽ nam tính đầy kiêu ngạo. Thẩm Vân Hề từ từ nhắm hai mắt, sau đó há miệng tới gần gậy thịt…
Nhận ra Thẩm Vân Hề định làm gì, máu toàn thân Thành Ngự đột nhiên tăng vọt, từng tế bào mạnh mẽ va đập vào nhau. Cậu lập tức đẩy cô nằm xuống giường, cả người đè lên cô với tư thế chiếm hữu tuyệt đối, hoàn toàn áp đảo thiếu nữ trên đệm giường.
Khi người con gái mình yêu dùng hành động này để lấy lòng mình thì không một người đàn ông nào lại không hưng phấn, không mất khống chế… Nhưng Thành Ngự lại không đành lòng làm như vậy!
Cậu điên cuồng hôn lên đôi môi mềm mại, vừa gặm cắn vừa liếm láp, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, sau đó thẳng tiến vào bên trong khoang miệng, mê luyến thưởng thức hương vị ngọt ngào của thiếu nữ. Tay Thành Ngự cũng không hề nhàn rỗi, cậu luồn tay phải vào trong váy Thẩm Vân Hề, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve dọc hai đùi rồi dừng lại ở giữa đũng quần, sau đó tay cậu móc vào mép quần lót và kéo mảnh vải kia ra.
Dưới nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt, Thẩm Vân Hề dần dần mất ý thức. Khi Thành Ngự dừng lại động tác trên môi, cô thở gấp gáp giống như con cá mắc cạn trên bờ được trở về với dòng nước, cánh môi mềm mại thì sưng đỏ chói mắt.
Váy của Thẩm Vân Hề vẫn còn ở trên người, khi cô nhận ra hai chân mình bị banh rộng thì Thành Ngự đã cúi người, vùi đầu vào giữa háng cô.
Nơi riêng tư bị đầu lưỡi ấm áp, mềm mại chạm vào, vì quá bất ngờ nên Thẩm Vân Hề “a” lên một tiếng. Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén khoái cảm, người hơi nhỏm dậy để đẩy đầu Thành Ngự ra xa. Nhưng hành động tiếp theo của cậu lại khiến cả người cô mềm nhũn, thân thể đổ rạp về giường.
“Không…đừng…. ư….”
Thành Ngự vùi đầu vào giữa háng người con gái, mái tóc đen lộn xộn hơi ẩm ướt, mấy lọn tóc lành lạnh chạm vào da thịt non mềm, còn hơi thở nóng rực thì phả vào vùng kín nhạy cảm của cô.
Thẩm Vân Hề cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có. Cô không nghĩ tới Thành Ngự có thể làm như vậy, cô cũng không ngờ còn có thể làm thế kia.
Môi lưỡi Thành Ngự giờ đang hôn lên nơi riêng tư mẫn cảm nhất của Thẩm Vân Hề.
“Thành… Ngự… ưm … a… dừng… dừng lại….” Xúc cảm mãnh liệt đánh vào thị giác khiến thân thể Thẩm Vân Hề kích thích đến cực điểm. Cô cảm thấy mình không thể tiếp nhận nổi, hơn nữa còn cực kỳ xấu hổ.
Thành Ngự giữ chân của người trên giường, đầu lưỡi ướt nóng của cậu mơn trớn miệng hoa, động tác dịu dàng như hôn môi người con gái. Cậu chậm rãi liếm láp lên từng nếp uốn của cánh hoa, chẳng mấy chốc mà hương vị dâm ố lan rộng khắp đầu lưỡi. Sau đó cậu đẩy đầu lưỡi tiến vào bên trong huyệt hoa đang run rẩy, điên cuồng khuấy động, hung hãn đào móc…
“Hu hu…. Thành Ngự… đừng…. không… ưm a….” Khoái cảm như thủy triều ập tới vừa nhanh chóng vừa dứt khoát, Thẩm Vân Hề cắn chặt lòng bàn tay, miệng nhỏ không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, đôi mắt hoa đào ngập nước vì động tác của Thành Ngự, tiếng rên rỉ ngâm nga càng lúc càng yêu kiều mềm mại, giọng nói nỉ non vừa giống từ chối lại vừa giống mời chào.
Thành Ngự ngẩng đầu nhìn người trên giường bị mình bắt nạt đến nỗi hai mắt đẫm lệ, hô hấp dồn dập. Cậu mỉm cười vươn lưỡi ra liếm môi, sau đó xấu xa hỏi: “Sướng phát khóc rồi sao?”
Đỏ ửng trên mặt Thẩm Vân Hề còn chưa tiêu tan đã bị câu hỏi của Thành Ngự làm cho càng đỏ hơn. Cô mím môi rồi khép chân lại, hai tay vội vàng kéo váy xuống che khuất nơi riêng tư.