Say Đắm - Vô Thanh

Chương 24: Khó Chịu




Thẩm Vân Hề gạt tay Thành Ngự ra khỏi mặt mình, cô đi đến mép giường để lấy áo khoác phủ lên người.

Làn da trần trụi được che kín khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, “Đánh nhau mà thôi.”

Thành Ngự đi đến trước mặt cô, “Ai đánh?”

Vẻ mặt cậu vừa nghiêm trọng vừa đau lòng khiến Thẩm Vân Hề nhất thời không quen.

Cô đi đến trước bàn trang điểm, thấy trong gương mái tóc mình hơi rối, cô bèn cầm lược chải mái tóc ngắn của mình, sau đó cố làm ra vẻ không sao cả, “Tớ là người từng học võ, cho dù có đánh nhau thì cũng không chịu thiệt thòi.”

Nhớ tới mấy nữ sinh kia, còn cả cái người được gọi là hoa khôi, tốc độ trên tay Thẩm Vân Hề dần dần chậm lại, cô bắt đầu trả lời vấn đề lúc trước của Thành Ngự.

“Tớ không biết mấy nữ sinh kia, nhưng bọn họ đều gọi một nữ sinh rất đẹp là hoa khôi… Với lại tớ thật sự không hiểu nổi nếu thích cậu thì sao không đi tìm cậu, việc gì phải kéo đàn kéo lũ ra oai trước mặt tớ? Tưởng tớ dễ bắt nạt chắc?!”

Thẩm Vân Hề đột nhiên tức giận, lúc bị đám người kia vây quanh, cô vẫn rất bình tĩnh, kể cả đánh nhau cũng chỉ cảm thấy không được thoải mái. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra là mình có tức giận, nhớ tới lời nói của mấy nữ sinh kia là trong lòng cô lại khó chịu, tuy nhiên cô biết những lời ấy không phải nguyên nhân chính làm cô tức giận.

Thẩm Vân Hề để cái lược xuống bàn, cô chuẩn bị lên giường, “Cậu về phòng đi, tớ muốn đi ngủ.”

Vẻ mặt Thẩm Vân Hề giống như bình thường, nhưng Thành Ngự vẫn nhận ra cô đang tức giận.

Cậu giữ chặt Thẩm Vân Hề rồi ôm cô vào lòng.

“Để Hề Hề phải ấm ức là lỗi của tớ.”

Khi mặt mình kề sát lồng ngực ấm áp, Thẩm Vân Hề bèn vươn tay đẩy người Thành Ngự, nhằm kéo dãn khoảng cách giữa hai người, “Năm người đánh không lại một người, tớ mới không ấm ức đâu! Nếu cậu mà nhìn thấy hoa khôi của mình bị tớ đẩy ngã, có khi cậu sẽ cực kỳ đau lòng và còn cảm thấy tớ rất bạo lực cho mà xem…”



Thành Ngự buông Thẩm Vân Hề ra. Dù bản thân không muốn Thành Ngự ôm, nhưng thấy cậu nghe xong liền lập tức buông tay thì Thẩm Vân Hề tủi thân đến nỗi sống mũi cay cay.

Cô đang định lên giường vùi mình vào trong chăn nhưng thân thể lại bị thiếu niên giam cầm trong vòng tay. Thành Ngự cúi đầu cắn nhẹ lên môi Thẩm Vân Hề như muốn trừng phạt, “Nói bậy bạ gì vậy.”

Thẩm Vân Hề mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thật ra cô cũng không định nói gì, cô chỉ đang phản bác theo bản năng, hoặc là thể hiện sự bất mãn của mình mà thôi.

Thành Ngự nhanh chóng nắm ngay cơ hội này, cậu lập tức hôn lên đôi môi đang hé mở của người con gái. Mới hôn có một lát mà đầu óc Thẩm Vân Hề đã trống rỗng, cơn tức giận vô hình dường như bị xóa sạch.

Thành Ngự buông cánh môi Thẩm Vân Hề ra, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, trán cậu tì lên trán cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt ướt mơ màng của thiếu nữ.

“Nếu Hề Hề không biết thì bây giờ tớ sẽ nói — Tớ chỉ đau lòng một mình Hề Hề.”

“Những người khác không liên quan gì đến tớ.” Thành Ngự cầm tay Thẩm Vân Hề đặt lên ngực mình, hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên mặt cô, “Hoa khôi không phải của tớ, Thẩm Vân Hề mới là của tớ.”

Người này rõ ràng học dốt văn, vậy mà miệng lưỡi lại ngọt như đổ mật. Nội tâm Thẩm Vân Hề rối bời, nhất thời không biết phải làm sao.

Thấy người trong lòng có vẻ đã hết giận, Thành Ngự bèn ôm cô ngồi xuống giường và để cô ngồi trên đùi mình, sau đó dụ dỗ cô kể chuyện: “Cậu nói cho tớ biết tối nay đã xảy ra chuyện gì?”

Thật ra Thẩm Vân Hề không yếu đuối như vậy, vết cào trên mặt không phải vết thương gì lớn, cô cũng không để trong lòng.

Trước kia học taekwondo, thương tích trên người cô còn nghiêm trọng hơn nhiều, vết cào này quá là bình thường.

Chẳng qua tính chất sự việc khác biệt, nên trong lòng cô khó tránh khỏi không được thoải mái.

Nhưng dù gì cũng đã xả giận xong, Thẩm Vân Hề bèn kể lại mọi chuyện diễn ra ở nhà vệ sinh cho Thành Ngự nghe.