Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Say Đắm - Seven Liễu

Chương 83




Khi ba người về tới nhà thì Từ Tinh Tinh cũng đã chờ từ lâu. Không đợi dùng dấu vân tay để mở cửa, cửa nhà đã mở từ bên trong, Từ Tinh Tinh mỉm cười nghênh đón ba người, “Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng tới rồi.”

Lương Tiêu vội vàng cười gật gật đầu, “Cháu chào dì.”

“Được được rồi, nào, đưa đồ cho dì cầm cho.” Từ Tinh Tinh đưa tay ra đón.

Lương Tiêu né tránh, “Đừng, nặng lắm ạ…”

Lộ Tĩnh Lãng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Từ Tinh Tinh, “Không cần tới em đâu.”

“Sao anh không cầm giúp hai đứa nó một chút.” Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói.

Lộ Tĩnh Lãng tỏ ra vô cùng oan uổng, “Cũng không có nhiều đồ lắm mà, nó cũng có phải tìm bạn gái đâu…”

Từ Tinh Tinh vội vàng vỗ ông một chút, lúc này Lương Tiêu mới đưa hoa cho bà, “Dì, đây là hoa tặng dì, vừa rồi đi dạo siêu thị thì nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp ạ.”

Từ Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Là Tulip sao, thật là đẹp, cám ơn Tiêu Tiêu.”

Mặt Lương Tiêu ửng đỏ, mặc dù đã quen bị Lộ Trạch gọi vậy rồi nhưng khi nghe người lớn gọi vẫn có cảm giác không giống nhau.

Lộ Trạch đứng phía sau cười nói: “Đừng đứng ở cửa nữa, bị bất động rồi sao “

“Mau vào đi.” Từ Tinh Tinh nói.

Lộ Tĩnh Lãng quay về phòng ngủ thay quần áo rồi vào bếp nấu cơm tối, Lộ Trạch với Lương Tiêu ở phòng khách nói chuyện với Từ Tinh Tinh.

Lúc trước Lương Tiêu đi tiếp khách cũng có đến nhà gặp ba mẹ khách hàng, hầu như các gia đình khi nói chuyện đều nhắc tới tuổi tác công việc rồi hoàn cảnh gia đình nhưng Từ Tinh Tinh lại không hề nhắc tới một chữ.

Bà vừa cầm bó hoa đến bên bình hoa vừa nói: “Bình hoa này hình như hơi to, có một cái bình nhỏ xinh xinh lại không thấy đâu.”

Trong nháy mắt Lương Tiêu nhớ tới chiếc bình hoa Lộ Trạch trộm trong nhà mang tới cho anh. Anh liếc mắt nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng đã nhớ lại, cậu vội vàng nói: “A…cái bình hoa đó…con dùng.”

Từ Tinh Tinh kỳ quái nói: “Con dùng bình hoa làm gì?”

Lộ Trạch ậm ừ nói, “Con dùng để… tặng bạn trai.”

Từ Tinh Tinh ngẩn người, Lương Tiêu cũng kinh ngạc, không ngờ Lộ Trạch lại trực tiếp thừa nhận như vậy.

“Cái kia… Dì, ngày mai cháu sẽ mang bình hoa trả lại cho dì…”

Từ Tinh Tinh “Xì” một tiếng bật cười, “Tiểu Trạch tặng cho cháu chính là dì tặng cho cháu, trả gì chứ, nếu thích thì cháu cứ lấy thêm mấy cái đi.”

“Không cần không cần đâu ạ.” Lương Tiêu liên thanh nói.

Từ Tinh Tinh ngồi xuống đối diện hai người họ, vô cùng điềm đạm nói: “Tiêu Tiêu, cháu đừng khẩn trương. Hôm nay chúng ta chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi, cháu cứ căng thẳng như vậy là lần sau dì không dám mời cháu tới nữa đâu đó nha.”

Lương Tiêu cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, “Cháu khẩn trương rõ ràng như vậy sao…”

Lộ Trạch vỗ vỗ đầu gối anh, “Rõ ràng lắm anh Tiêu à, tốt xấu gì anh cũng là quản lý Lương gặp qua bao cảnh tượng hoành tránh mà, cứ thả lỏng đi.”

“Được.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch vuốt vuốt lưng Lương Tiêu ngay trước mặt Từ Tinh Tinh, Lương Tiêu kinh ngạc nhìn về phía cậu, Lộ Trạch nói: “Hạ eo xuống, ngồi thẳng vậy làm gì, không sợ mỏi à.”

Lương Tiêu nhẹ nhàng thở ra, ngồi thả lỏng hơn, lưng tựa vào sô pha.

“Chúng ta ăn hoa quả trước đi,” Từ Tinh Tinh nói, “Tiêu Tiêu muốn ăn cái gì?”

“A, cháu ăn gì cũng được.” Lương Tiêu nói.

“Mẹ ngồi đi, ” Lộ Trạch nói với Từ Tinh Tinh, “Con đi gọt cho.”

Cậu vỗ vỗ lên đùi Lương Tiêu rồi đứng dậy đi, Lương Tiêu lại trở nên có hơi căng thẳng. Anh ngồi thẳng lên, hắng giọng một tiếng nói: “Dì ạ, có chuyện này cháu muốn nói với dì.”

Từ Tinh Tinh lập tức nghiêm túc nhìn anh, làm ra dáng vẻ lắng nghe, “Được, cháu nói đi.”

“Lúc trước lần gặp dì ở triển lãm, bên cạnh cháu có… bạn gái. Cháu không biết Lộ Trạch nói như thế nào với dì, thật ra người đó không phải bạn gái cháu, mà là khách hàng của cháu.”

Từ Tinh Tinh vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ bà cho rằng con trai bà thích người ta trong khi người ta có bạn gái, cho nên khi Lương Tiêu thất tình Lộ Trạch mới nắm cơ hội rủ Lương Tiêu đi chơi để phát triển tình cảm, không ngờ từ đầu bà đã suy đoán sai.

Xem biểu tình của Từ Tinh Tinh, Lương Tiêu liền biết Lộ Trạch cũng nói tình huống lúc trước của anh cho người nhà biết.

Anh không đợi Từ Tinh Tinh tra hỏi đã chủ động giải thích nói: “Lúc trước nhà cháu có thiếu nợ một ít tiền, cũng không phải con số nhỏ với nhà cháu, nên cháu đã làm một công việc, đó là… giả làm bạn trai của người khác.”

Lương Tiêu nói tất cả mọi việc cho Từ Tinh Tinh biết, từ việc anh với Lộ Trạch quen nhau thế nào, làm thế nào lại ở bên nhau.

Lộ Trạch vẫn không hiểu vì sao anh lại căng thẳng như vậy. Thật ra việc làm anh căng thẳng không hoàn toàn là gặp ba mẹ cậu mà việc anh sẽ nói tất cả quá khứ của mình cho ba mẹ cậu biết.

Nhưng anh vẫn hơi sợ, cho nên không dám nói với Lộ Tĩnh Lãng, mà là lựa chọn nói với Từ Tinh Tinh có tấm lòng lương thiện.

Nhưng Lương Tiêu lại không ngờ Từ Tinh Tinh lại dễ mềm lòng như vậy, anh vô cùng bối rối nói: “Dì, dì đừng khóc mà…”

Lộ Trạch bưng đĩa hoa quả ra đã thấy bạn trai cậu tay chân luống cuống nhìn cậu, cậu quay sang nhìn Từ Tinh Tinh đã thấy hốc mắt bà ửng đỏ.

“Đậu má…” Lộ Trạch vội vàng đặt đĩa hoa quả xuống, theo bản năng quay đầu vào phòng bếp nhìn nhìn Lộ Tĩnh Lãng, may là ông đang đưa lưng về phía này để thái đồ ăn.

Cậu hạ giọng nói: “Làm sao vậy làm sao vậy? Mẹ, mẹ khóc gì vậy? Trong lúc con đi hai người nói gì vậy?”

Từ Tinh Tinh lấy khăn tay lau nước mắt, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, “Sao con không nói chuyện của con với Tiêu Tiêu cho mẹ biết chứ…”

“Chuyện gì ạ?” Lộ Trạch không hiểu ra sao, “Ai u mẹ yêu của con à, người đẹp Từ à, bà chủ Từ, mẹ mau nín khóc đi mà, để chồng mẹ thấy là hôm nay chúng ta không được ăn tối đâu đó.”

Từ Tinh Tinh cười cười, “Không sao, chỉ là mẹ đau lòng cho Tiêu Tiêu thôi.”

Lộ Trạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu làm sao vậy?”

Cậu lại bước nhanh đến bên cạnh Lương Tiêu, nhìn kỹ một chút, “Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Không sao không sao, ” Lương Tiêu thấp giọng giải thích nói, “Vừa rồi anh có giải thích về công việc trước kia của anh, cả việc chúng ta quen nhau thế nào, sau đó dì đã…”

Lộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, “Làm em sợ muốn chết, em tưởng làm sao cơ, đều là chuyện trước kia rồi, còn nhắc đến làm gì nữa.”

“Phải nói cho rõ ràng,” Thái độ của Lương Tiêu rất nghiêm túc, “Dù sao dì cũng đã gặp qua…”

Anh dừng một chút, Lộ Trạch lại tiếp lời anh, “Tiểu Cẩn đúng không?”

Lương Tiêu sửng sốt, không ngờ Lộ Trạch lại nhớ rõ tên Tiểu Cẩn.

Lộ Trạch chẹp miệng, khoanh hai tay lại nói: “Em còn nhớ cô ấy cũng khá xinh đẹp đó, còn kéo tay anh, thân mật lắm…”

Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Làm gì đấy Tiểu Trạch, lúc đó con còn chưa ở bên Tiêu Tiêu đâu.”

“Vãi,” Lộ Trạch khó tin nhìn về phía Từ Tinh Tinh, lại nhìn nhìn Lương Tiêu, “Anh được đó nha Tiêu Tiêu, lại còn mẹ con trìu mến nữa chứ.”

“Đó là… ngoài ý muốn.”

Lương Tiêu cũng không ngờ khi anh nói hết mọi việc ra thì Từ Tinh Tinh lại càng thích anh hơn. Nhưng thật ra anh nên nghĩ tới, Lộ Trạch lương thiện giống Từ Tinh Tinh vậy.

“Mẹ đi rửa mặt đã,” Từ Tinh Tinh cười nói, “Không lát nữa ba con phát hiện mẹ lại phải giải thích.”

“Đúng đúng đúng,” Lộ Trạch vội vàng nói, “Mẹ đi nhanh đi.”

Từ Tinh Tinh vừa đi, Lộ Trạch vội vàng tiến đến bên tai Lương Tiêu, “Anh căng thẳng như vậy là vì muốn nói chuyện này với mẹ em sao?”

Lương Tiêu “ừm” một tiếng.

“Nói ra trong lòng thoải mái hơn chưa?”

“Thoải mái hơn rồi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch thở dài, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thật sự không biết nói cái gì cho phải.

Sau một lúc lâu, cậu kéo anh cúi người xuống, hôn lên mặt anh một cái, nói mấy câu sến sẩm: “Hai ta ở bên nhau cũng chưa lâu lắm, nhưng sao em lại yêu anh đến vậy chứ.”

Lương Tiêu nhìn cậu cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau khi yêu nhau lâu rồi thì có thể nào không yêu như vậy nữa không?”

“Em cảm thấy không thể nào.” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.

“Chỉ cảm thấy thôi sao?” Lương Tiêu không hài lòng hỏi lại.

Lộ Trạch cười niết chặt mặt anh: “Chắc chắn sẽ không.”

Mặc dù lúc trước là Lộ Trạch theo đuổi Lương Tiêu nhưng từ sau khi bên nhau, Lương Tiêu đều vô cùng kiên định vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu.

Anh chưa bao giờ đưa ra giả thiết sẽ chia tay, cũng không giả thiết không thích không yêu nữa thì sẽ thế nào. Ngược lại anh sẽ thêm nỗ lực vì tương lai của hai người, sẽ đưa Lộ Trạch về nhà, là người đầu tiên mở miệng nói với Lộ Trạch “anh yêu em”, lần đầu tiên đến nhà cậu anh cũng giải thích rõ quá khứ của mình của ba mẹ cậu biết.

Bởi vì điều kiện giả thiết của Lương Tiêu từ trước tới nay, đều là anh với cậu mãi mãi ở bên nhau.



Bữa cơm này coi như vui vẻ hòa thuận, Từ Tinh Tinh với Lộ Tĩnh Lãng cũng không cố ý hỏi chuyện bọn họ, Lương Tiêu cảm giác so với là bạn trai của Lộ Trạch, anh giống bạn đến nhà Lộ Trạch làm khách hơn.

Ăn đến một nửa thì Lộ Tĩnh Lãng đột nhiên nói: “Chúng ta uống chút không? Tửu lượng của Tiểu Lương được chứ?”

Lộ Trạch chưa cho Lương Tiêu cơ hội để nói, giành nói trước: “Bia đi, còn cái khác thì không được.”

Lộ Tĩnh Lãng đứng lên búng tay một cái, “Vậy bia.”

Lương Tiêu cười cười, cuối cùng anh cũng biết vì sao Lộ Trạch thích búng tay như vậy rồi.

Từ Tinh Tinh lại cầm một bộ cốc nhỏ tới, Lộ Tĩnh Lãng rót đầy cho từng người, “Nào, trước khi cạn ly, ai nói gì đi.”

Từ Tinh Tinh nhìn về phía Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu nói đi.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, được yêu mà sợ nói, “Cháu nói sao? Vậy… Hôm nay gặp được chú với dì, cháu vô cùng vui vẻ, cùng rất cảm ơn hai người.”

Lộ Tĩnh Lãng cười sang sảng, “Tiểu Lương, chú nghe Lộ Trạch nói cháu là làm quản lý, miệng không nên vụng như thế chứ.”

Từ Tinh Tinh trừng mắt Lộ Tĩnh Lãng một cái, “Vụng cái gì mà vụng, Tiêu Tiêu là chân thành.”

“Vụng là là thật, nhưng chân thành cũng là thật,” Lương Tiêu nghiêm túc nói, “Cháu rất cảm ơn chú với dì có thể hiểu được tình cảm của chúng cháu, ngoại trừ cảm ơn… cháu cũng thật sự không biết nên nói gì nữa.”

“Không cần cảm ơn chúng ta,” Lộ Tĩnh Lãng trầm giọng nói, “Đứa nhỏ Lộ Trạch này, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện đều là tự nó quyết định, chú dì làm ba mẹ nhưng chưa từng nhúng tay vào chuyện riêng của nó, sau này cũng sẽ không.”

Ông dừng một lát, “Nhưng hôm nay, chú vẫn muốn can thiệp một chút, Lộ Trạch.”

“Dạ,” Lộ Trạch lên tiếng, “Sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy.”

Lộ Tĩnh Lãng nhìn cậu, “Nếu con đường này là tự con lựa chọn, còn rất nghiêm túc như vậy thì con phải đi cho tốt, phải dùng cả tấm lòng của mình để hoàn thành, mặc kệ về sau đi được tới đâu, khi quay đầu lại cũng không được hối hận.”

Lộ Tĩnh Lãng lại nhìn về phía Lương Tiêu, “Lương Tiêu, cháu cũng vậy.”

“Vâng.” Hai người cùng nhau trịnh trọng đáp.

Không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hơn hẳn, Lộ Tĩnh Lãng còn hỏi Lương Tiêu làm ở quán bar nào, sau này muốn đưa bạn đến đó uống rượu.

Lương Tiêu nói địa chỉ của quán bar, “Đến lúc đó chú muốn đến thì cứ trực tiếp tìm cháu là đươc rồi.”

“Ông chủ quán bar của anh ấy siêu nhiều tiền, ” Lộ Trạch nói, “Cả quán bar đều là hội viên đó, mở có thẻ vip mới được.”

Lộ Tĩnh Lãng chẹp miệng, “Khinh thường ba à, tiền làm thẻ vip ba cũng có đấy.”

“Chú không cần thẻ đâu ạ,” Lương Tiêu vội vàng nói, “Cháu có thẻ nhân viên, chú đến trực tiếp dùng của cháu là được rồi ạ.”

Lúc này Lộ Tĩnh Lãng cũng suy nghĩ, “Có phải giá ở quán bar các cháu cao lắm không?”

“Vâng…” Lương Tiêu nói.

“Vậy quên đi,” Lộ Tĩnh Lãng lập tức nói, “Vẫn là dùng thẻ của cháu vậy.”

Lộ Trạch cười sặc sụa: “Lão Lộ, uy nghiêm của ba đâu rồi, vừa rồi ba còn bảo tiền làm thẻ ba cũng có còn gì.”

“Mẹ con vẫn còn ở đây, ba muốn mặt mũi gì chứ, không có.” Lộ Tĩnh Lãng nói.

“Em cũng chưa nói không cho anh làm mà.” Từ Tinh Tinh cười nói.

“Em không biết,” Lộ Tĩnh Lãng hạ giọng, “Anh chỉ cảm giác quán bar này chỉ dành cho mấy kẻ có tiền thôi, một mình ở một phòng riêng, cả đêm tiêu hơn mười mấy vạn.”

“A? Đắt vậy sao.” Từ Tinh Tinh chấn kinh rồi một chút, “Tiêu Tiêu thật là lợi hại nha, lại có thể làm quản lý ở một quán bar cao cấp như vậy.”

“Là ông chủ lợi hại ạ,” Lương Tiêu khách sáo nói, “Cháu chỉ là người làm công thôi.”

“Ở nhà của em không cần khiêm tốn,” Lộ Trạch gắp rau cho Lương Tiêu, “Nhìn thấy không, nhà bếp năm sao làm đó, nhà của em không có hai từ khiêm tốn, bình thường đều cổ vũ cho nhau.”

Lương Tiêu nở nụ cười, anh lại nói lại: “Đúng, đúng là làm quản lý quán bar rất cao cấp, được chưa nào?”

“Được rồi, thưởng cho một miếng sườn nè.”



Cơm nước xong xuôi mọi người lại đi ra phòng khách tán gẫu tiếp, vừa chơi đấu địa chủ vừa uống rượu.

Lộ Tĩnh Lãng cau mày nói: “Cái bài gì đây chứ.”

Lộ Trạch chỉ đứng xem, đứng sau sô pha nhìn bài của Lương Tiêu rồi nói: “Ba lại sắp thua rồi.”

Lương Tiêu cũng bất đắc dĩ, bài tốt quá mà, anh đã thắng liên tục ba ván, muốn thua cũng không thua được.

Lộ Tĩnh Lãng ra đôi năm, Lộ Trạch thấy Lương Tiêu do dự nửa ngày, đành cười nói: “Nghĩ gì đó, không cần nhường ông ấy đâu.”

“Nhường thì ông ấy cũng không thắng được đâu, ” Từ Tinh Tinh nói, “Bài nát lắm.”

Lộ Tĩnh Lãng ngẩn người, “Sao em lại nhìn bài anh.”

Từ Tinh Tinh chớp mắt, “Không cẩn thận thấy được, anh cách xa em một chút đi.”

“Chậc, xem thì cứ xem đi, dù sao chúng ta cũng tuy hai mà một mà.”

“Làm gì làm gì vậy,” Lộ Trạch nói, “Không được thế nha.”

Sau khi Lộ Tĩnh Lãng bị thua hai lần liên tiếp, ông ném bài đi, “Không chơi không chơi, chơi nữa cũng vẫn thua, chú làm ảo thuật cho mấy đứa xem.”

Lương Tiêu lập tức cổ vũ, “Lúc trước cục… Lộ Trạch cũng hay làm ảo thuật cho cháu xem, em ấy nói đều học được từ chú đó.”

Lộ Tĩnh Lãng vừa xào bài vừa liếc nhìn anh, “Bình thường hai đứa đều gọi nhau buồn nôn như vậy hả.”

Lương Tiêu có chút xấu hổ, không lên tiếng.

Lộ Trạch ngồi xuống bên cạnh anh, “Còn không phải học được từ hai người sao, ai có thể sến sẩm qua được ba mẹ chứ.”

“Xí, mẹ con là phụ nữ, ba phải cưng chiều hơn, còn hai thằng nhóc ranh như…”

“Thằng nhóc thì sao chứ?” Lộ Trạch lập tức nói, “Thằng nhóc cũng phải cưng chiều, đúng không Tiêu Tiêu?”

Lương Tiêu nhìn nhìn Lộ Tĩnh Lãng cùng Từ Tinh Tinh, miễn cưỡn tiếp một câu, “Đúng vậy cục cưng…”

“Hai đứa…” Vẻ mặt Lộ Tĩnh Lãng vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu mới nói một câu, “Trâu bò.”

Lương Tiêu tự nhiên cảm thấy buồn cười, bạn trai anh đúng là thừa kế tất cả các đặc điểm hoàn mỹ của ba mẹ, ngay cả từ “trâu bò” kia cũng được di truyền.

“Nào, thằng nhóc, đừng cười nữa,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Lúc trước nó làm ảo thuật cho cháu chỉ là đồ trẻ con thôi, chọn một lá đi.”

Lương Tiêu chọn ra một lá bài, sau đó Lộ Tĩnh Lãng bắt đầu làm ảo thuật khiến anh không kịp chớp mắt.

Lương Tiêu nhìn hết sức chăm chú, khi Lộ Tĩnh Lãng lấy lá bài bị xé nát từ trong vỏ chai rượu ra một cách nguyên vẹn, Lương Tiêu vỗ tay, Lộ Trạch cùng Từ Tinh Tinh cũng rất cho ông mặt mũi cùng nhau vỗ tay.

“Chú thật sự… Quá lợi hại.” Lương Tiêu khen ông, “Có thể làm nhà ảo thuật rồi luôn.”

“Sao lại lén lút học chiêu mới vậy chứ.” Lộ Trạch nói.

“Cái gì gọi là lén lút học, ” Lộ Tĩnh Lãng cười sang sảng cực kỳ đắc ý, “Ba làm cho mẹ con xem mấy lần rồi.”

Lộ Trạch chậc chậc, tiến đến Lương Tiêu bên tai nói: “Không cho anh hâm mộ ông ấy, chờ em học xong cũng làm cho anh xem.”

Lương Tiêu cười cười, “Được.”

“Buổi tối hai đứa ở lại đây đi,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Cũng muộn rồi, lại còn uống rượu, không thể lái xe.”

“A… vậy con với anh Tiêu ở chung phòng.”

“Nếu không chẳng lẽ chung phòng với ba à?” Lộ Tĩnh Lãng nhìn hai người bọn họ, Từ Tinh Tinh ở bên cạnh cũng cười ra tiếng.

“Vãi…” Lộ Trạch cũng cười trong chốc lát, “Con chỉ nói vậy thôi, bọn con ở một phòng, bảo ba chuẩn bị tâm lý thôi.”

“Nói như vậy giống như lúc ba không nhìn thấy thì hai đứa sẽ không chung phòng đấy.”

Ở phòng khách chơi đến hơn mười giờ, Lộ Trạch đưa Lương Tiêu về phòng, vừa đóng cửa đã bị Lương Tiêu ôm từ phía sau.

Lộ Trạch nói: “Làm sao vậy? Uống nhiều sao? Không được nha.”

“Không…” Lương Tiêu thấp giọng cười cười, “Chỉ là anh rất vui.”

Lộ Trạch với Lương Tiêu đi đến bên giường, “Vậy có muốn làm chút chuyện vui hơn không?”

“Không được đâu… Anh sợ chú sẽ đuổi anh đi mất.”

Hai người cùng nhau nhào lên giường, Lộ Trạch cười một lúc, bỗng nhiên cảm thán nói: “May mắn thật đấy.”

“Hửm?” Lương Tiêu nằm trên người Lộ Trạch, lắng nghe tim cậu đập.

Lộ Trạch quay đầu, đặt cằm lên trán Lương Tiêu, “Có thể gặp được ba mẹ em, có thể gặp được anh, vô cùng may mắn, chắc không phải em đã dùng hết sự may mắn của mấy kiếp rồi đó chứ?”

Không đợi Lương Tiêu trả lời, Lộ Trạch đã hôn anh một cái nói: “Cũng không sao, dùng hết thì dùng hết, có đời này như vậy là đủ rồi.”