Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Say Đắm - Seven Liễu

Chương 71




Quán bar của Giang Hoành định khai trương trước thời hạn. Mặc dù lúc trước đã nói tháng Chín Lương Tiêu đi làm cũng được, nhưng anh nợ Giang Hoành một ân tình lớn như vậy, nên việc anh ta bảo anh làm sớm vài ngày thì về tình về lý anh cũng đều không nên từ chối.

Lộ Trạch biết Lương Tiêu đang không muốn chấp nhận thực tế việc phải đi làm sớm. Dù sao hai người vẫn là cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm, hơn nữa lại dính với nhau cả một mùa hè như vậy.

Cho nên buổi tối hai người lăn qua lăn lại có chút hung ác. Từ trước tới giờ Lộ Trạch không biết chiếc giường này trong phòng ngủ của mình lại có thể phát ra tiếng động to như vậy.

Cậu vỗ vỗ lên giường, giọng có chút khàn khàn nói: “Chiếc giường này em đã nằm hơn mười năm rồi, có phải nó sắp hỏng rồi không nhỉ?”

Lương Tiêu cười rồi hôn lên chóp mũi dính mồ hôi của cậu, “Cảm giác vẫn còn khá chắc, ngủ thêm mười năm nữa hẳn là không có vấn đề gì đâu.”

“Nếu chúng ta không giày vò nó thì ngủ thêm hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì,” Lộ Trạch nói, “Chủ yếu do chúng ta làm mạnh quá, vừa nãy nghe tiếng em chỉ sợ nó sập thôi.”

Lương Tiêu gác cằm trên vai cậu cười một hồi, “Yên tâm, không sập được đâu, ngày mai anh đi rồi.”

“Cái giường ở phòng ngủ của anh không phải loại giường tốt nhỉ?” Lộ Trạch im lặng một lúc đột nhiên hỏi.

“…Không phải, chỉ là giường bình thường thôi, cũng khá cũ rồi.” Lương Tiêu nói xong lại cười, “Chẳng qua nếu chúng ta không hành hạ nó như hôm nay thì chắc cũng sẽ không sập đâu.”

Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn Lương Tiêu, mắt Lương Tiêu bị đèn chiếu vào nên rất sáng, trong đáy mắt còn có ý cười.

Cậu nghiêng đầu qua hôn Lương Tiêu một cái rồi thấp giọng nói: “Em nhận ra điểm cười của anh thấp hơn rồi đó Tiêu Tiêu.”

Lương Tiêu sửng sốt, “Vậy sao?”

Lộ Trạch cười cười, xoa xoa mặt anh, cười tươi nói: “Đúng vậy, anh thích cười hơn so với lúc chúng ta vừa quen nhau.”



Buổi sáng ngày hôm sau Lương Tiêu đến quán bar. Tên quán bar mới này của Giang Hoành không dùng tên bài hát nữa, chỉ lấy một cái tên rất đơn giản là “Nhất”. Cách bài trí vừa choáng ngợp vừa sang trọng, nói chung nhìn vào vẫn rất trâu bò, rất phù hợp với tính cách thích làm gì thì làm của anh ta.

Quán bar vẫn chưa chính thức khai trương. Sau khi Lương Tiêu đến thì Giang Hoành bảo một người dẫn anh đi làm quen một chút, sau đó lại đi tham gia một hội nghị tập thể, làm quen với một số người, sau đó anh được đưa đến văn phòng riêng của mình.

Không đợi Lương Tiêu có cảm nhận gì, anh ta đã giới thiệu cho anh mấy người, tất cả đều là bạn bè phú nhị đại của Giang Hoành. Anh đi theo phía sau Giang Hoành, chưa được thay một bộ đồ đàng hoàng đã bị Giang Hoành kéo đi giới thiệu, còn nói anh là quản lý quán bar.

Đôi khi Lương Tiêu cũng bất đắc dĩ với sự tùy ý này của Giang Hoành, chỉ có thể kiên nhẫn chào hỏi lại.

Sau đó cứ liên tục mấy ngày như vậy, cuối cùng Lương Tiêu cũng đã quen với thân phận quản lý. Hôm nay anh vừa nhắn tin cho Lộ Trạch xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Hoành đang dẫn một nhóm người đi tới, vừa nhìn đã biết là một nhóm con nhà giàu cũng có quan hệ không tệ với anh ta.

Lương Tiêu nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi quần, sau đó chỉnh lại chiếc cà vạt anh vốn vẫn chưa quen đeo nó.

Có một người tóc dài tới vai chú ý tới Lương Tiêu, lấy khuỷu tay huých vào người Giang Hoành, “Đây là người quản lý anh nhắc đến đấy à?”

Giang Hoành dừng chân, sau đó cũng giới thiệu với người bên cạnh, “Đây là quản lí Lương, khi tôi không có ở đây mà có chuyện gì thì tới tìm cậu ta là được.”

Lương Tiêu gật gật đầu, “Lương Tiêu, các vị gọi tôi là Tiểu Lương là được.”

Giang Hoành chậc một tiếng, “Không cần khách khí với bọn họ đâu, ai uống nhiều quá thì phiền cậu để ý một chút.”

Hiện tại mới là buổi chiều, cho dù là quán bar đã khai trương nhưng vẫn chưa chính thức hoạt động, Lương Tiêu không biết bọn họ uống rượu gì nên chỉ nói “Được” sau đó dẫn bọn họ vào phòng riêng.

Sau đó chuyện phục vụ rượu cũng không cần anh nữa, mỗi phòng riêng đều có người phục vụ riêng. Lương Tiêu mới vừa lui ra ngoài, có một người giơ tay chặn cửa lại, Lương Tiêu vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Người nọ xua tay, là người đàn ông tóc dài ban nãy đứng lên, tự giới thiệu rồi đi thẳng vào vấn đề, “Quản lí Lương, tôi là Trương Khiếu, Khiếu trong nhất khẩu nhất khiếu.”

Tên nghe có hơi tục tằng, nhưng cả người Trương Khiếu tản ra hơi thở nghệ thuật. Hắn rất lịch sự có hơi khom lưng, vươn tay ra trước mặt Lương Tiêu.

Lương Tiêu cũng bắt tay lại, bình tĩnh nói: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?”

Trương Khiếu nở nụ cười, nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh, lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo ra, “Hút một điếu không?”

“Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá.” Lương Tiêu từ chối.

Ánh mắt Trương Khiếu giống như đang đánh giá Lương Tiêu, sau đó mới cười nói: “Giang Hoành tìm cậu ở đâu vậy, thật thú vị.”

Lương Tiêu không lên tiếng, lẳng lặng đứng im trước mặt hắn, rõ ràng là không muốn trả lời những vấn đề dư thừa này.

Trương Khiếu cất thuốc lá đi, lại đứng thẳng người, “Vậy tôi cũng không hút nữa, lát nữa trong phòng sẽ có mùi, tôi không muốn quay về nữa, cậu dẫn tôi đi dạo đi.”

Lương Tiêu không đồng ý, “Ngại quá ngài Trương, tôi còn có việc khác phải làm, tôi nhờ người khác dẫn ngài đi dạo được không?”

Trương Khiếu chậc một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh, “Tôi có thể nói không được sao?”

Lương Tiêu nhìn lại hắn, cười cười nói: “Có thể.”

Trương Khiếu nhếch miệng, “Vậy không được.”

“Được,” Lương Tiêu lập tức nói, “Vậy tôi đi hỏi ý kiến ông chủ một chút.”

“Này này,” Trương Khiếu ngăn anh lại, “Sao không nể mặt chút nào thế.”

Biểu tình trên mặt Lương Tiêu rất lãnh đạm, “Bởi vì tôi không phải là người độc thân, đưa ngài đi dạo cũng không phải công việc của tôi.”

Trương Khiếu nhìn chằm chằm anh một lát, gật đầu nói: “Được thôi, đúng là đáng tiếc. Vậy chờ lúc cậu độc thân thì tôi sẽ lại tìm cậu.”

Lương Tiêu không dây dưa với hắn nữa, trực tiếp xoay người đi.

Một lát sau, Giang Hoành đẩy cửa phòng riêng rồi đi vào. Trương Khiếu vừa mới châm một điếu thuốc.

Hắn nhìn Giang Hoành một chút rồi nói: “Lương Tiêu có bạn trai?”

Dường như Giang Hoành cũng đã biết hắn đã làm gì, hoàn toàn không ngạc nhiên, “Đúng vậy, tình cảm đang rất tốt, cậu bớt trêu chọc lại đi.”

Trương Khiếu kẹp điếu thuốc, “Tình cảm tốt còn đi làm ở mấy chỗ như này à?”

Giang Hoành liếc hắn một cái, “Quán bar này của tôi làm ăn chân chính, cậu ta cũng là quản lý chính thức, chỉ là quá đẹp trai thôi, cậu cho rằng ai cũng như cậu chắc?”

Trương Khiếu cười một tiếng, “Có phải anh cố ý tìm người như thế tới làm quản lý không?”

Giang Hoành lấy một điếu thuốc từ chỗ hắn, để lên miệng nhưng không châm, “Không được sao, đỡ phải quấy rầy với những người không đứng đắn như các cậu.”

Bị nói là người không đứng đắn nhưng Trương Khiếu cũng không tức giận, hắn chậc chậc vài tiếng, nhún nhún vai nói: “Xem cậu ta có thể kiên trì bao lâu.”



Lương Tiêu bắt đầu đi làm không bao lâu, Lộ Trạch cũng đã khai giảng. Thời khóa biểu học kỳ mới kín như bưng, mỗi ngày hai người chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nói được với nhau vài cậu.

Lộ Trạch ngồi ở căn tin gửi tin nhắn giọng nói cho Lương Tiêu: [ Tiêu Tiêu ~ vẫn đang bận sao?]

Mao Hâm ngồi đối diện xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, “Ê Trạch, mày đừng có buồn nôn như vậy được không?”

“Chắc là không được…” Lộ Trạch thừa dịp Lương Tiêu còn chưa nhắn lại, vùi đầu ăn nhanh, “Tao nhớ anh ấy muốn chết. Nếu không phải còn có mày ngồi đây, tao còn có thể buồn nôn hơn cơ.”

Một lát sau, điện thoại rung lên hai tiếng, Lộ Trạch vội vàng cầm lên xem xem.

Lương Tiêu: [Đang ăn cơm, có thể gọi không?]

Lộ Trạch vừa mới nhắn lại một câu “được”, giây tiếp theo Lương Tiêu đã gọi điện thẳng qua.

“Cục cưng,” Câu đầu tiên Lương Tiêu đã nói một câu rất sến súa, “Anh nhớ em quá.”

Lộ Trạch không để ý Mao Hâm đang tổn thương ở đối diện, lập tức đáp lại nói: “Em cũng nhớ anh em cũng nhớ anh. Căng tin ồn quá, anh đợi chút em đeo tai nghe.”

“Được.”

Lộ Trạch lấy tai nghe ra, Mao Hâm vội vàng nhét hai miếng thịt vào miệng rồi bưng bát đũa lên nói: “Tao ăn xong rồi, không quấy rầy hai người buồn nôn nữa đâu!”

Lộ Trạch cười cười, Lương Tiêu hỏi cậu, “Cười cái gì vậy?”

“Hiện tại chúng ta đã trở thành loại người yêu mà chó độc thân ghét nhất rồi đấy.” Lộ Trạch đeo tai nghe vào xong, “Trưa nay anh ăn gì vậy?”

“Giang Hoành mời ăn tôm hùm đất,” Lương Tiêu nói, “Em thì sao?”

“Mỳ da lạnh.” Lộ Trạch nói, “Lớp học hôm nay cách căn tin rõ xa, đi tới đây cũng nóng chết em luôn.”

“Anh cũng muốn ăn mỳ da lạnh.” Lương Tiêu cười nói.

“Chậc chậc chậc, ăn tôm hùm đất rồi còn muốn ăn mỳ da lạnh à. Nếu anh không thích ăn hai ta có thể đổi.”

“Đổi.” Lương Tiêu lập tức nói.

Hai người đồng thời im lặng một lúc, Lộ Trạch thở dài, “Anh Tiêu, đã ba ngày em không gặp anh rồi, không những không được gặp, là không được ôm, không được hôn luôn… Hôm nay anh vẫn bận đến khuya à?”

“Ừm, mới vừa khai trương nên có khá nhiều việc, lúc không có ai cũng rất bận…”

Lộ Trạch nghe được Lương Tiêu áy náy, khéo léo lảng sang chuyện khác, “Người làm công đều như vậy mà. Anh có bận tới đâu cũng phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả. Không phải anh nói hoa quả chỗ đó đều miễn phí à, anh nhớ ăn nhiều chút, chọn đồ đắt tiền mà ăn.”

Lương Tiêu cười, “Được, lát nữa anh sẽ đi lấy nguyên một hộp.”

Cơm nước xong Lộ Trạch đi ra khỏi căn tin, vừa đi vừa cầm điện thoại. Cậu vẫn chưa ngắt điện thoại với Lương Tiêu, đang nghe anh nói chuyện với đồng nghiệp.

Đang đi thì Lộ Trạch bị một bạn nam cản lại, Lộ Trạch giương mắt nhìn thử, cảm thấy khá lạ mắt, có vẻ như cậu không quen.

Người kia mở miệng giới thiệu trước, “Xin chào đàn anh, em là sinh viên năm nhất, cũng ở chuyên ngành tiếng Anh, em tên Lương Phi.”

Lộ Trạch cũng lịch sự tháo tai nghe xuống, gật đầu nói, “A, xin chào, có chuyện gì không?”

Lương Phi có chút ngượng ngùng cười cười, “Em… cũng không có gì, chỉ là em thích đàn anh nên muốn làm quen với anh thôi.”

Một nửa tâm trí của Lộ Trạch vẫn đang ở chỗ Lương Tiêu nên nửa còn lại phản ứng hơi chậm, vẫn chưa hiểu tình huống trước mắt là thế nào, “Cậu muốn làm quen với tôi sao?”

Lương Phi gật gật đầu, “Vâng, là… làm quen một chút, không biết đàn anh có tiện thêm wechat không?”

Nhắc tới thêm wechat cuối cùng Lộ Trạch mới phản ứng ra. Cách thêm wechat này không phải giống các bạn nữ lúc trước xin wechat của cậu sao, bây giờ chỉ đổi giới tính.

Học kỳ trước, sau khi comeout không bao lâu thì cậu và Lương Tiêu đã bên nhau, cũng không có gay theo đuổi cậu, mà hiện tại sinh viên năm nhất đều trâu bò vậy à? Vừa mới khai giảng không lâu đã muốn theo đuổi đàn anh rồi?

Biểu tình của Lộ Trạch trở nên nghiêm túc, “Cậu nói thích, chính là kiểu thích kia sao?”

Giọng điệu của Lương Phi khá căng thẳng, “Phải… Chính là kiểu thích đó… Không phải đàn anh…”

Lộ Trạch trực tiếp ngắt lời cậu ta, “Cậu biết rõ tin tức như vậy, biết rõ tôi là gay, nhưng lại không biết tôi đã có bạn trai sao?”

Lương Phi ngẩn người, Lộ Trạch giơ điện thoại lên quơ quơ, “Như vậy đi, hay là cậu hỏi bạn trai tôi một chút, nếu anh ấy đồng ý thì tôi sẽ cho cậu wechat của tôi.”

Lương Phi khoát tay liên tục, cậu ta đỏ mặt nói: “Không, không cần, quấy rầy đàn anh rồi, em đi trước…”

Chưa nói hết câu cậu ta đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lộ Trạch lại đeo tai nghe lên, cười nói: “Đều nghe được chứ?”

Giọng điệu Lương Tiêu vô cùng chua, “Nghe được, bạn trai anh được chào đón quá.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Vậy cũng không bằng bạn trai em nha. Hiện tại anh cũng là quản lý Lương rồi, mỗi ngày đều tiếp xúc với giới thượng lưu có tiền, căn bản không cùng đẳng cấp với môi trường thanh xuân vườn trường này của bọn em được.”

Lương Tiêu bị cậu chọc cười, “Hiện tại không phải anh mới là người đang ghen à?”

“Cái này người ta gọi là gì nhỉ, đi đường của bạn trai, khiến bạn trai không có đường đi.”

Hai người bọn họ cùng cười, Lộ Trạch bình tĩnh lại nói: “Người vừa nãy tên gì nhỉ, là Lương Phi phải không. Tên khá giống anh đó, lúc dì Khương đặt tên cho anh chắc cũng có ý này đúng không, nhưng tên cậu ta có hơi tầm thường, tên anh hay hơn.”

Lương Tiêu nói: “Tên của anh không phải do mẹ đặt, là người sinh ra anh đặt cho.”

Lộ Trạch thu lại nụ cười. Mỗi lần Lương Tiêu nhắc tới chuyện này thì phản ứng của anh đều rất bình thản, nhưng cậu chỉ cần nghĩ đến Lương Tiêu tốt như vậy, khi vẫn chỉ là một sinh linh non nớt nhỏ bẻ đã bị người ta bỏ rơi, trong lòng lại cảm thấy vừa tức giận vừa khổ sở.

Không muốn nuôi thì sinh làm mẹ gì!

Nhưng Lộ Trạch lại cực kỳ mâu thuẫn vẫn muốn cảm ơn hai kẻ không quen biết đó, cảm ơn sự vô trách nhiệm của bọn họ nên Lương Tiêu mới được sinh ra.

Lương Tiêu biết Lộ Trạch sẽ khổ sở thay anh cho nên giải thích cũng đơn giản: “Lúc trước anh bị vứt ở một cái chợ chuyên cung cấp rau xanh, trên người có một cái chăn nhỏ, bên trong chăn còn có một tờ giấy nhỏ viết tên và ngày sinh của anh, bên trên còn cố ý nói anh là bé trai, hy vọng ai có lòng tốt có thể nuôi dưỡng anh. Mẹ anh nói chắc là cô gái nào có thai trước khi kết hôn, sinh con rồi lại không có năng lực nuôi dưỡng.”

Một lúc sau Lộ Trạch vẫn chưa lên tiếng, ngay khi Lương Tiêu đang muốn đổi đề tài để chọc cho cậu vui thì đột nhiên Lộ Trạch lại nói: “Năm đó dì Khương nhận nuôi anh cũng chỉ là một cô gái trẻ thôi mà, không phải vẫn nuôi anh tốt như vậy đó sao. Không có đủ năng lực nuôi cái cứt ấy! Đó là ích kỷ!”

Lương Tiêu bị cậu dọa cho giật mình, Lộ Trạch mắng xong cũng thu lại cảm xúc, không muốn Lương Tiêu bị cậu làm ảnh hưởng, “Nhưng cũng may là anh gặp được dì Khương. Tiêu Tiêu, anh có muốn quà sinh nhật không?”

Cậu chuyển đề tài nhanh quá khiến Lương Tiêu vẫn còn hơi ngạc nhiên, “… A, đều được, chỉ cần là quà em tặng thì anh đều thích.”

Lộ Trạch không hài lòng chẹp miệng, Lương Tiêu nở nụ cười, “Thật đó cục cưng, em hiểu anh mà, không lừa em đâu.”

“Được rồi, em biết rồi, lát nữa anh đừng quên uống nhiều nước với ăn nhiều hoa quả đó nha.”

“Biết rồi cục cưng.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười lắc đầu, “Thật không dám tin hiện tại bạn trai em lại là quản lí Lương luôn đó.”

Lương Tiêu hắng giọng, giọng điệu cũng lạnh xuống, “Trước mặt người ngoài anh đều là như vậy.”

Rất lạnh lùng, rất có khí chất, cảm giác vô cùng áp bách.

Lộ Trạch tưởng tượng Lương Tiêu mặc vest rồi dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu…

Đệt, không thể tưởng tượng.