Say Đắm - Seven Liễu

Chương 11





Mãi đến khi tới căn tin Tôn Trác Vũ vẫn chưa thể tiêu hóa được chuyện này, sững sờ đến ngu cả người.

Lộ Trạch đặt bát cơm bò kho trước mặt cậu ta, ra lệnh: “Ăn đi.”
Tôn Trác Vũ cúi đầu ăn hai miếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch nhìn lại cậu ta, Tôn Trác Vũ lại cúi đầu ăn hai miếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lộ Trạch.
Lộ Trạch bị dáng vẻ ngốc này của cậu ta chọc cười, “Mày muốn hỏi cái gì?”
Cuối cùng Tôn Trác Vũ cũng đã nói ra điều mà cậu ta đã kiềm chế nửa ngày nay, “Vì sao vậy?”
“Không vì sao cả.” Lộ Trạch nói.
“Mày thực sự không phải bị k1ch thích đúng không?” Tôn Trác Vũ hỏi.
Lộ Trạch hắng giọng nói, “….

Không phải.”
“Mày thực sự thích con trai?” Tôn Trác Vũ tiếp tục hỏi, “Trước kia không phải mày đều thích con gái sao? Thứ này còn có thể nói đổi là đổi được à?”
Lộ Trạch bị cậu ta hỏi cũng có chút chột dạ, đang nghĩ hay là cứ nói thật đi thì đột nhiên Tôn Trác Vũ vỗ bàn, khiếp sợ nói: “Mịa nó mịa nó mịa nó, Lộ Trạch mày…..”
Lộ Trạch cũng bị cậu ta làm giật mình,”Tao làm sao?”
Tôn Trác Vũ nhìn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó chắc mày không phải bị tao bẻ cong đấy chứ?”
Lộ Trạch nghe xong sửng sốt một giây, sau đó ở dưới gầm bàn giơ chân lên đạp cậu ta một cái, “Tôn Trác Vũ mẹ nó mày nghĩ gì đấy! Mày có bản lĩnh gì mà có thể bẻ cong được tao chứ?”
“Sao tao lại không có bản lĩnh đó chứ!” Tôn Trác Vũ không phục, “Lúc tao đi cạnh mày cũng không tệ mà, dáng người đẹp, tính cách cũng tốt, tao cũng không tránh né mày, sao tao lại….”
Càng nói càng thái quá, Lộ Trạch lại đạp cậu ta một cú nữa, “Chỉ với đặc điểm đầu tiên của mày đã không được rồi, tao muốn tìm thì cũng phải tìm một người phải đẹp ngang tao đó biết chưa.”
“Vãi….” Tôn Trác Vũ rụt chân lại.
Lộ Trạch vô cùng coi thường cậu ta, “Cho dù tao có thích mày thật thì sao tao có thể giúp mày theo đuổi đàn chị được, tao là đồ ngu chắc?”
Tôn Trác Vũ nhỏ giọng nói: “Nhưng tao có theo đuổi được đâu…”

Lộ Trạch trừng cậu ta một cái.

Mệt thật chứ.

Thế là cậu lại vùi đầu ăn cơm tiếp.
Vì để tiện nói chuyện, Tôn Trác Vũ trực tiếp bưng bát đến ngồi bên cạnh cậu, ghé sát tai cậu nói: “Không phải bởi vì tao, vậy là vì Mao Mao sao? Mày thích nó à?”
Vãi chưởng, Lộ Trạch chỉ mới tưởng tượng trong đầu thôi mà đã không thể nào ngấm nổi rồi, cậu nghiêm mặt nói: “Thỏ cũng không thèm ăn cỏ gần hang đâu.”
“Vậy rốt cuộc là mày thích ai!” Tôn Trác Vũ hỏi, “Không thể nào tự nhiên đùng cái lại cong được!”
Lộ Trạch bắt đầu liệt kê trong đầu những người bạn đẹp trai cậu quen biết, phát hiện người nào cũng không được, quá quen thuộc rồi, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt của Lương Tiêu.
Cậu thở dài nói: “Mày không cần biết.”

Vài ngày sau khi Lộ Trạch nói mình là gay, cuối cùng Mao Hâm cũng đã biết bọn họ thảo luận gì về Lộ Trạch.

Tối đó cậu ta thở hồng hộc chạy vào ký túc xá, “Trạch, Trạch ơi, tao thấy bọn họ nói…..”
Lộ Trạch như con cá chép nhảy xuống giường, vội vàng nói: “Tao đi WC, Đại Vũ, con thay thầy giải thích cho nó đi.”
“Rầm” một tiếng, Lộ Trạch đóng cửa WC lại, ngồi trên bồn cầu, cầm điện thoại nhắn tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu, xong việc chưa vậy?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch nhìn chằm chằm này chữ “Ừm” này, lại không biết nên nói cái gì nữa.

Cậu theo bản năng muốn xin sự giúp đỡ của Lương Tiêu để giải quyết cục diện này, nhưng cụ thể xin giúp đỡ cái gì thì cậu lại không biết.
Cậu gõ chữ rồi lại xóa, Lương Tiêu chủ động hỏi trước: [Muốn nói chuyện phiếm sao?]
Lộ Trạch cắn răng: [Ừm]

Lộ Trạch: [Tôi phải đăng lên vòng bạn bè, anh gửi cho tôi mấy câu dễ nghe đi]
Cho tới bây giờ Lộ Trạch cũng chưa chú ý qua mấy người đồng tính yêu nhau thì ở chung sẽ thế nào cho nên cậu cũng không biết thế nào là ‘dễ nghe’ cả.

Lương Tiêu cũng không có khách hàng nam nên chắc anh cũng không biết được.
Cậu đang muốn căng đầu giải thích thì bên kia đã gửi mấy tin nhắn đến.
Lương Tiêu: [Cục cưng ngủ chưa?]
Lương Tiêu: [Ngày mai trời mưa có thể sẽ lạnh đó, em mặc ấm một chút.

Nhớ mang dù nhé, tan học anh đón em]
Lương Tiêu: [Ngủ ngon]
Lộ Trạch nhìn chằm chằm vào mấy tin nhắn này.

Lúc vừa đọc cậu cảm giác bản thân giống như đột nhiên mù chữ vậy, nhìn đi nhìn lại, đọc đi đọc lại từng chữ rồi ghép lại cũng chưa hiểu được mấy câu này đang nói cái gì.
Đến lúc phản ứng lại thì Lộ Trạch làm đã rơi cả điện thoại.
Vãiiiiii thật chứ!!!!
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại đang nằm trên nền gạch sứ, không thể nhặt, cũng không muốn nhặt.
Mẹ nó chứ cái này cũng buồn nôn quá đi!
Nếu như đây là do cậu tự mình gửi cho bạn gái thì thậm chí cậu có thể buồn nôn hơn thế này nhiều, nhưng con mẹ nó đây lại là Lương Tiêu gửi cho cậu! Cái anh chàng ngầu lòi kia! Lương Tiêu! Gửi cho cậu cái này đó!
Cậu quen biết Lương Tiêu, nhìn thấy mặt Lương Tiêu, cũng nghe được giọng nói của Lương Tiêu cho nên khi đọc mấy tin nhắn kia lập tức thay người vào, cảm giác không khác gì Lương Tiêu đang đứng trước mặt cậu nói những câu đó!
Đậu mé!
Lộ Trạch ngồi trên nắp bồn cầu kinh ngạc một lúc mới cong người nhặt điện thoại lên, miếng dán cường lực bị vỡ rồi, còn màn hình thì không sao.

Cậu trực tiếp xé miếng dán cường lực ra, ánh mắt không dám nhìn lên trên nữa, giả thích một cách thừa thãi: [Được, vừa nãy làm rơi điện thoại]
Lộ Trạch: [Không phải anh không có khách nam à, tôi cứ nghĩ anh phải suy nghĩ một chút rồi mới gửi cho tôi chứ]
Lương Tiêu: [Nam nữ đều giống nhau]
Lộ Trạch chậm rãi thở phào một hơi.

Đúng, đều giống nhau cả, không có gì phải ngạc nhiên hết.
Cậu nhìn vào thời gian trên điện thoại, chỉ mới qua mười phút thôi, thế là cậu nói với Lương Tiêu: [Hay là chúng ta nói chuyện đủ nửa tiếng đi, tính đủ tiền]
Lương Tiêu: [Không cần]
Lương Tiêu: [Không thu tiền của cậu]
Tôn Trác Vũ ở bên ngoài đập đập cửa, “Sư phụ, giải thích xong rồi, mày muốn trốn tới sáng mai sao?”
Lộ Trạch chẹp miệng, nói to: “Ra ngay.”
Cậu mở khung biểu tượng cảm xúc, không có cái icon nào thích hợp cả.

Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi trực tiếp mở thư viện ảnh của wechat, lục tìm video búng tay rồi gửi qua cho anh.
Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, Mao Hâm bật người nhìn qua, cho cậu một like, “Trạch ơi, mày trâu bò quá, thế mà lại thật sự nói với mọi người mày là gay ngay trước cổng trường, tao cứ tưởng là giả cơ.”
Lộ Trạch hất cằm, “Ăn nhiều hoa quả một chút, nhân lúc vẫn còn tươi.”
Mao Hâm vừa ăn chuối vừa lẽo đẽo theo sau cậu hỏi: “Mà ê Trạch, Hàn Tĩnh cũng thích con gái thật sao? Hơn nữa người mày thích là ai vậy? Nói cho hai bọn tao đi, bọn tao thề sẽ không nói linh tinh đâu.”
Lộ Trạch nhíu nhíu mày, “Có liên quan gì đến Hàn Tĩnh?”
“Tao thấy có người mắng mày, nói mày là gay mà còn theo đuổi Hàn Tĩnh, lừa gạt tình cảm, Hàn Tĩnh lại giải thích rằng hai người chia tay là bởi vì cô ấy thích con gái.”
Lộ Trạch thở dài, nhân phẩm của Hàn Tĩnh đúng là không có gì bàn cãi, đáng tiếc….

Không có duyên phận.
Tôn Trác Vũ cũng giơ ngón tay cái tặng Lộ Trạch, “Cái này lúc nãy tao nghe Mao Mao nói mới biết đó.

Hai bọn mày trâu bò thật, lần đầu thấy có người chia tay mà thay đổi xu hướng tính dục luôn.


Ai không biết còn tưởng là hai bọn mày yêu nhiều quá nên bị ám ảnh chứ.”
Lộ Trạch nở nụ cười, lại leo lại lên trên giường, Mao Hâm vẫn vừa ăn chuối vừa bám lên thành giường của cậu hỏi tiếp, “Mà mày, mày đừng trách tao không biết nặng nhẹ nhưng mà tao tò mò lắm.

Rốt cuộc ai là người có thể khiến mày trực tiếp cong veo vậy?”
Lộ Trạch chết lặng nhìn cậu ta, tao nói không thì mày có tin không? Tao chỉ thuận miệng bịa chuyện thôi
Đáng tiếc Mao Hâm không thể kết nối được với sóng não của cậu, Lộ Trạch đẩy đẩy đầu cậu ta ra, “Ăn quài mà không ngăn được cái miệng của mày, vậy mày cứ tiếp tục làm Mao Mao thích tò mò đi.”
Lộ Trạch cũng không định đăng lên vòng bạn bè, cậu không muốn nhìn mấy câu kia thêm lần nào nữa, nếu đăng lên chắc cậu chết luôn mất.

Cậu mở điện thoại lên, đang nghĩ một lát nữa nếu Lương Tiêu hỏi cậu tại sao lại không đăng lên thì cậu phải giải thích sao đây, sau đó lại nhận ra vừa nãy Lương Tiêu mới nhắn lại cậu.
Lộ Trạch bất ngờ nhíu mày lại, là một tin nhắn ghi âm rất ngắn.
Cậu mở lên nghe, Lương Tiêu không nói chuyện, chỉ có tiếng búng tay đáp lại cậu.
Trẻ con thật chứ.
Khóe miệng Lộ Trạch khẽ nhếch lên, Lương Tiêu làm mấy chuyện này khiến Lộ Trạch cảm thấy khá thú vị.

Những điều này đi ngược lại hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng của anh, nhưng hình như cũng không có gì sai cả.
Mao Hâm vẫn đang ở ngay cạnh, vốn dĩ cậu muốn nhịn cười nhưng mà thật sự không nhịn được, chỉ mấy giây sau lại cười thành tiếng.
Mao Hâm nhân cơ hội hỏi thăm: “Nói chuyện với ai mà vui vậy? Là bạn trai mày phải không?”
Lộ Trạch đang cười thì bị sặc nước miếng.

Tiếng cười biến thành tiếng ho sặc sụa, đầu ngón tay lại không cẩn thận ấn vào chỗ gửi tin nhắn ghi âm, sau đó gửi cho Lương Tiêu đoạn ghi âm cậu ho khan.
Đến khi cậu phát hiện thì cũng đã muộn, đã hết thời gian thu hồi tin nhắn rồi.
Lộ Trạch ngã lên gối, biểu cảm như không còn lưu luyến gì nữa, không biết Lương Tiêu có nghĩ cậu bị thần kinh không nữa.
Cậu duỗi một ngón tay chỉ vào Mao Hâm, “Mày, nhả hết chuối của tao ra đây.”.