Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 33




Hậu quả của việc phóng túng quá mức là Hứa Tri Ý ngủ thẳng đến buổi chiều mới dậy. Cơ thể cô đau nhức, mềm nhũn vô lực, đến cả xuống giường cũng khó khăn.
Hứa Tri Ý chịu đựng cơn đau đớn giữa hai chân, mặc váy ngủ vào rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng, không nhìn thấy Tông Diễn đâu nên cô mở miệng gọi to: “Tông Diễn.”
Không hét thì thôi, vừa hét một tiếng liền giật cả mình.
Giọng nói của cô khô khốc khàn khàn như thể đã mấy năm trăm năm không được uống nước, Hứa Tri Ý hắng giọng vài cái, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng diễn ra vào tối hôm qua
Cô không ngừng khóc lóc xin tha, kêu đến khản đặc cổ họng, nhưng Tông Diễn lại mắt điếc tai ngơ, chẳng khác gì một tên cuồng dâm, lúc đó cô thật sự đã nghĩ rằng bản thân sẽ bị làm chết trên giường.
Hứa Tri Ý hồi thần, ánh mắt dời về phía căn phòng đóng chặt.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy Tông Diễn chắc chắn đang ở trong đấy.
Nghĩ vậy, Hứa Tri Ý đỡ tường từ từ đi qua, gõ cửa tượng trưng vài cái, rồi trực tiếp mở cửa ra.
Đây là một thư phòng có tầm nhìn rộng rãi, ở giữa bày một cái bàn dài màu quả óc chó, bên phải máy tính là một bình hoa thuỷ tinh, bên trong cắm vài cành hoa tươi. Có một kệ sách đặt dựa vào tường, có lẽ mới chuyển đến không lâu nên trên đó chỉ có vài quyển sách.
Nhưng Hứa Tri Ý lại bị một góc của cửa sổ sát đất hấp dẫn.
Nơi đó đặt một khung tranh lồng kính lớn khoảng 8 tấc, từ chỗ của cô chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của khung tranh, cô mơ hồ cảm thấy bức tranh và cách phối màu rất quen thuộc, bước vài bước đi qua, hình ảnh đập vào mắt đã khiến cô nghẹn cứng họng.
Đó là một bức tranh vẽ cảnh biển tuyệt đẹp, màu sắc hài hoà tinh tế, phối màu đậm nét rõ ràng. Phía trên là cảnh hoàng hôn đỏ rực mỹ miều, hải âu đang giương cánh bay lượn, thân hình người đàn ông to lớn rắn chắn, lại mang theo sự cô đơn tịch mịch không thể nói thành lời, trong một góc khuất, có hai nữ sinh vui vẻ chụp ảnh đến quên cả trời đất.
Hứa Tri Ý đờ đẫn đứng tại chỗ, đầu óc của cô trở nên quay cuồng, nhớ lại tấm ảnh đại diện kia.
Cánh tay thon dài lực lưỡng, cùng với con mèo vàng giống Thất Nguyệt Thất đến 99%, cô xâu chuỗi toàn bộ lại với nhau, tìm lại người khách đã đặt bản vẽ, đây thật ra chính là Tông Diễn.
Bỗng dưng, sau lưng xuất hiện một thân hình cao to ấm áp, Hứa Tri Ý bị anh vây lấy chặt chẽ trong lòng ngực, hơi thở thơm mát vị bạc hà phả vào tai cô, đôi môi lành lạnh nhè nhàng chạm qua vành tai non mịn, cả người có chút ngứa ngáy.
“Bị em phát hiện rồi.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, khiến nó trở nên tê dại, mang theo một chút lưu luyến và kiều diễm không thể giải thích được,
Hứa Tri Ý nghiêng đầu, cánh môi vừa vặn cọ qua môi anh, “Sao không nói em biết anh đã từng đến thành phố Hải?”
Rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ lúc ấy gần như vậy, anh lại ăn mặc kín mít, chỉ trốn ở một chỗ yên lặng ngắm nhìn cô.
Cảm xúc trong lòng Hứa Tri Ý nhất thời trở nên lộn xộn, như vừa bị rót vào một chén thuốc đắng, khó chịu cực kỳ.
Tông Diễn cụp mắt, che giấu cảm xúc mơ hồ trong đôi mắt tối tăm, môi mỏng khẽ mở: “Anh không dám đến gần em, sợ bản thân sẽ khiến em đau khổ.”
Khi đó anh đã ở nước ngoài ba năm, từ chỗ Trần Tiên Tiên biết được Hứa Tri Ý muốn đền thành phố Hải cùng cô nàng vào kỳ nghỉ đông, anh đã đặt mua vé máy bay trước, đến thành phố Hải sớm hơn bọn họ hai ba ngày.
Trước tiên anh đã chuẩn bị lịch trình ở thành phố Hải, tham quan ở một vài địa điểm vui chơi thú vị, sau đó ghi chép lại rồi gửi cho Trần Tiên Tiên, tránh cho các cô gặp phải rắc rối ở thành phố Hải.
Khi cuối cùng cũng được nhìn thấy cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong, hốc mắt của anh trở nên nóng hổi.
Tuy cách một khoảng rất xa, Tông Diễn vẫn có thể nhìn thấy cô đã trổ mã xinh đẹp hơn rất nhiều, người cũng gầy đi, nhưng tính tình vẫn vui vẻ hoạt bát như cũ.
Anh không dám tiếp cận quá gần, sợ sẽ đập tan ảo mộng đẹp đẽ này, chỉ có thể yên lặng đứng nhìn từ xa xa, có lẽ ánh mắt của anh quá chăm chú, dường như cô gái xinh đẹp ở cách đó không xa cũng đã nhận ra, cô nghiêng đầu nhìn thoáng về phía bên này.
Gió biển ẩm ướt thổi bay tán loạn mái tóc của cô, mắt hạnh ngập nước híp lại, cô mặc một chiếc váy dây dài màu vàng cam, làn váy bị gió vén lên thành một đường cung đẹp mắt, hệt như một bông hoa dành dành vừa mới nở, đong đưa nhẹ nhàng. Đơn giản và trang nhã.
Cô chỉ liếc mắt một cái rồi ngoảnh đầu đi, tiếp tục cùng Trần Tiên Tiên chụp ảnh, không để ý đến ánh mắt của những người khác.
Cho dù trong lòng Tông Diễn rất khó chịu, nhưng một cái liếc mắt của cô đã khiến lòng anh thoả mãn vô cùng.
Vậy là đủ rồi, chuyến đi này không hề vô ích.
Sau đó, anh lặng lẽ đến, rồi cũng lặng lẽ rời đi, khoảng trống trong tim anh dù sao cũng đã được bù đắp phần nào.
Hứa Tri Ý không hề biết về những chuyện này, cô xoay người vùi đầu vào ngực anh, thấp giọng khụt khịt: “Hức….từ nay về sau em sẽ luôn ở cạnh bên anh.”
Việc duy nhất cô có thể làm chính là yêu anh nhiều hơn, mang lại cho anh cảm giác an toàn.
Có ai ngờ rằng Tông Diễn nghiêm cẩn cấm dục cuồng công việc ở bên ngoài, nhưng khi về nhà lại biến thành một chú cún con thiếu cảm giác an toàn, người nào mà biết được chắc sẽ shock toàn tập.
……
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Tông Diễn vì lý do công việc lại phải quay về công ty tiếp tục bận rộn, trợ lý Vương Sinh đã đi theo ông chủ nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tâm tình của ông chủ nhà mình tốt như vậy.
Trước kia anh như một con rối gỗ vô hồn, chỉ một lòng tập trung vào công việc, bây giờ lớp băng phủ quanh người anh đang dần tan ra, mặt mày trở nên ôn hoà, đến cả chiếc điện thoại đặt để trang trí bên cạnh cũng bị anh cầm lên rất nhiều lần trên đường đi công tác.
Vương Sinh thấy ông chủ của mình cứ cong môi cười với cái điện thoại như thể nhìn thấy một chuyện gì đó vô cùng lạ thường, vội vàng chạy tới nhiều chuyện cùng thư ký Đường Gia.
“Ôi đệt, tôi vừa nhìn thấy tổng giám đốc bật cười khi nhìn vào điện thoại ư!? Cô hiểu không, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười tươi như tắm gió xuân vậy đó.”
Đường Gia rũ mắt suy nghĩ xa xôi trong chốc lát, “Chẳng lẽ chúng ta sắp có bà chủ?”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, bởi vì từ khi bọn họ đi theo Tông Diễn, vẫn luôn nhìn thấy trên ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn, mới đầu bọn họ đều cho rằng Tông Diễn là chậu đã có hoa, nhưng thời gian dài trôi qua, bọn họ chưa từng nhìn thấy phu nhân của tổng giám đốc lần nào, sau đó mọi người đều kết luận rằng đây chỉ là một chiếc nhẫn đeo trang trí mà thôi, không hề có công dụng gì khác.
Trong lòng hai người đã hiểu rõ, chỉ liếc mắt nhìn nhau mà không nói thêm gì, đáp án đều giống nhau như đúc ──
Vị phu nhân tổng giám đốc chưa từng gặp mặt kia, rốt cuộc đã xuất hiện!